6 giờ sáng, khi Vân gõ cửa, thì Văn đã dậy rồi. Hắn đang đọc dở 1 cuốn sách. Nguyễn Bạch và Thanh Phong vẫn đang ngủ. Vân tới đá cho mỗi người một cái lăn quay xuống đất, miệng thì quát họ phải dậy.
Cả đoàn không dám ăn sáng trong những quán ăn rất đáng nghi hoặc nơi đây, rốt cuộc đều vào tạp hóa mua tạm mấy hộp đồ hộp ăn cho đỡ đói. Đồ hộp này đều là sản phẩm của Phạm Thị.
Ăn uống qua loa xong, Nguyễn Bạch mới bắt đầu dẫn đoàn. Hắn đưa 3 đứa trẻ tới một căn nhà tồi tàn cũ kĩ.
- Ủa, không phải ở mấy chỗ dịch vụ kia sao?
Vân hỏi, giơ tay chỉ vào dãy phố đầy những biển quảng cáo về dịch vụ làm căn cước thông hành.
Nguyễn Bạch bĩu môi.
- Mấy nơi đó đều là lũ nghiệp dư cả. Mà mấy đứa cứ đứng ngoài này, đưa cho cha chứng minh thư của cả 3 đứa đây. Cha vào đó làm việc.
Vân nhìn Nguyễn Bạch đi vào mà lòng không khỏi hồ nghi. Đúng là cha mình sinh ra ở Đại Nam, nhưng nói gì thì nói cũng đã mười mấy năm không trở về. Hơn nữa dù ngày xưa lão từng chu du quen biết rộng rãi đến đâu, cũng không thể tới mức khắp Đế quốc đều có bạn cũ.
Con người này thực sự vẫn còn quá nhiều bí mật.
- Thôi, đứng đây cũng chả để làm gì - Vân vừa nói, vừa nheo mắt nhìn những kẻ qua đường đang nhìn 3 đứa đầy soi mói - Kiếm chỗ nào ngồi uống nước rồi nói chuyện.
Văn gật đầu. Hắn cũng biết là Vân muốn nói tiếp câu chuyện hôm qua. Còn Nguyễn Thanh Phong thì đương nhiên là không phản đối. Vậy là cả 3 vào một quán cà phê khá là vắng vẻ, và gọi 3 cốc nước chanh.
Nước chanh thì nhanh chóng được mang ra, nhưng vị thì chua loét.
Vân hơi nhăn mặt vì độ chua này. Uống xong một ngụm, cô đưa mắt để ý xung quanh một chút, rồi mới bắt đầu nói:
- Hôm qua tôi có nói tới Sàn chứng khoán lượng tử ở Sa Li Khan, thực tế thì khái niệm này cũng không có gì quá bí mật, nhưng để nắm được nó thì lại không dễ dàng. Cậu đã đọc về Vật lý lượng tử rồi phải không?
Văn gật đầu.
- Vậy còn Kinh tế học lượng tử?
- Chưa từng nghe bao giờ.
- Ừm, nói đơn giản thì, đây là một khái niệm vẫn còn rất mới, và còn đang gây nhiều tranh cãi. Vậy thế này nhé…
Cô lấy trong túi ra tờ tiền một hào.
- Đây là cái gì? - Cô hỏi.
- Tiền. - Nguyễn Thanh Phong hóng hớt trả lời.
- Không phải. - Vân lắc đầu, nhìn qua Vương Thành Văn.
- Giấy.
- Đúng vậy. Chính xác hơn, đây là giấy bạc có giá. Bản thân nó mang giá trị của “tiền”, nhưng lại không phải là tiền.
Nguyễn Thanh Phong lắc đầu không hiểu, còn Văn thì khẽ gật đầu. Hắn chờ Vân nói tiếp.
- Vấn đề đặt ra là, liệu tờ giấy này có luôn luôn mang giá trị của “tiền” hay không?
- Không. - Văn trả lời. - Nó chỉ là tiền khi cậu trao đổi nó để mua một thứ gì khác.
- Chính xác. Nếu không dùng để trao đổi, tờ giấy này cũng chỉ là giấy. Nhưng quan trọng hơn là cách tiếp cận vấn đề. Thứ được gọi là “tiền”, thực ra lại chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc rất nhỏ khi trao đổi được diễn ra. Và ngay sau đó…
- Chúng biến mất. - Văn đáp lời. Hắn như đã hiểu ra cái gì. - Và rồi, chỉ khi xảy ra một giao dịch khác, chúng mới lại xuất hiện. Dòng tiền không hề được lưu thông liền mạch, mà luôn có những quãng dừng. Những quãng dừng ấy…
- Rất giống với lượng tử học - Vân cười. - Rồi, bây giờ lại đặt một vấn đề khác đi.
Vân vừa nói, vừa đút tờ một hào vào trong túi mình.
- Giờ tờ một hào kia ở đâu rồi?
- Trong túi em. - Nguyễn Thanh Phong nãy giờ nghe chuyện như vịt nghe sấm, khi đến được một vấn đề dễ hiểu, lập tức là xung phong phát biểu.
Vân nhìn Văn. Hắn cũng gật đầu.
- Vậy nếu tôi nói, đồng 1 hào vừa rồi có 99% là trong túi của tôi, còn 1% là trong túi anh Phong thì sao?
Thanh Phong vừa nghe thấy vậy, lập tức thò 2 tay vào trong túi quần kiểm tra. Sau đó, mặt hắn tiu nghỉ vì chẳng tìm thấy đồng tiền nào.
Văn nhíu mày. Hắn đã hiểu ra vấn đề.
- Ý cậu là…
- Đám mây xác suất. - Chợt một giọng nói xen vào, làm cả 3 đều giật mình.
Một thanh niên tầm 25, 26 tuổi, đã dựa vào lưng ghế chỗ Thanh Phong đang ngồi, ăn mặc tuềnh toàng, để tóc giản dị, gương mặt hồn nhiên thật thà. Hắn vừa cười vừa nói:
- Trong trạng thái chồng chập lượng tử, chỉ có 99% khả năng cô Hồng Vân đây có 1 hào, còn 1% còn lại là cậu Thanh Phong đây sẽ có 1 hào, chứ không thể nào cô đây có 99 xu, còn cậu đây có 1 xu được, phải không?
- Gượm đã! Sao anh biết tên tôi?
Anh ta không trả lời câu hỏi ấy mà nói tiếp:
- Dữ liệu thông tin cũng vậy. Trước khi phép toán được xử lý, mỗi dữ liệu thông tin cũng đều trong trạng thái bất định. Nếu lấy đơn vị nhỏ nhất của thông tin là 1 bit để làm đơn vị giao dịch, ta gọi nó là 1 Coin.
Nói rồi, hắn lấy từ trong túi ra 1 chiếc USB nhỏ màu đen, giơ lên cho cả 3 đứa cùng xem.
- Trong chiếc USB này chỉ chứa 1 bit thông tin duy nhất, 1 bit thông tin đen tới từ Hắc Tháp. Chúng tôi gọi nó là Black Bit, hay Black Coin. Với 1 hào của cô em, có thể mua được 1 bit thông tin trắng. Nhưng 1 bit thông tin trắng chỉ có 8% đào được 1 bit thông tin xanh. 1 bit thông tin xanh lại chỉ có 0,5% tỉ lệ đào được bit thông tin tím. 1 bit thông tin tím lại chỉ có 0,002% tỉ lệ đào được bit thông tin vàng. 1 bit thông tin vàng lại chỉ có 0,0000000000001% tỉ lệ để ra được 1 Black Bit!
Vân khẽ nuốt nước bọt. Cô không nghĩ rằng đơn vị tiền tệ ở nơi này lại phức tạp tới vậy. Đồng tiền đem tới Sa Li Khan, sẽ không chỉ còn là 1 đồng tiền nữa, mà đã trở thành 1 phép toán lượng tử. Mà ở đó, 1 hào bình thường cũng có thể biến thành hàng tỉ hào, nếu vận may cho phép.
Nhưng bản chất thực sự của câu chuyện vốn không hề đơn giản như vậy. Không phải ai cũng thực sự nắm được vấn đề.
- Anh đang cố tình nói ngược câu chuyện. - Vân đáp - Đây cũng chính là ngộ nhận thường thấy của tất cả mọi người khi tới Sa Li Khan. Đây không phải là việc 1 bit thông tin bình thường sẽ có bao nhiêu cơ hội để trở thành Black Bit, mà ngược lại, Black Bit mới là khởi nguồn của câu chuyện.
Chàng thanh niên kia hơi sững người vì ngạc nhiên, rồi sau đó nở một nụ cười thích thú.
- Quả nhiên là Phù Thủy Đỏ! Đúng vậy! Ít ai ngay từ đầu đã nhìn ra được bản chất của vấn đề. Black Bit mới là đơn vị tiền tệ chính thống nhất, với giá trị không đổi, là đơn vị quy chiếu chuẩn nhất tại Sa Li Khan. Nhưng 1 bit thông tin đen vốn cũng không mang lại bất kì thông tin hữu ích nào. Chỉ khi nào với 1 số lượng đủ lớn Black Bit, người ta mới có cơ may tìm ra được chút giá trị.
- Bản thân nó vốn không có giá trị, nhưng nó lại được đem ra để làm thước đo giá trị. - Lần này Văn lên tiếng - Giống như vàng?
- Chính xác! - Chàng thanh niên kia nói - Giống như vàng. Nếu vàng được khẳng định giá trị bởi tính bền và độ khan hiếm, thì Black Bit cũng có những giá trị riêng để trở thành đơn vị tiền tệ cơ bản. Mỗi một Black Bit đều là một đơn vị thông tin đến từ Hắc Tháp, và là độc nhất vô nhị!
- Vậy còn Sàn chứng khoán lượng tử? - Văn hỏi. - Nó dựa trên giá trị của Black Bit?
- Chính xác! Vì độ khan hiếm của Black Bit, chúng tôi dùng hệ thống điểm dựa trên xác suất thống kê để đưa ra hệ giá trị chung. Với mỗi Black Bit, sẽ là 1,25.10^23 điểm.
10 mũ 23, tức là 23 con số 0. Với mỗi 9 con số 0 là hàng tỉ, vậy là 125 ngàn tỉ tỉ điểm. Đây là một con số khủng khiếp tới mức nhận thức con người không thể tưởng tượng nổi nó khủng khiếp thế nào.
- Với mỗi Golden Bit, sẽ là 125 triệu điểm. Purple Bit, là 2500 điểm. Blue Bit, là 12,5 điểm. Còn White Bit, đương nhiên là 1 điểm. Đương nhiên, điểm số trên cũng chỉ có 99,7% là chính xác, mức dao động là 3%.
Văn lại lên tiếng:
- Tính theo trường Makov ngẫu nhiên?
- Chính xác! Không hổ danh Vương Thành Văn.
Lần này, Vân đứng phắt dậy.
- Thôi được rồi đấy! Nếu anh không nói ra anh là ai, và vì sao anh biết tới chúng tôi, thì câu chuyện sẽ không còn vui vẻ như nãy giờ nữa đâu!
Vân nãy giờ cố kiên nhẫn để lắng nghe những thông tin cần thiết, nhưng cô vẫn không buông lơi chút đề phòng nào với con người mới gặp này. Nên nhớ, họ còn đang bị những Học trò của Phạm Viết Phương truy lùng.
Văn vẫn ngồi đó, nhưng độ tập trung của hắn cũng chẳng kém gì Vân.
Người thanh niên kia chỉ nhếch mép cười, trong mắt lộ ra một ánh sắc lạnh.
- Ta là ai ư? Ta là Lão Ngũ, là một trong Thất Đại Môn Đồ của thầy Phương…
Lời còn chưa kịp nói hết, một đấm của Vương Thành Văn đã kề sát mặt hắn.