Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 241: Dẫn đại quân đến

- Tôn thượng, ngươi cũng biết tính tình của lão tôn thượng, ngươi nhanh giải quyết tốt chuyện bên kia, lão tôn thượng định dùng vũ lực chấn nhiếp.

- A!!! Lúc trước không phải nói còn thương lượng sao?

- Ách... lão tôn thượng trở về, nhưng hình như... cãi nhau với Tôn phu nhân.

- Cái gì? Bọn họ lại cãi nhau? Trời ạ... ta thật phục.

Diệp Ly bạch nhãn đều lật ra tới, khẳng định là mẫu thân lại cố ý, đã lớn như vậy rồi, rất thú vị sao...

- Còn một chuyện, đệ đệ tôn thượng thụ thương.

- Cái gì? Người nói là Diệp Liễu hya là Diệp Thần?

- Diệp Thần, mặc dù bị thương không nặng, nhưng cũng xác nhận suy đoán của lão tôn thượng.

Diệp Ly giật nảy mình, còn tưởng rằng gãy tay gãy chân, nhưng có thể đem đả thương Diệp Thần, đối phương quả thật rất mạnh.

Mình đi vào Huyền Nguyệt đại lục đã gặp rất nhiều chuyện không tầm thường, thực lực tổng hợp đều mạnh hơn mấy cấp bậc, xem ra lần này phụ thân đều để ý, quyết định dùng vũ lực.

Đột nhiên, Diệp Ly nghe thấy Ngụy thúc kinh hoảng hô:

- Lão tôn thượng.

Diệp Ly nuốt một ngụm nước bọt, phụ thân...

- A Ly.

Diệp Ly nghe thấy âm thanh hùng hậu lại lạnh lùng kia.

Diệp Ly giả bộ như không nghe thấy.

- Con đang làm gì?

Đây không phải hỏi thăm, đây là một loại mệnh lệnh.

- Phụ thân.

Diệp Ly không có biện pháp, nếu như làm phụ thân phát bực, vậy liền thật không tốt.

- Bảo con ở bên này chủ trì toàn cục, con lại để Lưu Nhi hóa thành bộ dáng của con, bản thân chạy ra ngoài chơi?

- Không phải, là con ở chỗ này thu thập tình báo.

Diệp Ly lập tức nói rõ lí do, biết phụ thân là tức giận, lời nói giọng điệu đều không đúng, xem ra mẫu thân quả thật đã chọc phụ thân phát bực.

- Không cần phải vậy, hiện tại lập tức trở lại!

- Phụ thân, sự tình không phải đơn giản như người tưởng tượng, tổng thể thực lực bên này đều rất mạnh.

- Mạnh? Có mạnh hơn vi phụ sao, đều là cá ướp muối, đám cá ướp muối này còn cho rằng có thể vươn mình ư?

- Phụ thân, vũ khí truyền kỳ. Nơi này có rất nhiều vũ khí truyền kỳ.

Diệp Ly không có biện pháp, chỉ có thể kéo tới Thần Kiếm, thứ duy nhất có thể thương tổn được phụ thân, chỉ có vũ khí truyền kỳ, cũng chính là Thần Kiếm.

Quả nhiên, nghe thấy Diệp Ly nói thế, liền trầm mặc.

- Vũ khí truyền kỳ? Rất nhiều?

- Đúng vậy phụ thân, nữ nhi đang điều tra chuyện này.

- Bao lâu?

- Ách... mười năm.

Diệp Ly cảm thấy, bệnh này của tiểu trọc đầu mười năm hẳn có thể khỏi đi, đến lúc đó có hài tử, chẳng lẽ phụ thân còn phản đối, chỉ sợ phụ thân trong cơn tức giận, đâm chết tiểu trọc đầu thôi.

- Một tháng, ta đã biết vị trí của con.

- Phụ thân! Đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc, đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến có được không, mẫu thân chọc giận người sinh khí, cũng không phải con...

- Ta bảo Lưu Nhi tới cùng điều tra với con.

- Cái gì???

Diệp Ly muốn ngất, thế mà để muội muội tới.

- Một tháng, mặc kệ kết quả như thế nào, đại quân của vi phụ sẽ san bằng vị trí của con, Ngụy Thường, gọi tất cả mọi người trở về! Họp!

- Vâng, lão tôn thượng.

Truyền âm kết thúc, Diệp Ly che cái trán, làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...

Muội muội sắp tới, nếu biết phu quân tồn tại, để phụ thân biết được, không cần một tháng, lập tức liền tới.

- Làm sao vậy? Vẻ mặt kém như thế?

Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.

- Không có gì, chỉ là có chút nghĩ không ra.

- Đụng phải chuyện như thế, quả thật có chút khó khăn, nhưng chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.

- Hy vọng là thế.

Diệp Ly cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều lắm, tính cách của phu quân và phụ thân hoàn toàn trái ngước nhau.

Tính cách phụ thân lãnh đạm hung tàn, mà tính cách phu quân sáng sủa thiện tâm, nếu bọn họ gặp nhau, không có mâu thuẫn mới là lạ.

Mà đến lúc đó phụ thân lại muốn san bằng Huyền Nguyệt đại lục, dùng tính cách của phu quân, khẳng định sẽ đi ngăn cản, mà mình đứng ở giữa, làm sao bây giờ...

Dạ Côn nằm ở trên giường hồn nhiên không biết, cha vợ sắp tới, còn mang theo đại quân tới.

- Phu quân, tỷ tỷ đã ngồi ở bên ngoài một ngày rồi, ta có cảm giác là lạ.

Dạ Côn sờ lên cằm nói ra:

- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy lạ, không phải bị bệnh rồi chứ?

- Không giống, trước đó còn nhất kinh nhất sạ.

- A, không phải điên rồi đi.

- Phu quân ~

- Được được, không nói giỡn nữa, ta đi hỏi một chút.

Dạ Côn đi đi ra ban công, trực tiếp ôm lấy Diệp Ly.

Chuyện này khiến Diệp Ly giật nảy mình:

- Phu quân, ngươi làm gì?

- Hôm nay Ly Nhi rất khác thường, phu quân tới hỏi một chút.

Dạ Côn nhéo nhéo khuôn mặt Diệp Ly cười nói.

- Không có việc gì.

Diệp Ly sa sút nói ra.

- Xem bộ dáng này của nàng, sao lại không có việc gì, đến cùng làm sao?

Dạ Côn nghiêm túc hỏi.

Diệp Ly vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, ôm Côn ca, không nói gì.

Dạ Côn vỗ vỗ đầu nhỏ Diệp Ly:

- Có phu quân ở đây, không cần sợ.

Phu quân à, phụ thân không phải dễ đối phó như vậy, việc ông ấy muốn làm, không ai ngăn cản được.

Đây không phải vấn đề sợ hay không, đây là vấn đề nan giải.

- Phu quân, ta đói.

- Được, chúng ta đi ăn cơm, vừa rồi ta ra ngoài, phát hiện chuyện rất vui.

Dạ Côn cười cười.

- Hửm? Chuyện vui gì?

- Tiểu tử Phong Điền kia, hình như gặp bi kịch.

- Hả? Còn chưa bắt đầu đã gặp bi kịch?

- Còn nhớ đối thủ thứ nhất của Nguyên Chẩn không? Tên cao cao to to Vưu Quang kia, tựa hồ có quan hệ không tệ với Tưởng Tử Diệc.

- Nhớ chứ, vậy Phong Điền không phải không còn cơ hội sao?

- Thật vậy, chúng ta đi ra xem một chút.

- Ừm.

Nhìn xem Diệp Ly khôi phục như thường, Dạ Côn hơi yên tâm một chút, liếc mắt nhìn Nhan Mộ Nhi, ba người đi ra khỏi phòng.

Mặc dù đều là học viện ở An Khang châu, nhưng các học viện lớn đều có quan hệ "đối địch", cho nên đều là tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ.

- Đệ đệ, nơi này.

- Đại ca, ngươi rốt cuộc đã đến, Nguyên Chẩn cùng học viên Học Viện Nhật Nguyệt cãi nahu!

Dạ Tần đi nhanh tới, lo lắng nói ra.

- Hả? Cãi nhau? Thắng không?

Dạ Tần:......

- Nguyên Chẩn làm sao đột nhiên cãi nhau với người khác?

Diệp Ly nghi hoặc hỏi, Nguyên Chẩn không giống như loại người chủ động gây sự.

- Nguyên Chẩn không phải vẫn luôn giúp Phong Điền sao? Học Viện Nhật Nguyệt đều rất phiền Nguyên Chẩn, liền nói... liền nói...

- Liền nói cái gì?

- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Nghe thấy câu này, lông mày Dạ Côn ngưng tụ, đi thẳng đến đám người ở nơi xa, kéo đều kéo không được.

Từ xa đã nghe thấy âm thanh kêu gào của Học Viện Nhật Nguyệt, thật không dễ nghe, Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đứng ở bên cạnh, hai nữ tử nhu nhược căn bản không có tác dụng.

- Móa! Tưởng Tử Diệc là người ngươi có thể nhớ sao, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu nhìn xem! Nếu hai người các ngươi không phải học viên Học Viện Vô Hư, thì căn bản chỉ là một đống phân mà thôi!

- Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thế mà có ý tưởng đối với Tưởng Tử Diệc học viện chúng ta, các ngươi lấy tự tin ở đâu ra? Người nào cho các ngươi tự tin?

- Ta.

Dạ Côn từ trong đám người đi ra, nhìn một đám học viên Học Viện Nhật Nguyệt.