Ký Ức Chiều Tà

Chương 10: Chương 10 Có Duyên Liệu Sẽ Có Phận?

Chương Mười:

Có duyên liệu sẽ có phận?

Tiểu Tây nằm lăn lóc trên sô pha, chân gác lên mặt bàn, tay cầm Ipad chơi game, thỉnh thoảng lại rú lên:

" Tên chết tiệt! Đồ tiểu nhân! Ỷ mình là đứng nhất sever game mà bắt nạt phụ nữ yếu mềm như ta hả? Ỷ mình là bang chủ và có quyền chỉ trích ta? Nói cho ngươi biết, tên hèn hạ chết tiệt, bổn cô nương là nữ nhi mà đứng top hai mươi. Chẳng mấy chốc sẽ cướp ngôi của ngươi, đứng nhất thiên hạ! Cứ trống mắt lên mà xem, dám chê ta kĩ thuật kém? Có ngươi mới kém, cả nhà ngươi đều kém! Ta sẽ tạm thời coi ngươi là con lợn tinh này, ta chém, chém chết ngươi! "

" Sao ngươi có thể đặt cái tên tức cười như vậy nhỉ? ", Tiểu Tây trề môi, gí gí vào cái tên đứng đầu bảng xếp hạng lực chiến, nghiến răng nghiến lợi , " Vô Dục Vô Cầu? Trời, đúng là một cái tên ngu xuẩn! Đậm chất tiểu nhân, một kẻ mặt dày vô liêm sỉ…"

Đang mải mắng chửi thì Tiểu Tây phát hiện luồng khí lạnh xộc tới, ngay lập tức Ipad đã bị giựt mất. Tiểu Tây kêu “ á ” lên một tiếng rồi quay đầu lại, thấy ngay khuôn mặt băng giá với ánh mắt sát khí của chị gái.

Khiết Băng vừa ngủ dậy, trên người vẫn mặc bộ váy ngủ mỏng manh ôm gọn thân hình tuyệt mỹ . Cô giơ Ipad lên, đanh giọng:

"Giỏi lắm Tiểu Tây, đêm qua đi chơi tối muộn mới về. Lại còn chẳng chịu học hành gì, chơi game suốt cả đêm . Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ, không cho ai nghỉ ngơi thế hả? "

" Chị à ", Tiểu Tây tỏ vẻ đáng thương , " Hôm nay em được nghỉ mà, chị cùng đừng khắt khe như thế. Trẻ con phải được tự do phát triển chứ?"

" Cái gì?" Khiết Băng bực mình lườm em , " Đã sai lại còn cãi, bằng tuổi cô tôi đã phải một mình sống bên Mỹ. Nhìn lại cô đi, ăn sung mặc sướng chẳng phải lo lắng gì, thế mà không có chí tiến thủ, lười biếng như thế, sau này thì làm được gì? "

" Chị khéo đùa. Chị sống bên Mỹ cũng ăn sung mặc sướng, có phải lo nghĩ gì, chỉ phải học thôi. Bố mẹ sợ chị vất vả, tháng nào chẳng chuyển đẫy tiền cho chị, chị tiêu sao hết? Lại còn dì Tuệ bên đấy chăm sóc cho chị nữa… -", Tiểu Tây bất mãn nói.

Khiết Băng ngày càng bực, ánh mắt như phóng băng ra ngoài.

Tiểu Tây chợt nhận ra mình đã gây họa lớn, lập tức thay đổi thái độ, ngoan ngoãn chạy tới ôm tay Khiết Băng:

"Em xin lỗi, em sẽ dọn dẹp ngay, chị yêu vào phòng thay quần áo rồi còn đi làm. Em nấu đồ ăn cho chị nhé? Hihi."

Khiết Băng hừ một cái, sau đó cười cốc vào trán em: "Hối cải kịp lúc đấy"

Khiết Băng vào phòng, mở tủ, chọn một bộ váy lụa màu trắng , mái tóc dài buộc gọn phía sau, thêm son môi hồng nhạt . Cô ngắm lại mình trong gương, thanh lịch mà dịu dàng, lại ngọt ngào quyến rũ. Khiết Băng mỉm cười hài lòng, xách túi bước ra ngoài.

"Em yêu " Trương Kì đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, mỉm cười tươi rọi như ánh nắng. Anh tựa người vào cửa phòng đối diện, khí chất cao quý, đôi mắt trầm tĩnh đầy ưu tư.

" Chào buổi sáng ", Khiết Băng dịu dàng nói.

Trương Kì hứng thú tiến lại, trong mắt lấp lánh ý cười. Anh đẩy cô vào phòng, khóa trái cửa.

Khiết Băng bật cười: “ Anh âm mưu gì đấy?”

Trương Kì không nói gì, cầm túi cô quẳng lên bàn, sau đó áp sát cô, cúi mặt, phủ lên môi cô một nụ hôn.

“ Anh yêu em”. Anh thì thầm

“ Ừm”. Cô chẳng nói được gì, vì đôi môi đã bị anh gắn chặt.

Hai người quấn lấy nhau, mê đắm, cuống nhiệt. Trương Kì ôm cơ thể mềm mại nõn nà ấy trong tay, trong đôi mắt hiện lên ý say mơ màng và cả ngọn lửa sắc dục cháy bỏng. Anh đưa tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, lưỡi đưa vào càng sâu, say sưa thưởng thức đôi môi ngọt ngào thanh mát của cô.

“ Ưm” Khiết Băng rên rỉ, khuôn mặt trắng hồng ửng đỏ càng thêm xinh đẹp.

Rất lâu sau anh mơi buông cô ra, cất giọng đầy tà ý:

"Từ sau, mỗi sáng một lần, coi như hôn chào buổi sáng"

Khiết Băng chăm chú nhìn anh: "Anh ham muốn quá đấy"

Trương Kì bật cười, với tay cầm túi xách, ôm cô bước ra ngoài.

Khiết Băng đứng đợi anh lấy xe, trầm lặng ngẫm nghĩ vài thứ. Lát sau Trương Kì lái xe đến, lịch thiệp mở cửa đỡ cô vào trong.

" Trương Kì ", Cô khẽ nói

Ừ?"

Anh thắt dây an toàn cho cô, khuôn mặt anh gần cô trong gang tấc. Cô thậm chí có thể nghe thấy hơi thở ấm áp đầy nam tính của anh.

" Em muốn nói gì? " Trương Kì hỏi

" Tại sao anh chọn chung cư này? " Cô nghiêng mặt khẽ cười. Phải, tại sao anh ấy chọn đúng nơi cô sống, lại là phòng ngay sát nhau.

" Ngẫu nhiên thôi " Trương Kì nhún vai, " Có lẽ chúng ta có duyên, là ông trời sắp đặt hai ta sẽ giành cho nhau"

Khiết Băng cười, không nói gì nữa. Có duyên? Có duyên nhưng chắc gì đã có phận, đó là điều cô sợ nhất.

Khiết Băng chợt sực tỉnh, không được, dạo này cô sướt mướt quá. Cô là ai? Là Bạch Khiết Băng không màng sự đời, không để tâm tình ái cõi trần. Rốt cuộc vì sao cô trở nên mùi mẫn, suốt ngày lo sợ không đâu. Khiết Băng thở dài, quyết định không nghĩ đến việc sướt mướt kia nữa.

Nếu họ có duyên trọn đời trọn kiếp thì cũng đáng mừng, còn nếu duyên phận mỏng manh thì cũng đành chịu. Chữ tình này, vốn dĩ cô không thể quản.