Một ngày đẹp trời hay một buổi tối yên ả, bản thân có bạn đã từng ngẫm lại bản thân rằng mình yêu gia đình mình bao nhiêu chưa? Nếu một ngày nào đó bố bạn già đi mẹ bạn yếu dần bạn cảm giác như thế nào? Bạn sẽ làm gì? Bản thân ai cũng tự hỏi mình đã làm được cái gì cho cha mẹ chưa? mình có đền đáp đủ cho họ chưa hay thâm chí là mình đã từng nói lời yêu với họ chưa...Cha mẹ là người đã đấng sinh thành, là người đã cho ta cuộc sống và tương lai rộng mở biết bao. Thử nghĩ xem mẹ bạn, người mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, từng ngày, từng phút, từng giây mong ngóng 1 sinh linh bé bỏng chào đón thế giới này hạnh phúc biết bao. Cha bạn người chăm lo, và yêu thương bạn từ lúc trong bụng tuy cảm xúc người cha không thể biểu hiện dạt dào như người mẹ nhưng sự hi sinh của ông luôn năm trong thầm lặng, Phải. Ngày mà bạn sinh ra người nhận ra bạn đầu tiên trong đám trẻ con đáng yêu đấy là cha bạn, gương mặt ông tràn đầy niềm vui thể như phát điên, bạn thử tưởng tượng xem, vui đúng không? Thậm chí có người còn khóc oà vì nước mắt hạnh phúc cơ. Và đúng là thế bạn dã được chào đón thế giới mới với những người tràn đầy trái tim ấm áp, thật lòng mà nghĩ không phải ai cũng bất hạnh vì được sinh ra hay có 1 cuộc sống khó khăn không như mong đợi, vì kể từ khi bạn được sinh ra người sinh ra và cho bạn cuộc đời này phải là người thương yêu bạn tất thảy nhất trên đời này, là người chịu đau đớn từng khúc xương khúc ruột để bạn có một cuộc sống một tương lai mới nơi mà bạn có thể tự động bước đi một cách mạnh mẽ...Theo năm tháng dưới sự bảo bọc của cha mẹ, 1 cuộc sống màu hồng theo 1 cách đúng nghĩa đã tới lúc ai đó cũng phải tự bước đi...Nụ cười, kỉ niệm sẽ mãi là những kí ức khắc sâu vào xương vào tuỷ ... là thứ đeo bám dai dẳng đến lúc ta già... Phải, người nấu ăn cho bạn mỗi ngày, người thường đưa đón bạn đi học... Cha mẹ sẽ có lúc nào đó phải rời xa chúng ta