Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay hai đứa trẻ hiếm khi có mặt, vì vậy ba mẹ hai bên đã có cùng suy nghĩ với nhau và thế là một bữa tiệc gia đình được tổ chức vào buổi tối đó.

Hứa Dệt được các bậc phụ huynh sắp xếp ngồi bên cạnh Thương Ôn Hứa, hai người ngồi gần nhau, gần như đụng phải khuỷu tay đối phương.

Bốn vị phụ huynh hoà thuận vui vẻ, Hứa Dệt im lặng nhai thức ăn, nhưng trong lòng không khỏi thán phục, mấy tuần trước nói muốn gặp mặt nhưng lại không gặp được anh hàng xóm, thì ra chính là đàn anh nha.

Duyên phận này, cũng quá kỳ diệu!

Sau khi Thương Ôn Hứa ngồi bên cạnh Hứa Dệt, cả người đều ở trong một trạng thái khiếp sợ thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, nhưng khiếp sợ qua đi, phần nhiều hơn là niềm vui cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ đáy lòng.

“Chi Chi à, đừng chỉ lo mỗi mình ăn chứ, gắp chút thức ăn cho Thương ca ca đi, mẹ thấy nó cũng không động đũa được bao nhiêu.” Lúc này dì Trương hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi, mặt mày hiền lành nhìn Thương Ôn Hứa ngồi đối diện cười hì hì mở miệng, lời nói ra lại là chỉ đạo con gái mình.

Có một câu tục ngữ nói như nào nhỉ?

Mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích…

Tuy rằng, trước mắt hai nhà bọn họ còn chưa phải thông gia, nhưng nhìn hai đứa nhỏ, bà cảm thấy còn có thể tranh thủ một chút.

Nghe vậy, Hứa Dệt khẽ “A” một tiếng, cô quay đầu ngây ngô nhìn Thương Ôn Hứa ở một bên, sau đó quay trở lại, rất nghe lời đưa tay cầm lấy đôi đũa dùng để gắp đồ ăn trên bàn, tiến đến bên cạnh anh hỏi: “Anh ăn tôm nhé? Tôm mẹ em nấu cực kỳ ngon ~ anh có muốn nếm thử không?”

Ngữ điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, kiên nhẫn như đang dỗ dành một đứa trẻ không thích ăn cơm.

Hiện tại Thương Ôn Hứa ở trong mắt cô không phải là không thích ăn cơm sao, không chỉ không thích ăn cơm, ngay cả đồ ăn hình như cũng không thích ăn, bởi vì không riêng gì Trương Nhan chú ý tới, Hứa Dệt cũng để ý đến điều đó sau khi bắt đầu dùng bữa, anh cơ hồ không động đậy gì cả.

Cô gái nhỏ vừa tới gần, mùi sữa nhẹ nhàng dễ ngửi trên người cô quanh quẩn bên chóp mũi anh, ở giữa rất nhiều mùi đồ ăn thì mùi hương trên người cô có thể nói là vô cùng trêu chọc lòng người.

Nhịp tim không ngừng gia tăng, mặc dù nội tâm khẩn trương như thế nào, trên mặt Thương Ôn Hứa đều cật lực duy trì bình tĩnh, anh ở dưới ánh mắt nghi hoặc của cô gái gật gật đầu.

Động tác này của anh, giống như cho Hứa Dệt một đặc quyền, cô nghiêng người về phía bàn, duỗi tay ra gắp tôm trong đĩa cách đó không xa.

Cô còn cố ý chọn cho anh một con tự cho là lớn nhất, sau khi bỏ vào trong bát của anh, cô tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Đôi mắt Thương Ôn Hứa lúc này vô cùng sáng, dưới ánh đèn càng giống như đem các vì sao đêm nay đều thu hết vào đáy mắt, Hứa Dệt nhìn đôi mắt của anh, rất thích.

Dưới sự chờ mong của cô gái nhỏ, người đàn ông cũng phối hợp, dùng miệng lột đi lớp vỏ tôm, giống như đang nhấm nháp một món mỹ vị, tinh tế nhai nuốt.

Cuối cùng, ở dưới trong mí mắt mọi người anh quay đầu mỉm cười với Hứa Dệt, gật đầu đồng ý: “Ừ, rất ngon.”

Hứa Dệt nghe xong, vui vẻ lại nghiêng người gắp cho anh một con nữa, “Ngon thì anh ăn nhiều một chút nha.”

Cô tha thiết gắp cho anh xong mới gắp cho mình một con, ngay sau đó liền không để ý đến mọi người mà chu môi lên thưởng thức.

Tay trái Thương Ôn Hứa chống lên mặt mình, thân thể thả lỏng, ánh mắt tự nhiên rơi xuống hai má Hứa Dệt.

Anh thấy cô hút nước trong tôm xong thì cắn đầu tôm, sau đó tinh tế từ từ bắt đầu cắn từng chút một, gỡ vỏ.

Cô cẩn thận chất đống vỏ tôm vào trong cái đĩa nhỏ bên cạnh bát, anh nhìn cô lột vỏ gần như hoàn hảo, lấy tay che khoé miệng lại, nhướng mày cười thầm.

Bằng không, làm sao lại là cô gái nhỏ mà anh thích đây.

Ngay cả bộ dáng ăn tôm cũng giống như anh.

Bốn vị phụ huynh bên cạnh giả vờ nói chuyện đều len lén chú ý nhất cử nhất động của đôi bạn trẻ, Trương Nhan cùng Ôn phu nhân thâm ý liếc nhau một cái, hết thảy đều không nói nên lời ——

Hai đứa nhỏ này rất hấp dẫn nha!

Đang lúc hai đứa nhỏ “Tình chàng ý thiếp”, “Mày đi mày lại”, Ôn phu nhân đột nhiên nổi bát quái, bà quay đầu hỏi Trương Nhan: “Nhan Nhan, tối hôm qua không phải cậu nói với tớ là mẹ của cậu bé lớn lên cùng bé ngoan* đến nhà cầu hôn sao? Hai cậu đã đồng ý chưa?”

*Bé ngoan ở đây là Hứa Dệt đấy 

Câu chuyện không biết như thế nào trong nháy mắt chuyển sang chủ đề này, Thương Ôn Hứa nghe thấy mẹ anh nói mấy từ mẫn cảm “cùng lớn lên”, “cầu hôn”, trong đầu bỗng dưng nhảy ra khuôn mặt to của Phó Diên Chi lúc ở với Hứa Dệt hôm nay.

Anh không nói gì, nghĩ lại tối hôm qua Hứa Dệt xuống trạm sớm, là cùng với Phó Diên Chi đi ăn cơm tối? Sau khi ăn uống, còn thuận tiện nhắc đến chuyện cầu hôn?

Trái tim của Thương Ôn Hứa vì Ôn phu nhân hỏi mà ngay lập tức bất ổn tám phần, thần sắc anh căng thẳng, dựng đứng lỗ tai chuẩn bị lắng nghe.

Trương Nhan ngay từ đầu còn kỳ quái Ôn Nhu sao lại đột nhiên lại hỏi bà một vấn đề như vậy, huống hồ quá trình trước và sau khi bọn họ đến cầu hôn bà đều nói rõ ràng với Ôn Nhu rồi.

Bất quá một giây sau, Trương Nhan nhìn thấy Ôn Nhu nháy mắt, trong tích tắc liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Khuê mật hai người nhiều năm như vậy cũng không phải uổng công, Trương Nhan tiếp nhận lời của Ôn Nhu, trả lời: “Ai cái này chúng ta còn đang phải suy nghĩ đây, chủ yếu vẫn phải xem ý tứ Chi Chi nhà chúng ta như nào. ”

“Nói nữa.” Trương Nhan nói tới đây, cười liếc mắt nhìn Thương Ôn Hứa một cái, “Khi Chi Chi khi còn bé chúng ta còn nói đùa muốn hai đứa kết hôn nhỉ, nhưng mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, chúng ta cũng không thể như hồi phong kiến giúp hai đứa nó sắp xếp hôn nhân như vậy được.”

Dứt lời, Thương Ôn Hứa thiếu chút nữa một hơi không thông.

Nghe ý tứ của dì Trương, thì ra anh còn có hôn ước với Hứa Dệt?

Cái gì phong kiến với không phong kiến? Xã hội phong kiến ở đâu?

Anh ước gì bọn họ có thể ép duyên cho anh và Hứa Dệt.

Ôn Nhu nhận thấy động tác của con trai lúc này cứng ngắc, trong lòng bà ha hả cười lên hai tiếng.

Tiểu Dạng Nhi* , lúc trước tìm trăm kế muốn trốn, hiện tại hối hận muốn chết đi.

*Tiểu Dạng Nhi: Thể hiện sự khinh thường. Nói một cách tổng quát, có nghĩa là cảm thấy đối phương không có năng lực => có chút khinh thường.

Bà giả vờ xua tay với Trương Nhan: “Không thể sắp xếp không thể sắp xếp, làm sao có thể sắp xếp được? Trẻ con bây giờ đều không thích cuộc hôn nhân ba mẹ sắp đặt đâu. ”

Thương Ôn Hứa cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thê lương.

Anh thích! Anh thích cuộc hôn nhân sắp xếp của ba mẹ mình!

Chỉ cần đối tượng là Hứa Dệt, bọn họ muốn thế nào cũng được!

Thương Ôn Hứa cầm lấy ly nước trong tay ngửa đầu uống một ngụm, bình phục tâm tình thăng trầm của mình lúc này.

Ôn Nhu đã cảm nhận được sự u oán đến từ con trai nhà mình, bà quyết định tiếp tục cố gắng một phen, cuối cùng liền đem tầm mắt dừng ở trên người Hứa Dệt, “Tiểu Ngoan Ngoãn, nếu con cùng Thương Ôn Hứa nhà chúng ta Ôn Hứa có hôn ước, con có cao hứng muốn gả cho nó không?”

Lúc Ôn Nhu hỏi ra, Hứa Dệt thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, đầu tôm trong miệng vừa bị cô cắn xong còn chưa kịp phun ra, kết quả tay cầm đũa run lên, tuy rằng kẹp lấy thân tôm, nhưng đầu tôm lại bởi vì bàn tay run rẩy vừa rồi mà bất ngờ bay ra ngoài.

Đồng tử Hứa Dệt trong nháy mắt phóng đại, rõ ràng nhìn thấy đầu tôm màu vàng cam kia từ trong miệng mình bay ra ngoài, theo một đường parabol hoàn mỹ, không nghiêng không lệch, trúng ngay hồng tâm rơi vào cái cốc trong tay Thương Ôn Hứa.

Khi đầu tôm rơi xuống, đồ uống trong cốc cũng dần dần xuất hiện rất nhiều bọt nước.

Hứa Dệt:…..

Thương Ôn Hứa:…..

Một số trưởng bối:…..

Sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Độ cong trước ngực Hứa Dệt không khỏi theo hô hấp của cô mà phập phồng lên xuống, cô nuốt nước miếng, cả người hướng về phía của Thương Ôn Hứa, trên mặt viết rõ hai chữ áy náy, “A…Thực xin lỗi đàn anh, em không cố ý.”

Vẻ mặt cô buồn bã, cô cũng không nghĩ tới, đầu tôm này lại thừa dịp cô không chú ý, có suy nghĩ của mình phấn đấu liều mình đi làm một tuyển thủ nhảy cầu QAQ

Bên tay Thương Ôn Hứa bị văng lên một chút đồ uống, cô gái nhỏ trong dư quang của anh hận không thể né tránh anh thật xa.

Anh…Có đáng sợ như vậy không?

Thương Ôn Hứa rút giấy ăn bên cạnh bàn qua, chậm rãi lau tay mình, vừa lau còn vừa ôn tồn đi an ủi Hứa Dệt, “Không quan hệ, nó có suy nghĩ của riêng mình, còn rất…..Tốt. ”

Lời nói này của anh, giống như chỉ cần nó chịu cố gắng, nó nhất định có thể vượt qua Long Môn, trở thành một tuyển thủ nhảy cầu đủ tư cách.

Đều đã bị nấu chín thành món ăn, vẫn không quên giấc mộng nhảy cầu của riêng mình.

“……”

Nói xong lời kia, Thương Ôn Hứa cũng không biết nên an ủi cái gì.

Hứa Dệt ai oán mím môi, cô vội vàng đứng lên, “Đàn anh, em đi đổi cốc cho anh. ”

Nói xong, cô đem cốc trong tay Thương Ôn Hứa cùng con tôm đã nấu chín mang theo giấc mộng nhảy cầu bê vào phòng bếp.

Động tác của cô quá nhanh, Thương Ôn Hứa còn chưa kịp ngăn cản, mái tóc dài của cô nhẹ nhàng đảo qua gò má anh rồi rời đi, trước mắt anh mơ hồ trong giây lát, đến khi rõ ràng thì Hứa Dệt đã bưng cốc của anh vội vàng đi vào phòng bếp.

“Ai, đứa nhỏ này, động tay động chân.” Ông Hứa nhìn bóng lưng con gái mình biến mất trong phòng bếp, xấu hổ nói một câu.

“Ha ha, mới có bao lớn đâu, không sao, Ôn Hứa của chúng ta sẽ không để ý.” Ba Thương xua tay, bưng ly rượu nhỏ trong tay lên, cùng ba Hứa chạm ly.

Rất nhanh, Hứa Dệt liền cầm một cốc mới từ trong phòng bếp đi ra, sau khi đặt cốc lên bàn lại tự mình rót đồ uống cho Thương Ôn Hứa rồi đẩy vào tay anh.

Hứa Dệt chắp hai tay trước ngực, hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt trong veo, đáng thương nhìn anh, “Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi anh > 人 <.”

Thương Ôn Hứa bất đắc dĩ cười rộ lên, giơ tay cầm cốc ngửa đầu uống một ngụm.

Lập tức, anh đem cốc đặt về vị trí cũ, ý là anh uống rồi, coi như là chấp nhận lời xin lỗi của cô.

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, lời nói dỗ dành: “Không có gì, không cần tự trách mình.” ”

Thái độ ôn hòa mềm mại này của anh, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Dệt không hiểu sao lại đỏ lên.

Thương Ôn Hứa trước kia đã phát hiện, cô gái nhỏ đỏ mặt, so với mấy món trên bàn ăn kia có vị ngon mê người hơn.

Đặc biệt muốn ở trên khuôn mặt mềm mại trắng nõn của cô nhẹ nhàng cắn một cái.

Bữa cơm tối nay, tuy rằng ở giữa có một chút nhạc đệm nhỏ, nhưng cũng may coi như thuận lợi.

Trong đó người cao hứng nhất chính là Thương Ôn Hứa, trái tim nhỏ bé vui mừng nhảy nhót của anh đến bây giờ vẫn còn đập thình thịch như trống rỗng.

Trong ấn tượng của bà Ôn, cảnh tượng Thương Ôn Hứa mâu thuẫn với bữa tiệc gia đình không xuất hiện, đối với suy nghĩ của con trai mình bây giờ, một bữa cơm này cũng gần như cho bà hiểu được rõ ràng.

Người một nhà ra khỏi thang máy đi về phía cửa, Thương Ôn Hứa nghĩ đến người mà anh trốn tránh bấy lâu nay, thì ra chính là cô gái mình thích, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy tất cả đều giống như đang nằm mơ.

Mỗi lần nghĩ tới đây, anh đều cảm thấy lúc trước suy nghĩ của mình có bao nhiêu hoang đường, mặt này, nhưng đánh thật đau.

Thương Ôn Hứa sâu kín nhìn về phía Ôn phu nhân, bên miệng không khỏi nhếch lên một tia cười khổ, “Mẹ, sao mẹ chưa từng nói với con ngoan ngoãn tên là Hứa Dệt?”

Ba Thương đi ở phía trước mở cửa nhà, Ôn phu nhân thảnh thơi đi theo phía sau, lúc này phảng phất như mất trí nhớ, “Mẹ chưa từng nói qua sao? Mẹ nhớ đã nói rồi mà.”

“Mẹ….” Thương Ôn Hứa ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Mẹ nên sớm đưa con đi gặp cô ấy. ”

Ôn Nhu chỉ nghe thấy câu tiếp theo con trai mình nói ra sao lại quen tai như vậy: “Nếu mẹ mất đi một người con dâu tốt như vậy, mẹ sẽ hối hận…”

Ôn Nhu:???

Là ai trước khi gặp cô gái nhỏ còn ra sức từ chối, sống chết cũng không muốn đi?

Rốt cuộc là ai???

Còn không phải là chính con sao!

Bây giờ ngược lại, đến trách mẹ ruột mình đây 

Ba Thương yêu vợ không nhìn nổi nữa, cánh tay dài duỗi ra ôm chặt lão bà của mình vào lòng, sau đó không nói hai lời, động tác vào cửa đóng cửa liền mạch.

A, thằng nhóc thúi, dám bắt nạt vợ ba, ba sẽ không cho con vào nhà 

Đại khái một phút sau tiếng cửa lớn đóng lại, hàng xóm bên cạnh đi làm về, lại một lần nữa nhìn thấy Thương Ôn Hứa bị nhốt ngoài cửa.

Lúc hỏi nguyên nhân, Thương lão đại lạnh mặt trầm mặc.

Im lặng… Im lặng… Im lặng, là Cambridge đêm nay*.

*“Silence is Cambridge Tonight” có nghĩa là đêm nay Cambridge im lặng.

Nguồn: “Farewell to Cambridge” của Xu Zhimo: “Nhưng tôi không thể hát. Sự yên tĩnh là tiếng sáo của cuộc chia tay; Xia Zong cũng im lặng đối với tôi, và im lặng là Cambridge của đêm nay!”

Có nghĩa là, việc chia tay sắp xảy ra, không ai làm ồn ở Cambridge và mọi người đều im lặng