Lão già đã rất già. Gương mặt lão khô khốc và nhăn nheo. Khắp người lão đều chỉ thấy da, gân và xương. Nhìn vào lão, ai cũng nghĩ lão già hom hem này sắp sửa xuống lỗ.
Lão mặc một bộ vét cũ màu xám, đi đôi giày da rẻ tiền, đội một chiếc mũ rộng vành, mắt đeo cặp kính tròn dày cộp. Đằng sau cặp kính ấy là một đôi mắt khắc nghiệt và dữ dằn.
Lão bước từng bước không nhanh không chậm, không hùng dũng cũng chẳng run rẩy, chỉ đơn giản như bất kì ai bước đi, thong dong tiến về phía quán bún đang nghi ngút khói.
Quán bún ngoài chủ quán đang ngồi quạt lấy quạt để những xiên thịt, đã chẳng còn khách nhân nào bên trong.
Chủ quán ngẩng đầu cười với lão già, lão cũng ngả mũ cúi đầu đáp lại, với một dáng vẻ vô cùng lịch sự. Sau đó, không nói không rằng, lão lại quay người bước đi. Vẫn khoan thai không nhanh không chậm.
Núp sau một bức tường, Hà Khuyết Minh thở hổn hển.
- Kia chẳng phải là Grandino, bậc thầy về Vật lý cơ bản đấy sao?
- Đúng lão chứ còn ai nữa. - Nguyễn Bạch lén lút núp ngay cạnh đó, vừa len lén nhìn ra vừa thở phào một cái.
- Cút! Cút! Đừng có dây dưa với bọn ta nữa! - Hà Khuyết Minh giơ chân đạp đạp đẩy lão Bạch ra xa mình.
Vừa rồi cảm thấy sát khí của lão già nhắm tới, Hà Khuyết Minh đã vô cùng nhanh chóng triển khai bí thuật đem 2 thuộc hạ của mình chạy mất, để mặc cho Nguyễn Bạch xử lý ân oán cá nhân của hắn. Ai ngờ lão Bạch cũng nhanh chẳng kém, ngay lập tức chui vào “đi ké” bí thuật của Hà Khuyết Minh, cùng bọn họ trốn ra được một chỗ.
Tình huống quá khẩn cấp như vậy, Hà Khuyết Minh cũng không kịp đá Nguyễn Bạch ra ngoài, rất bất đắc dĩ mà chở hắn ra tới đây.
- Cái đồ nghiệt súc! - Hắn mắng - Đến cả lũ quái vật của Hiệp hội cũng dám dây vào? Ngươi nghĩ ngươi là Asahina Noboru hay sao? Ăn trộm của nhiều người tới vậy? Ngươi bị mấy ông vua kia truy nã còn chưa đủ hay sao?
Nguyễn Bạch nhún vai.
- Biết sao được? Chỉ là trộm của lão một món đồ mà thôi, ai dè lão xấu tính để bụng tới tận bây giờ.
Ăn trộm của người khác, rồi còn mắng người ta xấu tính, rõ là vừa ăn cắp vừa la làng. Hà Khuyết Minh thật sự không chịu nổi sự vô sỉ này.
- Món đồ gì?
- Muốn ta nói sao? Đừng mơ!
- Thôi được rồi, lần này coi như làm phúc cứu ngươi một mạng. Từ giờ ta sẽ ra lệnh cho Ám Hành Hội, cứ thấy mặt ngươi là phải tránh xa! Không thể nào dây với một kẻ lắm tai họa như ngươi được!
Nguyễn Bạch giả vờ ôm quyền đa tạ, dáng điệu biết ơn vô cùng.
Tiểu Phi chợt lên tiếng hỏi.
- Vì sao Grandino cũng tới đây? Lẽ nào là vì Báu vật lần này lại hấp dẫn hơn chúng ta vẫn tưởng?
- Hoặc là lão đến tìm tên chết tiệt này? - Hà Khuyết Minh bổ sung.
- Nào nào! Các ngươi nghĩ một kẻ như Grandino sẽ rời bàn làm việc của hắn chỉ vì mấy thứ lý do vớ vẩn như vậy sao? - Nguyễn Bạch phân bua - Vừa rồi gặp ta chỉ là tình cờ mà thôi. Lão đến đây, hẳn là để chọn đệ tử.
- Chọn đệ tử? Tại sao lại là lúc này? - Hà Khuyết Minh nhíu mày.
- Tin tức của ngươi chậm quá đấy! - Nguyễn Bạch bĩu môi. - Cái này cũng không hẳn là tin tức xác thực cho lắm, nhưng mấy năm qua chu du khắp nơi, ta cũng nghe phong phanh được ít việc.
- Vậy ra... tin đồn Hiệp hội đang bị phân hóa là thực? - Hà Khuyết Minh trầm ngâm.
- Không những là phân hóa, mà còn là phân hóa rất mạnh! Hẳn ngươi cũng biết Bạch Y Hội. Nếu Hiệp hội Khoa học còn được như ngày đó, liệu một tổ chức như Bạch Y Hội còn có cơ may làm loạn như vậy sao?
- Ta cũng từng suy nghĩ, Bạch Y Hội hiển nhiên phải có thành viên Hiệp hội đứng ra hỗ trợ. Nếu là trước đây, Hiệp hội sẽ không bao giờ có động thái gây hấn với một Đế quốc như vậy. Lẽ nào, là lão Thụy?
- Ngươi nghĩ một người như lão Thụy sẽ rảnh hơi đi hỗ trợ cho một thế lực nào đấy sao? Lão ta chỉ đơn thuần là bị dụ dỗ tham gia kế hoạch ấy thôi.
- Cũng đúng. Vậy là Hiệp hội hiện nay cũng không còn trung lập như trước nữa. Nhưng chuyện này... - Hà Khuyết Minh trợn trừng mắt - Đừng bảo với ta, mục đích ngươi đến Đại Nam lần này...
- Khửa khửa khửa!!! - Nguyễn Bạch nhún vai cười.
- Đồ khốn kiếp, biến khỏi mắt ta mau!!
- Cũng muốn đi lắm rồi, mà xem ra... còn chuyện phải làm nữa đây.
Lão Bạch vừa nói, vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng biết từ bao giờ, quanh đây đã bị vây chặt bởi những bóng áo trắng.
- Lại còn càn rỡ tới vậy. - Hà Khuyết Minh cũng phải than thở.
Đến cả Hội trưởng Ám Hành Hội đích thân tới đây, còn mới ăn xong một bữa cơm mà thôi, đã bị tiếp đón thế này?
Bạch Linh Đội xem ra còn càn rỡ hơn mọi người vẫn nghĩ nhiều lắm.
Vân quay trở ra khỏi ngõ hẻm. Cô không thấy cha mình đâu. Đoán chừng lão lại chạy trốn mất tiêu rồi.
- Đi thôi.
Tiếu Diện phăm phăm đi trước. Vân để ý rõ ràng hắn vẫn chưa thể nào bình tĩnh được sau lần chạm trán vừa rồi.
Tới gặp Vương Thành Văn sao? Rốt cuộc là để làm gì chứ? Vân cũng rất tò mò.
Chợt cô giật mình một cái. Vân vừa đi qua một lão già. Cô quay đầu nhìn lại. Chỉ là một ông cụ già mà thôi, cũng không có gì đặc biệt. Cụ già ngả mũ chào Vân một cái. Vân cũng bất giác chào lại.
Ở ông ta có gì đó rất kì lạ, mà cô không biết đó là gì.
Tiếu Diện thì đã bỏ xa cô một quãng rồi. Vân vội đuổi theo.
Lúc hai người tìm về Kình Ngư, lên được Câu Lạc Bộ của Văn, thì thấy thằng này đang rửa bát. Hắn hẳn vừa dùng cơm xong.
Nhìn thấy hai người, Văn chỉ hỏi một câu.
- Ủa? Cả 2 sao lại đi cùng nhau thế? Ăn cơm chưa? Vẫn còn cơm tao định để cho bữa tối đấy.
Tiếu Diện lắc đầu. Còn Vân thì gật lia lịa.
Chẳng mấy chốc mà một mâm cơm lại được dọn ra. Văn vẫn lấy bát đũa cho cả thằng Tiếu Diện nữa. Nhưng thằng này cả buổi chỉ ngồi đó, 2 tay đặt lên bàn, đan vào nhau, siết chặt. Mặt hắn cúi gằm, và vai hắn run lên từng cơn.
Vân thì hùng hục ăn. Cô đói quá rồi.
Văn thì tiếp tục rửa hết chỗ bát đĩa, lau dọn căn bếp một lượt, rồi cũng bước tới ngồi vào bàn ăn. Hắn không ăn nữa, chỉ cầm theo một quyển sách tiếp tục đọc. Đợi tới khi Vân ăn xong, hắn lại đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Sau đó, hắn mới nhìn Tiếu Diện. Tên này cũng ngẩng lên nhìn hắn, rồi cả hai bước lên phòng. Vân băn khoăn không biết mình có nên đi theo hay không, chỉ thấy Văn gật đầu với cô một cái.
Tất cả những lần hắn tiếp khách, hắn chưa bao giờ e ngại việc Vân tham dự.
Tiếu Diện có vẻ cũng không quan tâm tới chuyện này. Hắn vẫn còn chưa bình ổn được tâm lý sau chuyện vừa rồi.
- Bạch Thế Thắng... - Sau khi ngồi xuống ghế, Tiếu Diện mới cố gắng cất lời - Hắn... mạnh tới mức vô lý.
- Tao biết. - Văn gật đầu xác nhận.
Tiếu Diện im lặng một hồi. Hắn rút từ trong túi ra một bao thuốc, đưa ra mời Văn. Văn xua tay từ chối. Tiếu Diện lại rất tự nhiên mà rút một điếu, châm thuốc, rít một hơi.
- Trước đây mày không hút thuốc - Văn chỉ đưa ra một lời nhận xét.
- Trước đây mày cũng không đeo kính. - Tiếu Diện rít một hơi, đáp lời.
- Chúng ta luôn thay đổi không ngừng. - Văn chỉ đáp lại. - Trước đây mày cũng không cười suốt ngày như vậy. Và cũng không mạnh như bây giờ, Khang ạ.
Tiếu Diện, mà vừa được gọi là Khang, lại cười dài một tiếng, lặng lẽ dúi tàn thuốc vào một tờ giấy.
- Thật là buồn cười nhỉ? Khi mày tình cờ gặp gỡ một ai đó, mày luôn nghĩ rằng mình đặc biệt hơn người ta, mày có nhiều cố sự để che giấu và không thể giãi bày. Nhưng mày không ngờ rằng tất cả mọi người đều có thứ để che giấu và không thể giãi bày. 3 năm trước, gặp mày và thằng Minh ở chợ đen ấy, tao cũng không nghĩ rằng 3 năm sau tao sẽ trở thành Tiếu Diện, thằng Minh sẽ trở thành Đại ca đám Chân Nhỏ, còn mày lại là Vương Thành Văn.
- Tao vẫn là Văn, giống như mày vẫn là Khang, còn thằng Minh thì vẫn là thằng Minh vậy. Và chẳng có ai đặc biệt hết, chúng ta đều là người bình thường mà thôi.
Lại là lặng im.
- Tao tới đây, vẫn là để hỏi mày câu hỏi năm ấy. Mày sẽ giúp tao giết chết Bạch Thế Thắng chứ?