- Ối ối! Đùa thôi! Đùa thôi mà!
Ngay khi Liễu Thanh Chân vừa thất thanh hô lên những lời này, nắm đấm của Văn cũng đã ghìm lại ngay sát mặt hắn.
Các luồng không khí xoắn vào nhau nổ bem bép khiến hắn phải rát hết cả da mặt.
Một quyền này nếu không ghìm lại, thực sự sẽ biến cả cái đầu của hắn thành sinh tố.
Liễu Thanh Chân toát mồ hôi đầm đìa. Vừa rồi, hắn chỉ phóng ra chút sát khí nhằm thử sức Thiên Mệnh một chút mà thôi, ai ngờ thằng này quyết đoán một cách tàn khốc như vậy. Ai có sát khí với hắn, hắn lập tức bung hết sức ra triệt hạ.
Liễu Thanh Chân biết mình vừa nghịch hơi dại, vừa sâu sắc cảm nhận được hắn không phải là đối thủ của Thiên Mệnh. Dù vậy, hắn cũng rất nhanh chóng thu lại sát khí, lên tiếng kịp thời, giữ lại cái mạng nhỏ.
Vương Thành Văn thu quyền, mặt vẫn không thể hiện một chút cảm xúc nào, như thế phản xạ vừa rồi là hoàn toàn tự nhiên, hoàn toàn chính đáng. Vân thì nheo mắt nghi ngờ:
- Câu vừa rồi, cũng là đùa? Chẳng ai đùa như vậy cả.
- Không, không phải là đùa. Ta thực sự là Môn đệ thứ 5 của Phạm Viết Phương!
Nuốt nước bọt lấy lại hơi, hắn mới vạch tay áo của mình lên. Ở đó, một hình xăm số 5 được xăm trên tay, với bút tích giống hệt hình xăm của Bạch Thế Thắng.
- Được rồi. Ông anh là Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương. Vậy ông anh tiếp cận chúng tôi có mục đích gì?
Vân hỏi. Thất Đại Môn Đồ của Phạm Viết Phương rốt cục là những kẻ như thế nào, cô không hề biết rõ. Nhìn vào Bạch Thế Thắng, Vân chỉ thấy rằng tên đó hoàn toàn chỉ vì mục đích của bản thân, thực sự không có một mục đích chung nào mang tính tập thể. Chỉ trừ bài phát biểu của hắn hôm đó ở Kình Ngư, về việc “mỗi người tự làm tròn vai diễn của mình trong một vở kịch lớn”.
Dù thế nào, Vân cũng không ngờ một Thất Đại Môn Đồ khác lại chủ động tới tìm bọn cô như vậy, còn chủ động nói ra thân phận của mình.
- Nào nào! Đừng cảnh giác như vậy! Tôi biết mấy cô cậu có chút tiếp xúc không quá vui vẻ với Lão Thất, nhưng tôi khác hắn. Tôi tới với tư cách bạn bè, chứ không phải địch thủ.
- Bạn bè? Ừm, được rồi. Vừa qua, những gì anh vừa thể hiện đã cho tôi thấy được sự hữu ích của anh ở Sa Li Khan này, nhưng tôi chưa nhìn ra mình có thể làm gì để có ích cho anh? Có qua có lại, anh cũng không tự nhiên đi giúp đỡ người khác phải không? Mà trước hết, tên của anh là gì?
Về những chuyện hợp tác kiểu này, Vân rành rọt hơn Văn rất nhiều. Nếu là Văn, ai đề nghị giúp đỡ hắn, hắn sẽ cho là vì họ tốt bụng. Không phải là vì Văn ngu, mà chỉ đơn thuần là cách hắn nhìn sự việc như thế, một góc nhìn mà theo Vân đánh giá là quá đơn giản hóa vấn đề. Vân thì không ngây thơ như vậy.
Lão Ngũ chỉ cười.
- Liễu Thanh Chân. Tên tôi là Liễu Thanh Chân. Tôi thấy được tiềm năng của cô em, tôi muốn hỗ trợ cô vươn lên tại cái Thung lũng này. Đủ lớn mạnh để vươn tới Hắc Tháp!
- Gượm đã! Vươn tới Hắc Tháp, ý anh là sao?
- Cô em đã truy cập qua Website của Sa Li Khan rồi chứ?
- Có. Nhưng có một số chỗ mà cho tới ngày hôm qua tôi vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề. Đó chính là Sàn giao dịch của Sa Li Khan.
- Ok, vừa rồi tôi đã giới thiệu về hệ thống điểm giao dịch ở đây rồi phải không? Câu chuyện thực ra cũng khá đơn giản thôi. Ở 3 quận, có 3 tòa Hắc Tháp, mỗi tòa có tất cả 100 tầng. Mỗi một tầng thuộc sở hữu của một công ty. Nói cách khác, 100 công ty có mặt trên Hắc Tháp, cũng chính là 100 công ty lớn nhất của từng quận. Và thứ tự các công ty không phụ thuộc vào số điểm giá trị trên sàn chứng khoán, mà dựa vào số lượng dữ liệu đen mà họ sở hữu.
- Được rồi. Anh đã nói khá nhiều về Black Bit, và dữ liệu đen. Chúng thực sự có ý nghĩa gì? Black Tower thực ra là gì? Nếu tôi đoán không nhầm, những tòa tháp ấy sở hữu những dữ liệu thông tin rất huyền bí, và khi khai thác những dữ liệu ấy, ta được những đơn vị thông tin đen, Black Bit? Đó cũng là lý do các tập đoàn lớn ở Sa Li Khan điên cuồng thu thập Black Bit để tìm ra những bí mật ẩn đằng sau Black Tower?
- Chính xác. Ví dụ đơn giản nhé. Vương Triều Kiến Nghiệp ở Quận 3 đã thu thập được 31% số lượng dữ liệu đen của Đệ Tam Tháp, đồng thời sở hữu tới 8% tổng dữ liệu đen của 2 tháp còn lại. Dữ liệu từ tháp 1 và 2 sẽ không thể áp dụng cho tháp 3, nhưng lại có thể làm vật trao đổi với Quận 1 và Quận 2. Các Quận còn lại cũng sẽ như vậy. Khoảng cách giữa Vương Triều Kiến Nghiệp với công ty đứng thứ nhì ở Quận 3, lên tới 25%! Cũng tức là, công ty thứ 2 bám đuổi Vương Nghiệp, cũng chỉ có được 6% dữ liệu đen! Từ đó tính xuống tới 100 công ty phía sau, lượng dữ liệu đen họ sở hữu thực sự, thực sự rất nhỏ.
- Khoan đã. Nếu vậy, 100% dữ liệu của mỗi tháp sẽ rơi vào tầm bao nhiêu Black Bit?
- Đây là bí mật. Nhưng số lượng không phải là vấn đề, mà quan trọng ở độ khan hiếm của Black Bit. Cô em có biết Vương Nghiệp cần bao nhiêu lâu để sở hữu được 31% dữ liệu đen của Tháp 3 không?
- Bao lâu?
- 100 năm.
- !!!
Vân trợn trừng mắt. 100 năm, lâu tới như vậy? Với tiềm lực khủng khiếp của Vương Nghiệp, còn tốn từng ấy thời gian, cũng chỉ kiếm được chưa tới 1/3?
Liễu Thanh Chân nhún vai.
- Cô em nếu cứ dựa vào những phép toán thông thường thì cũng sẽ cảm thấy khó hiểu thôi. Xác suất đào ra được Black Bit, nói nhỏ thì đúng là quá quá nhỏ, nhưng cũng không tới mức là không thể, đặc biệt là với dàn siêu máy tính khủng của Vương Nghiệp. Nhưng sẽ có một lượng lớn dữ liệu không thể đào mà ra, cần có những phương thức đặc biệt. Hơn nữa, chưa kể tới những dữ liệu đã bị thất lạc ra khỏi Thung lũng. Mà chuyện đó từ từ rồi nói tiếp, còn dài. Tôi tới đây chỉ muốn hỏi, liệu cô em đã sẵn sàng bắt tay hợp tác chứ? Chúng ta cùng leo lên đỉnh cao ấy?
- Anh lấy đâu ra tự tin mà nói rằng chúng ta sẽ leo lên được? Hơn nữa, chúng tôi ở đây cũng chỉ 3 tháng mà thôi.
- Tự tin ở đâu ư? Vì… tôi đã từng ở đó! Tôi đã từng chỉ dưới 1 người, mà trên cả vạn người! Tôi đã từng là chủ nhân của tầng 99 của Đệ Nhị Tháp!
Một thoáng im lặng.
Văn chợt lên tiếng:
- Câu vừa rồi là nói đùa phải không?
- Hả? Sao cậu biết? - Liễu Thanh Chân giật nảy mình.
- Nói sao nhỉ? Mỗi khi anh nói dối, 2 chữ dối trá sẽ hiện lên mặt anh luôn đó. - Hắn trả lời.
- Thôi được rồi. Vươn lên đỉnh cao gì đó thì đúng là rất hoang đường, nhưng hợp tác cùng anh thì xét cho cùng vẫn tốt hơn là tự mình mò mẫm. Hợp tác cũng được thôi, nhưng anh hãy nói ra điều kiện của mình đi. Anh muốn nhờ chúng tôi làm gì?
- Ha ha. Rất tỉnh táo. Tôi muốn nhờ các vị đây… giúp tôi trả thù. Tôi muốn giết chết một người!
Vân đưa mắt nhìn Văn. Hắn gật đầu đáp lại. Lần này là lời nói thật, thật tới mức không thể nào là giả dối.