Đánh Cắp Nhân Duyên

Chương 18: 18 Cưỡng Hiếp

Mê mê tỉnh tỉnh, Đường Tố Nhiên bị đưa vào một căn nhà hoang.

Nơi này ẩm thấp, nền nhà bẩn thỉu đầy phân chuột.

Ở góc nhà đã có mỗi chiếc máy quay phim dựng sẵn.

Tên bắt cóc ném cô xuống sàn nhà, rồi quay nó về phía cô.

Ánh đèn hắt vào mắt Đường Tố Nhiên, hắn bật toàn bộ đèn hướng về phía cô, soi rõ từng biểu cảm và đường cong, muốn cô phơi bày trong sự nhục nhã.

Đường Tố Nhiên lê thân thể đau nhức của mình mà bò dậy, móng tay cô bị gãy, [email protected] vào trong thịt đau nhức.

Phải ra khỏi đây, nhất định phải ra khỏi đây.

Cô không phải loại người có thể sống tiếp nếu bị chà đạp và vấy bẩn.

"Muốn chạy hả bé cưng? Nơi này là đồng không mông quạnh, anh không ngại chơi dã chiến với em đâu."

Sự bẩn thỉu của tên bắt cóc khiến cô buồn nôn.

Đường Tố Nhiên quay người lại, thấy hắn để cởi [email protected] áo, để lộ cái bụng phệ ỏng nước.

Cô thảm hại lùi về phía sau, mặc dù biết khắp nơi không có chỗ trốn.

Không thể cam tâm chịu trói được.

Tên bắt cóc xông đến trước mắt Đường Tố Nhiên, cô xoay người muốn chạy, bị hắn giữ chân lại ngã sấp trên sàn.

"Đừng...!đừng đến đây." Cô cắn chặt môi, bật lên những tiếng tuyệt vọng.

***

Mưa quất ràn rạt vào người Đường Tố Nhiên, cô đang mặc một chiếc váy trắng, như váy cưới xòe nở dưới trăng.

Gã đàn ông kéo cô xuống mặt hồ, nước bắn lên lấp lánh.

Cô không thở nổi, ngày càng chìm sâu dưới nước, hé môi ra là sặc nước đầy miệng, đầy mũi.

Gã đàn ông lặn xuống nước, điên cuồng ngậm lấy bờ môi của cô, mặc cho cô cắn hắn chảy máu.

Váy trắng ướt bó sát người, khiến cho cơ thể của Đường Tố Nhiên như phơi bày dưới ánh trăng.

Cô vung tay đánh gã đàn ông, nhưng chỉ đòn một đòn đã bị trấn áp.

Hắn tham lam hôn cô, bàn tay đồng thời cởi dây áo của cô xuống.

Hai người áp sát vào nhau, giữa nước lạnh mà nóng đến không tưởng.

Ai có thể cứu cô.

Đường Tố Nhiên mở mắt trong nỗi bàng hoàng.

"Nghiêm, cứu em." Cô trốn thoát được sự tấn công của gã đàn ông.

Nhưng điều đó chỉ khiến gã càng phát cuồng hơn.

Hắn cởi [email protected] áo trên người mình ra, hai người không còn gì che chắn, da thịt dán vào nhau.

"Xin anh.

Anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh.

Tôi sắp kết hôn rồi, xin anh đó."

Ánh mắt gã đàn ông ngơ ra trong một thoáng, Đường Tố Nhiên nghĩ rằng hắn sẽ buông tha cho mình.

Nào ngờ đâu, hắn tách hai chân cô ra, chen cả người mình trong đó.

Cô chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, làm sao không biết hắn định làm gì.

"Không, buông tôi ra."

Người đàn ông lại cuốn lấy môi cô, nuốt toàn bộ lời cầu cứu vào bên trong.

Vòng tay của hắn như sắt thép, khảm chặt cô vào trong lòng mình.

Cùng lúc ấy, bên dưới cô như bị xé rách.

Máu loang ra giữa dòng sông.

Tủi nhục, đau đớn.

Sự trong sạch của cô cứ như vậy mà mất đi.

Đường Tố Nhiên đấm từng cái một trên khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông, đổi lại chỉ thấy được khuôn mặc đỏ bừng vì k!ch tình của hắn.

Mỗi lần đưa đẩy của hắn, mỗi tiếng rên của hắn đều là sự xúc phạm đến tận cùng tôn nghiêm của cô.

"Tao! Nhất định sẽ giết mày!" Đường Tố Nhiên cắn chặt răng, ngăn lại sự tủi nhục và tiếng rên của chính mình.

Cô không được phép khiến bản thân trở nên yếu hèn.

Rầm.

Một âm thanh lớn vang lên giữa ngôi nhà.

Bọt nước, dòng sông đã biến mất.

Đường Tố Nhiên khẽ mở mắt, chỉ thấy một dáng người cao lớn đang đứng ở cửa.

Cô thì thầm gọi một tiếng: "Nghiêm!" Rốt cuộc anh cũng đến cứu em rồi.

"Lục Nghiêm" xông lên trước mặt gã đàn ông, anh tung chân, đá hắn ngã lăn ra sàn, rồi giẫm lên mặt hắn.

Tiếng rú thảm thiết giữa đêm khuya nghe rất rợn người.

Hắn lăn lộn vài vòng rồi im bặt.

"Đừng đánh chết hắn!" Đường Tố Nhiên khua tay.

"Cô bị đánh chảy máu mắt, nên giờ chỉ thấy một màu mờ mờ."

"Tố Nhiên!" Lục Nghiêm chạy vội đến trước mặt cô, cởi áo của xuống bọc kín cô vào trong.

Anh ra lệnh cho người đi cùng mình: "Gọi điện cho cảnh sát đi."

Đường Tố Nhiên thấy mình bị nhấc bổng lên.

Sải bước của người đàn ông dài rộng đưa cô ra khỏi căn nhà hoang bẩn thỉu.

Lục Nghiêm vào trong xe, treo một tấm rèm ngăn cách để che một góc cho cô.

"Có tiện không? Để anh xem!" Đường Tố Nhiên thấy Lục Nghiêm hỏi mình, khó nhọc gật đầu.

Anh vén tóc cô lên, buộc lại, rồi nhìn vết thương trên cổ và khắp người cô.

Gã đàn ông kia chưa đạt được mục đích, nhưng cô cũng bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết.

"Chạy xe đi, đến bệnh viện thành phố."

Đường Tố Nhiên nghe thấy tiếng nói trầm ấm quen thuộc, theo bản năng dựa hẳn vào anh.

Lúc này cô không hề thấy đau, chỉ thấy một cơn nóng xuyên suốt tứ chi và cơ thể.

Cô rên lên một tiếng, ôm chặt lấy anh.

Anh cứng người, không hề cử động, chỉ dám ôm chặt giữ cô khỏi ngã.

"Tố Nhiên, buông tay..."

"Không buông."

Cô vừa nói vừa rướn người lên, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Vòng tay của cô không chịu an phận, ôm chặt lấy cổ người đàn ông.

Keng một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất.

"Cố tổng?" Người lái xe không rõ có chuyện gì ở sau rèm xe, thấy tiếng động liền hỏi.

Giọng Cố Nam Thành khàn khàn: "Không có gì.

Lái xe ra căn nhà của tôi ở ngoại ô đi.".