Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 453: 7 phạm nhân

Cực Bắc của Đại Nam Đế Quốc, nơi có vĩ độ cao nhất trong lãnh thổ Đại Nam, là điểm tiếp giáp biên giới với Kulula, 1 trong 24 nước chư hầu.

Đây cũng là khúc hiểm trở nhất của dãy núi Akajar, cách đó không xa, là hoang mạc Akajar mênh mông khắc nghiệt. Phía trên là từng đỉnh núi sắc như mũi dao chĩa thẳng lên trời.

Khí hậu nơi đây ngày lên tới 40 độ, đêm giảm còn -10 độ.

Khắp trăm dặm xung quanh, hầu như không loài muông thú nào có thể sinh tồn.

Ấy vậy mà nơi đây, lại có con người sinh sống.

Không hẳn là sinh sống, mà nói đúng hơn là dù muốn cũng không thể rời khỏi đây.

Trại quản giáo Từ Mẫu.

Tên nghe thì thật là thân thương, mà kẻ lỡ phải vào đó thì sống không bằng chết.

Nói là trại quản giáo, kì thực là một nơi giam giữ vô cùng nghiêm ngặt những phạm nhân còn khủng khiếp hơn tử tù.

Đối với luật pháp Đại Nam, tử tù là diện những kẻ suy đồi về đạo đức, nhân cách, đã và sẽ có khả năng gây ra nguy hiểm đối với xã hội, và không thể tái hòa nhập cùng xã hội. Tuy vậy, việc khép án tử cũng không quá khắt khe được, vì toàn xã hội này, vô vàn những kẻ nguy hiểm, mà nguy hiểm nhất trên Đế quốc này, chẳng phải là Vương Vũ Hoành đó sao? Hằng năm, số lượng bị can bị kết án tử cũng không nhiều, toàn Đại Nam 3 tỉ dân, cũng chỉ có 50 cá nhân bị xử bắn.

Một phần lý do khiến tử tù khan hiếm như vậy, là đa phần bọn họ sẽ không bị đem đi xử bắn, mà được đưa vào các phòng thí nghiệm. Do các tội phạm nguy hiểm phần lớn đều là những kẻ có chiến lực mạnh mẽ, khí lực dồi dào, là tài liệu nghiên cứu vô cùng hoàn hảo. Có trời mới biết trong những trại thí nghiệm đó, những cuộc thử nghiệm điên rồ nào đã xảy ra. Cũng chẳng ai biết, liệu lũ quái vật đàn đàn lũ lũ từng chui lên từ dưới cống ngầm có phải chính là thành quả của vô vàn những thí nghiệm trong suốt nhiều năm trời hay không.

Tù nhân ở trại quản giáo Từ Mẫu thì lại không nằm trong số đó. Bọn họ thay vì chỉ đáng làm một sản phẩm nghiên cứu đầy tính hên xui, lại còn mang một giá trị cao hơn rất nhiều: giá trị chính trị. Những tù nhân ở đây, đều có giá trị đem ra trao đổi khi thương thảo với một thế lực, nhưng lại quá nguy hiểm nếu không được giam giữ một cách đặc biệt. Vì vậy, trại quản giáo này ra đời.

3 năm trước, trại quản giáo Từ Mẫu “đón chào” 2 thành viên mới gia nhập nơi đây. Mỗi người đều không phải là dạng xoàng xĩnh, mà đều là cục vàng cục bạc đối với Đại Nam trong quan hệ ngoại giao. Vì 2 tên này có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với 2 thế lực cũng rất lớn mà không ai dám xem thường.
- Itou Takezawa, đến giờ ăn cơm rồi! Lần này đừng có bỏ bữa nữa.

Quản giáo Kha gõ cánh cửa sắt dày cộp, hé một ô cửa nhỏ, đẩy vào một đĩa thức ăn cũng không đến nỗi nào. Chủ yếu toàn là thực phẩm khô đã hết hạn, thậm chí là mọc mốc. Nhưng giữa chốn khỉ ho cò gáy, có thực phẩm khô cho phạm nhân đã là không quá tệ. Đi kèm là một cốc nước lờ lờ đục đục.

Đẩy đồ ăn vào xong, quản giáo Kha khóa chắt ô cửa, rồi mới mở lớp cửa bên trong cho phạm nhân ra lấy thức ăn.

Đến lúc này, ông mới nghe tên phạm nhân thì thào.

- Gọi ta nữa đi! Gọi tên ta nữa đi!! Làm ơn!!!

Quản giáo Kha thở dài.

- Itou Takezawa, ăn cơm đi.

- Hí hí hí, ta là Takezawa. Ngươi gọi ta là Takezawa, ta cảm thấy rất rất rất rất vui. Ta chính là Takezawa. Không, ta là Noboru. Không phải, ta là Takezawa. Hi hi hi. Cám ơn ngươi. Ta hứa, khi ta giết hết lũ người ở đây và tống chúng xuống Quỷ Đạo, ta sẽ tha chết cho ngươi. Cám ơn, hi hi hi.

Quản giáo Kha chán nản tặc lưỡi.

- Cố ăn cho khỏe vào mà thoát khỏi đây. Chúc may mắn. - Ông không quên nói thêm một câu - Itou Takezawa.

- Hí hí hí.

Cái tên này thật sự là quá điên rồi. Mỗi lần gọi tên hắn là Takezawa, hắn sẽ vui sướng đến không thể nào mô tả. Mà muốn phạt hắn cũng rất dễ dàng, chỉ cần cả tuần gọi hắn là Noboru, hắn sẽ buồn bã đến mất ăn mất ngủ.

Phạm nhân ở trại quản giáo này đều điên điên như vậy. Quản giáo Kha cũng đã quen rồi.

Ngày đó còn có Bạch Thế Thắng là bình thường tử tế. Giờ thằng đó cũng được phóng thích, làm quản giáo Kha cảm thấy mình đang như ở giữa trại thương điên.
Itou Takezawa là trường hợp phải cách ly đặc biệt. Suốt 3 năm nay hắn bị nhốt kín trong phòng, không được nhìn thấy ánh nắng mặt trời.

Các phạm nhân khác thì thoải mái hơn, mỗi ngày đều “được” ra ngoài lao động 14 tiếng.

Quản giáo Kha đẩy xe cơm ra khỏi hành lang tối tăm, bước ra một sân rộng đầy ánh sáng. Nơi đây có mấy người đang hùng hục đập đá.

- Ăn cơm, ăn cơm nào!

Quản giáo Kha lấy kẻng gõ leng keng vài tiếng, để mặc xe cơm ở đó, uể oải đi vào. Ông cần ngủ trưa một giấc.

Đám phạm nhân không vồ vập chạy ra xe cơm, mà cũng rất từ tốn đi tới, như thể đối với bọn chúng, đồ ăn cũng chẳng là gì hấp dẫn.

- Phù Dung, ra ăn cơm thôi.

Người đàn ông đã lớn tuổi, được mọi người xưng gọi là Lão Đại, vỗ vai một thanh niên tầm 20 tuổi, vóc người nhỏ bé có làn da trắng đến khó tin, đặc biệt là khi ngày nào cũng phải làm việc dưới nắng gắt như vậy.

Phù Dung dừng cuốc lại, ngẩng đầu lên, khẽ gật một cái. Trong khi tất cả mọi người đều nhễ nhại mồ hôi, thì hắn chẳng đổ một giọt nào, hơi thở cũng bình thản chẳng chút mệt nhọc.

- Lão Đại, Lão Bát, ra ăn cơm coi!

Đám tù nhân khác đã ngồi quây quần bên xe cơm, chừa hẳn ra 2 chỗ, lớn tiếng gọi 2 người.

- Ha ha ha, đừng gọi cậu ấy là Lão Bát, cậu ấy không có thích đâu. - Lão Đại vừa cười lớn vừa đi đến, rất thoải mái mà ngồi xuống.

- Có gì chứ? Không cần phải làm Học trò của Thầy Phương thì vẫn là anh em của chúng ta mà! Lão Thất vừa mãn hạn, giờ chỉ còn Lão Bát là em út ở đây, mọi người đã cùng chung một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, không phân biệt xuất thân, đó mới là lời dạy của Thầy!

- Lão Nhị nói hay lắm, kẻ phân biệt so đo, đều là những kẻ ngu xuẩn. Chỉ cần chúng ta mở rộng tầm nhìn của bản thân, thì thiên hạ ai ai cũng đều là học trò của thầy Phương!

- Thôi đi lão Tam, đừng sến súa nữa, ngươi nói thì hay lắm, mà suốt 3 năm trời không thuyết phục nổi lão Bát gia nhập chúng ta, đúng là toàn lý thuyết suông!

- Thôi nào, người ta đã nhận Thánh Nữ làm minh chủ, hơi đâu nghe tên xấu xí như lão Tam lảm nhảm.

Phù Dung lặng lẽ ngồi xuống, gương mặt không lộ cảm xúc gì rõ rệt, cẩn thận nhận lấy bát ăn, cũng không tham gia vào câu chuyện.

Xung quanh hắn là 5 người đàn ông. Ngoại trừ lão Đại vẫn ngồi đó rung đùi, lão Nhị thì xởi lởi khoác vai hắn, lão Tam thì khua môi múa mép. Một người nữa là lão Tứ, nãy giờ chỉ nằm ngửa trên một tảng đá, đưa mắt nhìn trời, chẳng biết để làm gì.

- Nói mới thấy buồn, Lục muội của chúng ta xinh đẹp mê hoặc tới vậy, mà lão Bát không thèm động tâm, nhất mực chỉ trung thành với Thánh Nữ. Các anh em thấy, có đáng buồn không? - Kẻ còn lại, lão Ngũ lên tiếng.

- Nói xấu người khác sẽ bị vả vào mồm. - Lúc này đột ngột lão Tứ cất tiếng, mặt vẫn chăm chăm nhìn bầu trời.

- Ôi dào, Lục muội có ở đây đâu mà sợ…

Bốppp!!!

Chẳng biết từ lúc nào, một bàn tay vươn ra từ hư không, tát cái bốp vào mặt hắn.

- Đi Hải Thành mới có mấy tháng, trở về đây đã nghe phải những lời xấu xí rồi.

Một giọng nữ chua ngoa cất lên.