Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Thương Ôn Hứa quả thực đã xuất hiện tại sân thể dục đúng như lời trưa qua đã nói với Hứa Dệt, với mỹ danh cùng cô luyện chạy cự ly dài.

Tế bào vận động của Thương Ôn Hứa trong nhóm nam sinh thuộc loại phát triển, hơn nữa dáng cao chân dài, so với Hứa Dệt thấp hơn anh một cái đầu thì một bước chân của anh đã làm cô phải thở hổn hển chạy hai ba bước mới có thể đuổi kịp.

Cũng vì vậy, Thương Ôn Hứa bước chậm lại để có thể cùng đường với cô gái nhỏ.

Thông thường nếu không có tiết, Thương Ôn Hứa không ngủ giống như đám Hàn Thành vì như vậy sẽ rất có lỗi với khoảng thời gian tuyệt vời vào buổi sáng.

Lúc này trên ký túc xá nam phòng 606, Hàn Thành ở trên giường trở mình, hai người còn lại cũng bị âm thanh “kẽo kẹt” này đánh thức, Hàn Thành lấy đồng hồ báo thức nhỏ trong túi bên cạnh ra, nhìn kỹ, mới tám giờ rưỡi.

Hôm nay hắn dậy sớm.

Mà giường đối diện sạch sẽ, gọn gàng, bóng dáng tuấn tú, phóng khoáng của Thương lão đại đã biến mất từ lâu.

Hàn Thành: ……

Không cần nghĩ cũng biết lão đại dậy sớm như vậy khẳng định là đi chạy cùng tiểu tiên nữ ở quán lẩu kia rồi.

Nghĩ mấy người bọn họ là lão bánh quẩy* năm tư, có thể cho đám đàn em thay thế đánh một chút liền tận lực để bọn họ thay thế, rất ít khi tự mình ra trận, gần nửa học kỳ này đã trôi qua Hàn Thành dường như chạy được có hai, ba lần. 

*Laoyoutiao là một thuật ngữ xúc phạm, dùng để chỉ một người đã làm việc lâu năm trong một công ty đơn vị nào đó. Người ta luôn nói rằng thời gian làm việc dài và thâm niên tương đối cũ

Lão đại vì có thể ở chung với cô gái nhỏ, thật đúng là bất cứ giá nào. 

Hàn Thành nhìn chiếc giường sạch sẽ đối diện, mắt nhắm lại rồi ngã xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

Chỉ là chưa ngủ được năm phút, điện thoại dưới gối rung liên tục.

Bên kia Lão Vương đang trùm chăn, điện thoại trong giỏ cũng đồng thời reo lên, hắn bực bội trở mình quơ lấy cái điện thoại lẩm bẩm nói: “Đờ mờ, tôi quên tắt tiếng, chuyện gì vậy, rung liên tục?”

Hàn Thành cũng “Đờ mờ” một tiếng  ” Mẹ nó tôi cũng quên tắt tiếng.”

Lão Trương bị double “Đờ mờ” của hai người bọn họ khiến cho không ngủ được, vươn tay mò mẫm lấy điện thoại.

Là tin tức trong diễn đàn lớp.

Lúc này ủy ban thể thao lớp đang kích động làm một bài diễn thuyết nhỏ sau khi báo danh đại hội thể thao.

Ủy ban thể thao: Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!

Ủy ban thể thao: Danh sách báo danh này là danh sách đáng ngưỡng mộ nhất mà tôi từng thấy trên đời,  vì không ai quan tâm đến đại hội thể thao kể từ học kỳ hai đại học.

Ủy ban thể thao: [Hình ảnh]

Ủy ban thể thao: Tối hôm qua khi đem nộp danh sách báo danh tôi rất vui vẻ, lập tức uống hai ly trắng, xin lỗi nha, bây giờ mới đến công bố cho mọi người danh sách báo danh của lớp ta.

Ủy ban thể thao: Nào, chúng ta hãy vỗ tay cho năm dũng sĩ báo danh chạy năm nghìn mét này!!!! (vỗ tay) (vỗ tay)  (vỗ tay)

“Mẹ nó, cái này bốc phét à? Vậy mà có người báo danh chạy năm nghìn mét? Còn là năm người?” Hàn Thành vừa nói vừa nhấn vào bức ảnh phóng to lên, ” Để tôi xem thử là năm thằng ngu* nào báo danh năm nghìn mét, đúng là dũng sĩ! Đến lúc đó anh em ta nhất định phải đi làm cổ động viên cổ vũ cậu ta.”

*煞笔: ý chỉ những kẻ ngốc

“Có lẽ nào là muốn điên cuồng một lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp?” Lão Vương hơi bối rối nhìn tin tức của uỷ ban thể thao trên màn hình, theo lý thuyết mấy lão bánh quẩy bọn họ báo gì cũng sẽ không bao giờ báo hạng mục năm nghìn mét chết người này.

Lão Trương vui sướng khi người gặp họa cười “Hắc” một tiếng, “Tôi cũng xem thử là năm thằng ngu….”

Ba người đều nhấn mở hình ảnh, hạng mục chạy năm nghìn mét ở tít phía dưới, từ trên xuống cũng chỉ có cột năm nghìn mét bị phông chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của ủy ban thể thao điền đầy.

Khi phóng to thấy được họ tên, hai giây sau, phòng 606 một lần nữa vang lên tiếng “Đờ mờ”, tiếng sau so với tiếng trước còn to hơn, vang lên đinh tai nhức óc.

Chỉ thấy mặt trên ——

Tổ chạy năm nghìn mét nam:

Hàn Thành.

Vương Tử Đào.

Trương Đình Thạc.

Trần Viễn.

Thương Ôn Hứa.

Đợi bọn họ bình tĩnh lại.

Lão Vương vẫn chưa phản ứng được:?

Hàn Thành vốn dĩ muốn nhìn xem năm thằng ngu nào báo danh năm nghìn mét:??

Lão Trương lúc đầu cũng muốn nhìn năm thằng ngu báo danh:???

Tập thể người da đen chấm hỏi đầy mặt.*

*

Lúc này trong diễn đàn lớp mọi người cũng đều thấy được tin tức, một đám đều nhảy ra vỗ tay, tung hoa, chúc mừng.

Bạn học A: @Hàn Thành, không nghĩ đến nha người anh em, chân nhân không lộ tướng!

Bạn học B: Bái phục, bái phục, các bạn đều là những chiến binh (ôm quyền)

Bạn học C: Không ngờ người không thích náo nhiệt như Thương lão đại cũng nhiệt tình tham gia, @Hàn Thành, không phải là lén giấu lão đại đi báo danh đi?

Hàn Thành: …

Lén báo danh cái quỷ gì?

Cho hắn mượn mười cái gan cũng không dám lấy tên lão đại đi báo danh!

Để lão đại biết đầu còn không bị vặn xuống?

Trong diễn đàn lớp có người bắt đầu suy đoán hành động khác thường của Thương Ôn Hứa khi báo danh đại hội thể thao, Hàn Thành cũng hiểu được tính cách của Thương Ôn Hứa, như thế nào cũng sẽ không báo danh.

Hàn Thành suy nghĩ chuyện quái quỷ đang xảy ra, hắn chợt cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh.

Hắn rụt cổ lại, ngẩng đầu lên liên tục thu được ánh mắt u ám của hai người khác.

Lão Trương cùng Lão Vương đồng thời ném gối ôm trên giường về phái Hàn Thành:” Nói! Có phải cậu giấu bọn tôi đi báo danh đúng không?”

Hàn Thanh nhanh chóng lui vào chăn trốn “công kích” của hai người bọn họ, kêu oan một tiếng: “Mẹ nó tôi cũng không biết, đờ mờ!”

Lão Vương máu nóng nổi lên: ” Ngày hôm qua cậu không phải nói báo danh một nghìn mét sao? Chịu không nổi còn muốn báo danh năm nghìn mét, kéo theo bọn tôi đi sấy khô sao?”

Chính Hàn Thành cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, gào khóc: “Không phải tôi, tôi thật sự không biết! Hôm qua bảo báo danh một nghìn mét cũng chỉ là nói giỡn thôi!”

Lão Trương:” Vậy báo danh năm nghìn cũng không phải nói giỡn sao?”

Hàn Thành khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn ta có mười cái miệng cũng không bào chữa được, hắn ở trong ổ chăn đánh chữ.

Hàn Thành: @Ủy ban thể thao, tôi báo danh khi nào, là ai báo danh cho bọn tôi vậy?

Hàn Thành nhìn chằm chằm màn hình di động, có chết thì cũng muốn chết cho minh bạch?

Ngay lúc này, cửa ký túc xá mở ra.

Ba người Hàn Thành đồng loạt quay đầu nhìn  về phía cửa, thấy Thương Ôn Hứa đã trở lại, mấy người bọn họ lập tức đấm ngực dậm chân: “Ôn Hứa, cậu xem danh sách đại hội thể thao trong lớp chưa?”

Lão Trương: “Thực là táng tận lương tâm!”

Lão Vương: “Trên danh sách kia không chỉ có mỗi bọn tôi, ngay cả cậu cũng có mặt trong danh sách, ai u cái tính nóng nảy của tôi!”

Hàn Thành: “Không vội, tôi đã hỏi ủy ban thể thao rồi, bây giờ ngồi chờ tin nhắn trả lời, để tôi biết là thằng ngu nào làm, nhất định tôi sẽ nghiền xương nó thành tro!”

Thương Ôn Hứa vừa mới bước vào cửa: “…”

Lão Vương vội vàng phụ họa:” Đúng vậy! Nhất định phải nghiền nát xương nó thành tro! Nó báo danh chúng ta còn không tính, nó báo danh lão đại là ý gì? Ngại mạng quá dài?”

Hàn Thành vẻ mặt nghiêm chính tiếp lời Lão Trương: “Mạng quá dài khẳng định là mạng quá dài, chúng ta nhất định phải lấy lại công đạo cho lão đại!”

Lúc này, cửa phòng ngủ của bọn họ từ bên ngoài bị đẩy mạnh ra Trần Viễn so với bọn Hàn Thành còn căm phẫn hơn, vẻ mặt nghiêm nghị: “Mấy cậu xem danh sách đi? Tên của tôi bị viết lên còn không sao, tại sao Lão Âm kia lại nhắm vào lão đại chúng ta? Các anh em không thể nhịn!”

Mấy người bọn họ không hổ là anh em, tất cả đều nghĩ đến một thứ.

Ba người Hàn Thành vỗ ván giường: ” Không được nhịn, tuyệt đối không được nhịn.”

Mũi dùi cuộc đối thoại của mấy người không biết nói thế nào đều hướng về phía Thương Ôn Hứa.

Thương Ôn Hứa nhìn khuôn mặt bọn họ rành rành vẻ “Rốt cuộc thằng ngu nào giúp tôi báo danh? Để tôi biết nhất định g!ết chết nó”, lại phải giả vờ thâm thù đại hận như là bất bình cho anh.

Anh im lặng một lát, sau đó lặp lại lời nói của bọn họ bĩnh tĩnh mở miệng: “Báo danh cũng không sao? Coi như là tập thể dục đi?”

Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, kỳ thực bằng mặt không bằng lòng: “Đúng vậy! Bọn tôi không sao nhưng làm sao nó dám báo tên cậu? Lão đại cậu yên tâm, chờ tôi biết người nọ là ai, chúng tôi nhất định đòi lại công bằng cho cậu!”

Cùng lúc đó, di động trong tay bọn họ rung lên.

Nhất định là ủy ban thể dục trả lời, bọn họ vội vàng cúi đầu xuống xem diễn đàn lớp.

Ủy ban thể dục: Thương đại thần a, các cậu không phải cùng nhau bàn bạc trước rồi sao? ( nghi ngờ)

Sự thật được phơi bày …

Thương đại thần trong truyền thuyết sắc mặt vẫn như cũ.

Anh bỗng nhiên thở dài một tiếng, vô cùng không biết xấu hổ nói: ” Coi như là tôi cùng mấy cậu tập thể dục.”

Bốn người Hàn Thành: “……”

Cười còn khó coi hơn khóc.

Lão đại ngài!……

Thật sự, rất tốt (╯‵□′)╯︵┻━┻

Thương Ôn Hứa cười nhạt một tiếng, ngồi xuống, nhịp nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn:” Nếu không chúng ta thương lượng lại một chút? Tôm hùm đất của Ngự Long Hiên hay là lẩu uyên ương của nhà lão Dương?”

Hai nhà Thương Ôn Hứa nói chi phí bình quân đều hơn một nghìn, không phải ăn cơm mà đều là ăn nhân dân tệ đó, mấy người vừa nghe sắc mặt liền biến đổi: “Sao lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Tôi mời khách, mọi người đều là anh em có cái gì mà xấu hổ?” Thương Ôn Hứa cười cười.

Đợi đến tối, mấy vị ban ngày còn nói xấu hổ giờ ngồi ở Ngự Long Hiên cười hì hì gặm tôm hùm.

Chờ bọn họ ăn xong ra cửa khách sạn đã là nửa đêm, mọi người xoa bụng thỏa mãn, vui tươi hớn hở tỏ vẻ: Đừng nói lão đại kêu bọn họ chạy năm nghìn mét, chạy mười vạn tám nghìn dặm bọn họ cũng nguyện ý.

Thương Ôn Hứa cùng Hứa Dệt chạy bộ buổi sáng được hai ngày liền phải tham gia cuộc thi tuyển chọn.

Hôm nay, Thương Ôn Hứa hỏi cô trên wechat xem cô có rảnh đến xem không, so với hỏi chằng thà nói là cố gắng tìm cách lôi kéo cô đến.

Đàn anh tốt bụng: Hôm nay anh thi tuyển chọn, những người khác đều có bạn bè đến cổ vũ cho họ. 

Đàn anh tốt bụng: Mà anh lại….

Đàn anh tốt bụng: Anh nhìn đám người đông nghìn nghịt trong sân thể dục, lại không có một người….

Anh không nói rõ, nhưng người sáng suốt lập tức có thể nhìn ra ý nghĩa trong lời của anh.

Hức Dệt nhận được tin nhắn: “……”

Im lặng một giây, cảm thấy đàn anh thật sự là quá quá quá đáng thương!

Thậm chí trận đấu không có người bạn nào cổ vũ cho anh.

Ngay lập tức, cô liền dứt khoát đồng ý đến sân thể dục cổ vũ.

Lúc này, sau khi nhận được tin nhắn trả lời, Thương Ôn Hứa hài lòng cất điện thoại vào túi áo khoác, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi chuẩn bị khởi động.

Mà so sánh với Thương Ôn Hứa sinh lực bắn ra bốn phía, ba người Trần Viễn ở một bên tinh thần uể oải, động tác chậm chạp, trái ngược hoàn toàn với Thương lão đại đẹp trai rực rỡ.

Nếu lúc này có cái hiệu ứng đặc biệt, vậy thì giữa Thương Ôn Hứa cùng bọn Trần Viễn khẳng định sẽ có dải phân cách, hơn nữa mỗi phần còn phân chia thành “nhóm thiếu niên” với “nhóm cao tuổi”.

Mà Thương Ôn Hứa đương nhiên là thuộc loại trước.

Hàn Thành bởi vì tối hôm qua xuống giường không cẩn thận bước hụt, chân bị trật, cho nên hắn từ bỏ cuộc thi tuyển chọn, bây giờ đang ngồi ở khán đài nhìn họ cười tươi như hoa hướng dương.

Bởi vì lớp bọn họ khó có được người tham gia đại hội thể thao, hơn nữa trong đám vận động viên tham gia đại hội còn có Thương Ôn Hứa, cho nên trong buổi cuộc thi tuyển chọn hôm nay cả lớp đều có mặt đầy hào hứng vội cổ vũ bọn họ cố lên.

Nói chính xác hơn đều đến cổ vũ cho Thương Ôn Hứa.

Thường Thiện vừa nghe em họ của mình cũng báo danh đại hội thể thao, cảm thấy thực là chuyện hiếm có, vừa xong tiết cũng chạy tới sân thể dục xem náo nhiệt.

Khi Thường Thiện đi đến, vốn dĩ ánh mắt của mấy anh chàng không có sức sống lập tức sáng lên, ngay cả làm khởi động cũng làm vô cùng nghiêm túc.

Khi bọn Trần Viễn đi đến mặt Thường Thiện, lập tức lộ ra nụ cười lanh lợi, đồng thanh hô to: ” Chị, chị cũng đến xem trận thi đấu của bọn em hả!”

Thương Ôn Hứa trong lòng cười nhạo một tiếng, tập trung khởi động.

Thương Thiện trang nhã dịu dàng cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, đến cổ vũ cho mấy cậu, hôm nay lớp chúng tôi đều đến đây.”

Nói xong, còn ra hiệu liếc mắt một cái lên chỗ khán đài.

Khi tầm mắt mấy người bọn họ liếc qua, một đám người lớp họ đều nhảy lên, vẫy vẫy tay, miệng hô to:” Chị Thường Thiện cũng đến rồi, Thương lão đại cố lên! Đừng làm mất mặt chị em chúng tôi!”

“Đi đi đi” Trần Viễn ghét bỏ khoát tay.

Thường Thiện là một trong số giáo viên nhâm khóa* được yêu thích nhất, cô cười rộ lên có phong thái của một tiểu thư khuê các, trong gia đình làm ăn lớn bản thân cũng là một thiên kim tiểu thư, lại không có bộ dáng mắt cao hơn đầu, thường thường có thể đi chơi với bọn họ.

*Gần giống như chủ nhiệm bên mình

“Thương lão đại cố lên nha! Chúng tôi đều cổ vũ cho cậu!” Trên khán phòng, ủy ban thể dục huơ lá cờ nhỏ, với tiếng rống kia của cậu ta, hầu như một nửa người trên sân thể dục đều có thể nghe thấy.

Hàn Thành cũng lê cái chân trật của hắn đến, dùng sức múa may cánh tay: “Ôn Hứa cố lên a! Tôi sẽ cổ vũ cho cậu!”

“Lão đại cố lên nha!” Mấy người còn lại cũng phụ họa.

“Này, alo, những người anh em” Bọn Trần Viễn không phục, tự chỉ chính mình, ” Đừng nhìn mỗi lão đại chứ, mấy người nhìn chúng tôi đi! Chúng ta cùng một lớp mà!”

Thương Ôn Hứa đỡ trán, đám trong lớp kia hay thích đùa giỡn, lúc này bọn Trần Viễn lại làm ngược lại, trong lòng anh có chút lo lắng, đợi cô gái nhỏ đến đây thấy cảnh này không biết có bị dọa nhảy dựng hay không.

Hay là … Tức giận?

Dù sao cũng coi như anh lừa cô đến đây.

“Chị” Thương Ôn Hứa rơi vào đường cùng, lôi kéo Thường Thiện đến nói nhỏ ” Thương lượng với chị chuyện này.”

“Làm sao?” Thường Thiện liếc anh một cái, sờ sờ cằm, đoán “Muốn chị chạy thay em hả? Cái này không thể được nha, em chạy năm nghìn mét nam, trừ khi chị chuyển giới.”

“Không phải.” Thương Ôn Hứa có chút dở khóc dở cười trước lời cô ấy vừa nói.

Mạch não của chị anh đôi khi thật thần kỳ.

“Vậy là?” Thường Thiện nghi hoặc, “Em muốn chạy ba nghìn mét nữ vào cuối tuần? Vậy càng không được, trừ khi em chuyển giới.”

“Khụ ….” Thương Ôn Hứa bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc nước miếng của chính mình, oán trách nhìn Thường Thiện “Chị!”

Thường Thiện lập tức mỉm cười, kiễng chân vỗ vỗ bả vai em mình “Nói đùa với em thôi, không phải chị đã giảm bớt căng thẳng trước khi thi đấu cho em rồi sao.”

Thương Ôn Hứa: “….”

Một chút cũng không buồn cười.

“Còn năm phút, nhóm đầu tiên chạy năm nghìn mét nam chuẩn bị xong thì vào vị trí của mình.” Trọng tài thổi còi, đứng ở vạch xuất phát chỉ huy.

Thường Thiện cũng không đùa nữa, chỉnh lại thần sắc “Chuyện gì? Nói đi.”

Thương Ôn Hứa bị hỏi lập tức cũng không biết nên nói thế nào, anh giống như vô tình nhìn quanh bốn phía, giảm bớt xấu hổ: “Chính là muốn nhờ chị giúp.”

“Cái gì?” Thường Thiện vẻ mặt nghi ngờ thò đầu qua.

Lúc này bỗng dưng tầm mắt Thương Ôn Hứa dừng lại trên một bóng hình cách đó không xa, cô gái xuất hiện ở cửa sân thể dục, một tay cầm bình nước suối, tay kia xoa gáy của mình mê mang nhìn xung quanh.

Thường Thiện thấy em trai mình như bị cái gì có cố định, bộ dáng mất hồn, người không biết còn tưởng rằng bị yêu ma quỷ quái gì đó hút linh khí.

Thường Thiện theo tầm mắt anh từ từ nhìn qua, thấy cô gái nhỏ nhìn có vẻ quen mắt đứng cách đó không xa, nhất thời hiểu rõ.

“Hứa Dệt —” Cô không chờ Thương Ôn Hứa hoàn hồn, tự mình kêu một tiếng.

Cô gái nhỏ thấy có người kêu mình, chuyển tầm mắt mông lung, cuối cùng nhìn tới hướng của bọn họ.

Sau đó Thương Ôn Hứa thấy rất rõ ràng, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười, kích động vẫy tay với anh, bước chân vui vẻ chạy tới.

Cô tươi cười sáng lạn khiến người khác không thể rời mắt, mọi thứ xung quanh trong nháy mắt đều bị lu mờ.

Thường Thiện lấy khuỷu tay đụng đụng cánh tay em trai: “Cô bé cũng đến đây rồi, em chắc còn muốn chần chờ trong mấy phút cuối trước chạy không?”

Cô gái nhỏ còn cách một khoảng, ánh mắt của Thương Ôn Hứa vẫn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô, nhưng anh nói với thường thiện: “Chị, lúc sau đừng cổ vũ cho em nữa, còn có đám người cùng lớp, họ muốn cổ vũ cho ai cũng được, đừng cổ vũ cho em.”

Thường Thiện nghe thấy lời anh nói, trên đầu nhảy ra một dấu chấm hỏi thật to, cô nhịn không được buông một tiếng địa phương: “Não bị úng nước* à?”

*脑子瓦特了

— Não em hư rồi?

Thế mà Thương Ôn Hứa lại không cần người khác cổ vũ cho mình?

Ai đời đi thi đấu lại để người của mình cổ vũ cho người khác?

Cái ý tưởng khùng điên gì đây?

“Chưa hư” Anh mỉm cười với cô gái đang chạy về phía mình, tiếp tục nói với Thường Thiện: “Để bọn họ cổ vũ cho bọn Trần Viễn đi, họ bị em miễn cưỡng kéo vào thi đấu, nếu không có người cổ vũ cho họ, trong lòng em thấy áy náy.”

Thường Thiện không thể tin được: “Em á? Em mà áy náy?”

Trình độ phúc hắc của em trai nhà mình cô cũng không phải chưa từng gặp qua.

Huống hồ, bọn Trần Viễn cũng không phải là người so đo từng li từng tí.

“Vâng” Thương lão đại bình tĩnh tự nhiên trả lời bằng một âm tiết.

Sau đó, Thương Ôn Hứa thật sự không chờ được cô gái chạy đến, trong lòng gấp gáp không chờ nổi, giống như sân thi đấu vắng người lững thững đi về hướng Hứa Dệt đón cô.

Trước khi đi, tiện thể còn không quên quay đầu bỏ lại một câu cho Thường Thiện:n”Có cô ấy là đủ rồi.”

Dù cho tất cả mọi người không cổ vũ cho anh, nhưng chỉ cần có cô ấy ở đó, anh đã rất mãn nguyện rồi.

Thường Thiện nghe được mấy lời này, đứng ngẩn ngơ trước gió.

Trong cuộc đời cô, không chỉ bị bố mẹ ân ái trước mặt, bây giờ vậy mà lưu lạc đến nỗi ăn cẩu lương của em trai.

“Quả chanh trên cây chanh, dưới cây chanh là tôi.” 

Thường Thiện cô, nháy mắt trở nên chua chát.

Yêu đương ngọt ngào, khi nào mới đến lượt cô đây.

Cứ như vậy, các nữ sinh đứng trên khán đài nhìn nhất cử nhất động của Thương Ôn Hứa, thấy lão đại ngày thường không gần nữ sắc, đối với ai cũng lạnh lùng xa cách, vậy mà chủ động tiến đến đón một cô gái?

Ở dưới tầm mắt của mọi người, bởi vì cô gái chạy quá nhanh, rõ ràng Thương Ôn Hứa có thể né qua bên cạnh, lại trực tiếp đón lấy, còn đưa tay đỡ cô ta!

Theo góc nhìn của các cô gái, lão đại hoàn toàn ôm cô gái kia vào trong lòng a a a a a!

Quan trọng là!

Vậy mà lão đại vẫn còn giữ nguyên thân sĩ thủ*

*Bàn tay của quý ông là hành vi mà trong đó các chàng trai cố gắng hết sức để giảm tiếp xúc cơ thể với các cô gái và tránh dùng tay chạm vào cơ thể của nhau càng nhiều càng tốt ngay cả khi họ đi rất gần.

Tư thế mập mờ này!

A a a a a càng khiến người ta nảy sinh suy nghĩ bậy bạ ô ô ô!

Các nữ sinh trên khán đài nhìn bóng dáng hai người không coi ai ra gì trên sân thể dục kia, nhất thời cả đám đều đấm ngực dậm chân, trái tim thiếu nữ tràn lan.

“Được rồi, được rồi, các vận động viên đều vào vị trí của mình đi!” Trọng tài đứng ở vạch xuất phát thổi còi tứ phía, thổi xong, ông chú ý đến phía Thương Ôn Hứa, ánh mắt nheo lại, cười ha ha lớn giọng kêu:” Tiểu tử 666 bên kia, đừng mắt qua mày lại với bạn gái nữa, mau lên,phải bắt đầu rồi.”

Tiếng hô của trọng tài truyền đến lỗ tai Hứa Dệt, Hứa Dệt lui ra một chút nhìn số hiệu của Thương Ôn Hứa trước mắt vừa đúng là “666”, chút thẹn thùng từ đáy lòng vừa mới dâng lên ngay lúc này đã bị cô ném ra sau đầu.

Cô ló đầu trộm nhìn trọng tài đứng ở vạch xuất phát, kết quả thấy tầm mắt của học sinh toàn trường đều tập trung trên người mình, cô không dám làm theo ý của anh nữa, cuống cuồng vội vàng kéo cổ tay áo của Thương Ôn Hứa đi về phía vạch xuất phát.

“Đàn anh đi nhanh lên, tất cả mọi người đều đang nhìn kìa.”

Cô gái nhỏ lôi kéo cổ tay áo mang anh đi về phía trước, Thương Ôn Hứa sửng sốt, tâm tư lập tức bay đến chín tầng mây.

Anh nghĩ, bây giờ cô có kéo xuống vực thẳm địa ngục, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Buổi chiều nắng vàng rực rỡ, giống như tâm tình của Thương Ôn Hứa giờ phút này, nó phản chiếu bóng dáng hai người trên cỏ.

Hình ảnh trên vô cùng thân thiết,dường như bọn họ đang nắm tay nhau.

Sau đó mọi người liền nhìn thấy một màn như vậy, xung quanh hai người giống như có bong bóng tình yêu màu hồng, lão đại bị cô gái dắt đi, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

…Hạnh! Phúc! Cái! Quỷ!

Bọn Trần Viễn mở to mắt quan sát hai bóng dáng cách đó không xa đang càng lúc càng gần.

Khó có thể tin được, hôm nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão đại tươi cười thẹn thùng như vậy, xuân tâm nhộn nhạo.

Ngốc nghếch ngớ ngẩn như đứa con ngu ngốc nhà địa chủ.

Khóe miệng kia rất nhanh đã thu lại.

Thương Ôn Hứa vừa khéo đứng gần mép cỏ bên trong sân thể dục, Hứa Dệt đứng bên trong, hai tay che nắng chiếu lên trán, cười cổ vũ hắn.

Trọng tài đứng cách Hứa Dệt vài bước, thấy cô bé này dường như luyến tiếc không muốn rời đi, liền cười đùa với bọn họ: “Vợ chồng son các cậu còn muốn nói gì nữa không? Nói xong chúng ta lại bắt đầu.”

Từ “vợ chồng son” này khiến cho khuôn mặt Hứa Dệt khô khốc* (微燥), lông mi cô chớp chớp, sau đó lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách với Thương Ôn Hứa, miệng yếu ớt giải thích một câu: “Không phải vợ chồng son.”

Nhưng âm thanh của cô quá nhỏ, mọi người nhìn bộ dạng này đều cho là cô thẹn thùng, Thương Ôn Hứa tiếp xúc với cô cũng hơn một tháng, đã sớm tìm hiểu tính cách của cô, anh cười khẽ, coi như là không nghe thấy, ở trước mắt bao người cởi áo khoác đưa cho Hứa Dệt: “Lên trên khán đài ngồi đi, nắng không tới đó.”

Tiếng súng phát lệnh của trọng tài là sau khi Hứa Dệt lên khán đài mới nổ, trước khi nổ súng ông còn trêu ghẹo Thương Ôn Hứa một câu: “Đừng nhìn nữa, cô bé đã ngồi rồi, cậu yên tâm chạy đi.”

Trọng tài là thầy dạy thể dục của bọn họ, ít nhiều cũng đưa vận động viên nhóm của ông tham gia, ít là một học kỳ, nhiều là một năm.

Trọng tài nói xong, chỉnh lại biểu tình, ánh mắt nhẹ liếc bọn họ một cái, miệng cười nói: “Sau phải chạy tốt nha, đừng để tôi mất mặt, chạy không tốt ra ngoài đừng nói tôi từng dẫn các cậu.”

“Biết rồi ạ —— Nhất định phải chạy nghiêm túc.” Nhiều người nhìn như vậy mà.

Các nam sinh hi hi ha ha đáp lại, rồi chuẩn bị tốt tư thế xuất phát.

Khi tiếng súng vang lên, các nam sinh trên đường băng bước đi như bay, tất cả đều vì chiếm lấy đường băng đầu tiên, trái tim Hứa Dật ngồi ở khán phòng thót lên, tầm mắt nhìn chăm chú vào bóng người đang chạy dẫn đầu trên sân.

Sau lại không biết ai hô một tiếng cố lên, không khí trên khán phòng nhất thời nóng dần, mọi người đều tràn đầy khí thể, xé cổ họng hò hét cổ vũ cho các nam sinh trên sân đấu.

Rõ ràng vẫn chỉ là cuộc đấu tuyển chọn, không khí cũng bị tiếng hò hét hăng hái của mọi người làm sôi động hơn, đến nhóm trọng tài đảm nhiệm tuyển chọn cuộc thi cũng không ngờ trận đấu chiều nay lại náo nhiệt như vậy.

Âm thanh cố lên của mọi người một tiếng so với một tiếng càng to hơn, Hứa Dệt lo lắng nhìn sân thể dục, cuối cùng vì để thấy rõ tình hình trên sân, cô đứng dậy chạy đến chỗ lan can, hai tay bám vào lan can kiễng mũi chân, rướn cổ chú ý đến tình hình của Thương Ôn Hứa.

Bởi vì khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn không chút lo lắng của anh.

Năm nghìn mét là một trận giằng co, bước chân anh ổn định, từ lúc đầu đã bỏ xa người thứ hai với khoảng cách nửa vòng, các học sinh trên sân đều cảm thán.

Hứa Dệt thấy người thứ hai mặc dù đang từ từ tăng tốc, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với Thương Ôn Hứa, trái tim cô từ từ thả lỏng.

Lúc này, bả vai Hứa Dệt bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu lại, lập tức nhận ra là giáo thảo* của học viện thương nghiệp, cô lễ phép gọi một tiếng đàn anh xem như là chào hỏi.

*Người đẹp trai trong trường được mọi người bầu chọn

Trên người của giáo thảo cũng có số hiệu, hắn vậy mà rất tự nhiên đứng bên cạnh Hứa Dệt, tầm mắt nhìn theo cô về phía sân thể dục, ngập ngừng nói: “Em và Thương Ôn Hứa thật sự ở cùng nhau?”

Nghe vậy, Hứa Dệt  thở dài một hơn, sao lại giống như hiểu lầm càng lúc càng lớn.

Cô vừa định lắc đầu trả lời, đột nhiên bên cạnh lại vang lên âm thanh của người đàn ông: “Ây da, rốt cuộc tôi cũng tìm được em rồi.”

Vốn dĩ Hàn Thành muốn ở trong khán phòng làm người xem, sau đó cổ vũ cho lão đại hay gì đó, nhưng mà lại thấy nhìn thấy bóng dáng hai người đứng trên lan can.

“Người cha già” này vì chung thân đại sự của Thương Ôn Hứa quả thực là hao mòn tâm can, hắn là bạn cùng phòng với Thương Ôn Hứa, thấy có tên nhãi muốn đào góc tường của anh em nhà mình liền nhịn không được.

Hắn kéo cái chân tàn, đứng giữa Hứa Dệt cùng tên giáo thảo nào đó, rồi quay đầu nhìn cô gái nhỏ thân thiện nói: “Chào em, tôi là bạn cùng phòng với Ôn Hứa, được cậu ta nhờ chăm sóc em.”

Bị Hàn Thành chen ngang như vậy, Hứa Dệt cũng quên phải giải thích quan hệ của mình với đàn anh, cô gật đầu đáp lại: “Em còn nhớ anh”

Ngày đó ở sân cầu lông, hắn ta là người đã bỏ rơi đàn anh đi tìm bạn của mình.

Hàn Thành đương nhiên không biết tâm tình của cô gái, hắn vui vẻ nhìn tình hình trên sân thể dục, đem khả năng nịnh bợ bày ra vô cùng điêu luyện: “Đàn em, tôi nói với em cái này, Ôn Hứa của chúng ta rất lợi hại, môn chạy đường dài của lớp bọn tôi đều là cậu ta đứng đầu! Cậu ta không đi làm vận động viên thật sự rất đáng tiếc, quốc gia thiếu mất một kẻ mạnh như vậy đó là tổn thất của bọn họ.”

Giáo thảo nào đó bị lạnh nhạt ở một bên thật vất vả tìm được khoảng trống muốn xen vào, lại không ngờ bạn cùng lớp vội vã lại gần kéo hắn xuống cầu thang, “Sao cậu còn ở đây, trận đấu của cậu sắp bắt đầu rồi, đừng xem náo nhiệt nữa.”

Cuối cùng ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt với Hứa Dệt cũng không có.

Đồng chí đào góc tường đi rồi, Hàn Thành cũng lập tức thở ra, lúc này mọi người trên khán phòng rất ăn ý hô “Trần Viễn cố lên” “Vương Tử Đào cố lên” “Trương Đình Thạc cố lên”, sau một loạt tiếng cỗ vũ, vậy mà âm thanh cổ vũ Thương Ôn Hứa lại bị lấn át trong biển người.

Hàn Thành gãi cái ót của mình cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý không phải thế này chứ? Ngày thường nhân khí của lão đại ở trường cao như vậy, sao tới lúc quan trọng lại có ít người cổ vũ cho hắn vậy?

Hàn Thành cảm thấy như vậy không được, “Đàn em, bằng không chúng ta cổ vũ cho Ôn Hứa đi?” Nói xong hắn lại nhỏ giọng: “Chậc, sao hôm nay lại kỳ lạ như vậy, mấy người mê mẩn lão đại sao hôm nay đều yên lặng?”

“Được!” Hứa Dệt nắm chặt tay, tay kia làm thành hình loa, lúc này liền dùng hết sức hét lên: “Đàn anh cố lên! Đàn anh là giỏi nhất!”

Nhưng mặc cho cô la hét như thế nào đều không địch lại mọi người trong khán phòng, một lát sau cô bị hạ gục, đành chịu thua.

Hàn Thành nhìn cô gái đỏ mặt liều mạng cổ vũ cho lão đại, thiếu chút nữa cảm động đến chảy nước mắt, không biết hắn từ đâu lôi ra một cái loa và dàn âm thanh, “Đàn em, không sợ, chúng ta còn có đạo cụ!”

Hứa Dệt vừa thấy đạo cụ trong tay Hàn Thành “Oa” một tiếng “Đàn anh, anh còn mang theo loa bên người à!”

Hàn Thành vỗ vỗ ngực mình tự hào, “Tôi còn không phải vì cổ vũ cho Ôn Hứa sao, may mà lúc ra ngoài tôi nhanh trí.”

“Cho anh lời khen!” Hứa Dệt mắt sáng như sao nhìn loa cùng dàn âm thanh trong tay hắn, giơ ngón cái biểu thị sự khâm phục của mình.

Được chị dâu tương lai khích lệ, trái tim Hàn Thành lập tức lâng lâng, hắn khoát tay: “Khiêm tốn khiêm tốn.”

Tiếp theo Hàn Thành dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh thiết bị, chỉnh âm lượng đến mức cao nhất. “Xem đây, tôi đã trang bị loa bên trong rồi, chỉ cần nhấn cái nút này, lão đại chúng ta tuyệt đối là người sáng nhất!”

Hứa Dệt ghé vào trên lan can chú ý đến hướng chạy của lão đại, cô cùng Hàn Thành đã bàn bạc xong, đợi lão đại chạy đến trước mặt họ, Hàn Thành liền nhấn play cho lão đại một cái surprise.

Mắt thấy bóng dáng lão đại càng lúc càng gần, trên mặt anh đã lấm tấm mồ hôi, ở dưới ánh nắng mặt trời vô cùng bắt mắt, một chút cũng không ảnh hưởng khuôn mặt đẹp trai của anh.

Khi anh gần đến khán đàn, ngẩng đầu nhìn Hứa Dệt một cái, anh thấy cô gái nhỏ nhìn mình không chớp mắt, cảm giác trong lòng giống như nhét đầy kẹo, vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Anh cong khóe miệng, nở một nụ cười tỏa nắng với cô.

Hứa Dệt sau khi thấy anh tươi cười kích động kiễng chân, vẫy tay về hướng Thương Ôn Hứa, muốn cho anh thấy rõ mình cùng Hàn Thành, tay kia vỗ lan can: “Đàn anh đến rồi, đàn anh đến rồi, anh có thể nhấn rồi.”

Chỉ nghe bạn học Hứa Dệt ra lệnh một tiếng, quan chấp hành Hàn Thành dùng nhất dương chỉ nhấn nút play, tức khắc dòng điện vang lên trong dàn âm thanh kêu “Kít “

Hứa Dệt bị dọa che lỗ tai, những người khác cũng bị âm thanh này làm quên hò hét, đều im bặt.

Thương Ôn Hứa đang chạy lúc này mới chú ý đến Hàn Thành đứng cạnh cô, anh híp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe thấy một giọng nói giống của Siri hô tên mình.

“Thương —— Ôn —— Hứa ——”

Bước chân của Thương Ôn Hứa không khỏi chậm lại, giọng nữ máy móc phát ra từ trong loa của Hàn Thành.

“Cố —— lên ——! Thu mua điện thoại cũ, điện thoại vứt đi, máy tính cũ, đồ điện cũ…..”

“Thương Ôn Hứa, cố lên, thu mua điện thoại cũ, điện thoại vứt đi, máy tính cũ, đồ điện cũ…..”

Tiếng kêu Thương Ôn Hứa cố lên thu mua phế liệu bởi vì có dàn loa lớn cùng dàn âm thanh hỗ trợ, nên âm lượng rất to và rõ ràng, hầu như bao trùm hơn nửa sân thể dục.

Thương Ôn Hứa:???

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hàn Thành: Chỉ cần tôi nhấn nút một cái, lão đại chúng ta tuyệt đối là người nổi nhất toàn trường.

Thương Ôn Hứa: Miễn cưỡng cười:)