Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 452: Vào cửa

- Người của Thanh Hải.

Văn bỗng nhiên nói.

- Đâu?

Lý Thanh Long cũng giật mình nhìn quanh. Hắn chẳng thấy gì hết.

- Hóa trang rất kín kẽ. Nhưng em vẫn nhận ra được. Dù gì thì nhà hàng chỗ em cũng là do họ mở.

Nhà hàng của Thanh Hải, cũng đã từng đón khá nhiều nhân viên của Thanh Hải tới ăn. Văn vẫn nhớ một số gương mặt.

3 năm qua, Thanh Hải bỗng nhiên giảm đáng kể những hoạt động tại Hải Thành. Một phần là vì Thịnh Doanh đã không còn, họ không cần đẩy mạnh cạnh tranh nữa. Hai là vì tình hình dưới cống ngầm đã có thể buông lỏng đi ít nhiều. Ba là vì Vương tộc đang dần tập trung lực lượng về Kinh đô.

Không lâu nữa, sẽ có một sự kiện rất lớn được tổ chức ở Long Thành, cũng đang gây sốt xình xịch trong báo giới.

Vương tộc chuẩn bị lễ tế Tổ. Tháng 12 này, là ngày giỗ của ông tổ Vương Nhất Quan. Cũng được dự đoán sẽ là một đợt phô trương sức mạnh lớn nhất trong 10 năm nay của Đại Nam.

Văn đã không còn quá mù mờ về những chuyện xung quanh mình nữa. Hắn tiếp xúc với Vinh Mũi Chó, không biết ít thì cũng biết nhiều. Một số những kiến thức thường nhật kiểu này, nghe lọt vào tai cũng không phải ít. Chỉ có điều là hắn không quan tâm bàn tán như mọi người xung quanh mà thôi.

Cái gì mà Hiệp hội Khoa học tuyển sinh, cái gì mà kì thi toàn quốc, hắn chỉ biết đại khái. Cũng không rõ làm sao để tham gia, nhưng chẳng phải chỉ cần đi thi và đạt kết quả thật tốt là được hay sao?

Vân xem ra còn quan tâm tới sự hiện diện của Thanh Hải hơn là Văn. Vì cô biết ở Hải Thành hiện nay, Bạch Linh Đội bắt đầu bạo dạn xuất hiện hơn, chắc hẳn là do chúng không còn e dè các thế lực khác như trước. Vậy thái độ của Thanh Hải đối với Bạch Linh Đội ra sao, sẽ nói khá rõ ràng việc Bạch Linh Đội là tổ chức thế nào, nghe lệnh của ai, và với mục đích là gì.

Với những hành động của Bạch Linh Đội, ai là kẻ có lợi nhất? Nam Đế Vương Vũ Hoành? Phạm Viết Phương? Hay là ai khác?

Vân không có mong muốn tham gia vào chính trị Đại Nam. Cô cần biết rõ chuyện gì đang xảy ra, từ đó đưa ra cách ứng phó thích hợp. Hôm nay là cơ hội tốt để hiểu hơn về Bạch Thế Thắng, để biết được liệu hắn có nắm giữ bảo vật, hoặc manh mối về bảo vật hay không. Và bảo vật đó là cái gì? Ai tung tin ra? Và vì sao cha cô cần nó tới vậy?

Tuy nhiên Vân vẫn luôn tự nhủ mình cần giữ một khoảng cách an toàn. Đừng để bị cuốn vào những cuộc chiến không liên quan đến bản thân.

Đừng nghĩ rằng cô, cha cô, và Vương Thành Văn, hay bất kì ai khác, đang yên ổn bình đạm tại một thành phố cảng cách xa trung tâm Đại Nam, ở một cái nơi yên bình mà số lượng Tiến sĩ đếm trên đầu ngón tay, nơi mà chỉ có bọn trẻ con tranh nhau cầm đầu. Cuộc sống chẳng bao giờ yên ổn như vậy, và vòng xoáy vô hình của những Cường giả sẽ cuốn lấy bất kì ai.

Vân phóng Nhãn lực của mình nhìn khắp bốn chung quanh. Xa xa trên một dãy nhà, Phạm Viết Tuệ chống khuỷu tay lên lan can, tươi cười nhìn xuống đám đông, mà ánh mắt hắn lại mơ hồ giữ một sự ngạo mạn khinh thường. Con người này không thể nào ngưng khinh thường người khác được hay sao? Vân thấy khó chịu.

- Mọi người, cũng chuẩn bị tới giờ. Kính mời các vị vào để chuẩn bị chỗ ngồi.

Người vừa mở lời là Thế Vũ, đứa học sinh lớp 10 đàn em của Bạch Thế Thắng mà Vân từng gặp trong kì kiểm tra. Đứng bên cạnh hắn là Hoàng Linh, là đứa lớp 10 từng chơi xỏ hắn trong đợt kiểm tra đó. Hai đứa bây giờ có nhiệm vụ mời khách.

- Bọn tao thích vào lúc nào thì vào, đéo cần mày mời!

Đáp lời Thế Vũ là một băng đảng khá đông đảo, tụ tập đến hơn 100 người. Xem ra tâm lý ức chế với Bạch Thế Thắng xuất hiện ở rất nhiều người, và giờ họ phát tiết vào đàn em của hắn.

Thế Vũ vẫn kiên quyết.

- Đã sắp tới giờ rồi, kính mong các vị mau tiến vào ổn định chỗ ngồi, đừng có gây lộn xộn.

- Cái thằng chó này! Bố mày đã bảo thích vào lúc nào thì vào! Mày là cái cứt gì mà dám ra lệnh cho tao?

Bốp!!!

Bàn chân của Thế Vũ chẳng biết từ bao giờ đã giương cao, nhè thẳng mặt tên vừa rồi đạp một cái, đẩy thẳng tên kia bay về phía sau, rồi thuận đà giẫm cả gương mặt của hắn xuống đất.

- Tao là ai à? Thế mày là cái cứt gì vậy? - Hắn nhếch mép.

Toàn bộ băng đảng kia giật mình vì diễn biến quá bất ngờ này. Cả lũ chẳng biết từ đâu lấy ra rất nhiều vũ khí, ào ào xông lên như muốn lột da Thế Vũ.

Thế Vũ nhìn thấy cảnh này, chỉ liếm mép một cái, sẵn sàng lao vào hỗn chiến với hơn 100 tên kia. Hoàng Linh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ai dè, đúng lúc này, một bóng dáng to lớn bước tới chắn giữa hai tên này và băng đảng đó. Tất cả mọi người đều phải khựng lại.

- Làm gì vậy? - Thế Vũ dè dặt hỏi kẻ đó.

- Vào cửa. - Phùng Huyết Cường chỉ đơn giản trả lời. - Vé mời đây.

Hắn chìa ra tấm vé, rồi thong thả bước vào. Nói là thong thả, nhưng mỗi bước hắn đi, lại khiến Thế Vũ nảy nảy vài cái.

- Thật là, vào trước chọn chỗ ngon không thích hay sao, còn ở đấy mà đánh nhau? Rút vũ khí ra là công an tóm cả lũ bây giờ. Bọn ngu.

Vinh Mũi Chó làu bà làu bàu một câu, cũng theo sau lưng Phùng Huyết Cường, chìa ra tấm vé.

Vương Thành Văn lặng lẽ đi sau, cũng nhẹ nhàng chìa vé ra.

Cuối cùng là Vân.

4 người đi vào đầu tiên. Sau đó là Minh Chân Nhỏ theo sau. Theo sau hắn là tầm 6 chục đứa trẻ ăn mặc rách rưới hôi hảm bẩn thỉu, nhưng đứa nào cũng mang theo vé mời, kéo nhau bước qua, mặc kệ Thế Vũ, Hoàng Linh và băng đảng kia đứng đó. Đám Chân Nhỏ còn lại thì đông nghìn nghịt, rủ nhau canh chừng phía bên ngoài.

Chân Nhỏ đã vào, thì các thế lực khác cũng lục tục vào theo. Dù sao thì mọi người đến đây vì đại sự, đã đến rồi thì vào, chẳng ai trẻ con tới mức gây chuyện không đâu. Khi tất cả các thế lực đã vào hết, mới tới lượt những kẻ độc lai độc vãng có chút máu mặt. Sau khi từng đứa một đi qua, thì Lý Thanh Long là người cuối cùng. Giao con dơi khổng lồ cho bảo vệ của trường trông nom, hắn mới không nhanh không chậm bước tới.

- Ủa? Cần vé? Anh mày liệu có còn cần vé hay không? Khi anh mày và Bạch Thế Thắng còn đánh nhau long trời lở đất, khi mà tao kêu gọi đàn em vây công đánh cho Bạch Thế Thắng bầm dập, chú mày còn chưa có lên được Sơ trung! Biết điều thì tránh ra, tao vào gặp lại cố nhân nào!

Cái gì mà đánh nhau long trời lở đất, chắc chắn là chưa từng có. Cái gì gọi là kêu gọi đàn em vây công, thì rõ ràng là chơi xấu. Nhưng Lý Thanh Long cứ tiện miệng nói vậy, nghe vô cùng oanh liệt, cũng đủ khiến Thế Vũ và Hoàng Linh e dè.

Đằng nào thì cũng là người cuối cùng rồi, vé cũng chỉ là tượng trưng, thêm một người cũng chả chết ai. Vậy là hai đứa tặc lưỡi cho qua.

Chỉ còn lại Thế Vũ, Hoàng Linh, và băng đảng kia trơ trọi phía ngoài.

- Có muốn vào chứ? - Hoàng Linh cất tiếng hỏi.

- Vào!

Kẻ đứng đầu băng đảng cảm thấy giờ đánh nhau cũng chả để làm quái gì, rốt cuộc kêu gọi đàn em bước vào, để mặc kệ tên thuộc hạ xấu số vẫn đang bị giẫm trên mặt đất kia