Trong phòng ngủ của Tinh Nhi, một bóng hình nam nhân vẫn ngồi cạnh mép giường ngắm nhìn khuôn mặt cô; giọng nói trầm trầm có chút bi thương phát ra:" Tinh Nhi không nhẽ muội đã không còn nhớ gì nữa."Hàng lông mi cong cong của Tinh Nhi khẽ cử động, chớp chớp rồi mở ra dần. Cô chợt ôm đầu ngồi dậy, một lúc sau mói phản ứng được. Là ánh sáng, thứ cô nhìn thấy chính là ánh sáng:" Ta nhìn thấy rồi."Lúc này cô bỗng nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh mình:" Ngươi là ai?"Khóe mắt hắn có chút đượm buồn khi nghe câu hỏi của cô rồi cũng khôi phục lại thần thái:" A, tại hạ là Lăng Sơn, cô cứ gọi ta là Lăng đại phu."Tinh Nhi thoáng chốc nở nụ cười thật tươi:" A, thì ra là ngươi đã chữa lành đôi mắt cho ta, cảm ơn nha."Cánh cửa phòng bỗng mở ra; là tên Vân Mặt Lợn bước vào:" Lăng đại phu, mắt của Tinh tiểu thư đã được chữa khỏi rồi sao?"Lăng Sơn lãnh đạm:" Phải vậy tuy nhiên vẫn còn phải trâm cứu ở phần đầu, hiện tại ta có việc bận tối nay ta sẽ ghé qua."Vân Mặt Lợn:" Vậy được, người đâu tiến đại phu."