Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 16: Oan Gia Ngõ Hẹp 2

Đám đạo sĩ trong sân hiện giờ có hơn bảy người.

Ngoại trừ bốn tên đạo sĩ đã tới đây vừa rồi ra, còn có hai tên đạo sĩ khác đang khiêng một chiếc kiệu nhỏ.

Lão đạo sĩ ngồi trong kiệu tuổi tác hơi lớn, đầu tóc bạc quá nửa, thân mặc áo bào tím, tay cầm quạt lông vũ, thái độ trông rất thong dong.

Lão ta thấy Cao Phong đi ra, hơi kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Thì ra là ngươi, ta còn cho là một tay cao thủ Võ Đang nào đó.

Cao Phong từ trong sảnh đi ra, thấy đạo nhân ngồi trong kiệu, sắc mặt hắn lập tức nghiêm trang lạ thường, lạnh lùng nói: “Dương Bảo Thiên lão đạo, thì ra là lão! Ta vốn đã suy đoán ra lão, ngoại trừ lão ra không ai dám làm chuyện thương thiên hại lý này?”

Dương Bảo Thiên chỉ cười, nói: “Sao vậy, thấy sư thúc đã không hành lễ, cũng không tôn xưng, trái lại còn mang tên húy sư thúc ra để gọi, như thế không phải là bất kính chăng?”

Cao Phong nói: “Lão xứng đáng làm sư thúc ta ư? Cái chết của sư phụ ta, tuy lão không phải là chủ mưu, nhưng cũng vì lão mà xảy ra chuyện đó, ta đã không tìm lão để trả thù là quá khách sáo rồi! …”

Hắn nói chưa dứt, đám đạo sĩ đã nhốn nháo lên trách mắng: “Sao lại dám vô lễ với giáo chủ ta?” “Chắc nhà ngươi không muốn sống rồi” “Đừng trách bọn ta kiếm hạ vô tình!”

Dương Bảo Thiên vẫy tay ra hiệu cho đám môn đồ ngưng huyên náo, vẻ mặt vẫn tươi cười nói: “Cao Phong, việc đó đã mười năm năm mười sáu năm qua rồi, sao ngươi vẫn còn mãi canh cánh trong lòng, nói thêm nữa, năm đó ta cũng không muốn đến để phải xẩy ra tình trạng như vậy?”

Cao Phong nắm chặt bảo kiếm, lãnh đạm nói: “Thời gian tuy đã qua lâu rồi nhưng nỗi oán hận vẫn còn tràn đầy, hôm nay ta thề sẽ không tính toán chuyện cũ với lão, nhưng sao lão lại giở trò vô liêm sĩ cưỡng bức dân nữ vậy?”

Dương Bảo Thiên từ trong kiệu đứng dậy, nói: “Ta có đạo lý riêng của ta.

Cao Phong nghiêm nghị nhìn lão ta: “Với tài trí và võ công của lão, trong thiên hạ không có việc gì khó khăn đối với lão cả, huống chi ngày nay lão đã khai sơn lập phái, thân phận là bậc chí tôn của một phái, hà tất phải gây tai họa cho người dân vô tội làm gì?”

Dương Bảo Thiên nói: “Ta tuy ngày nay không còn là người của phái Võ Đang, nhưng nghĩ lại tình nghĩa đồng môn năm xưa, ta cũng không muốn giấu diếm ngươi, hiện tại ta đang tu luyện một môn kiếm pháp cực kỳ cao minh, yếu quyết nội công tâm pháp của loại kiếm pháp này đòi hỏi phải thải dương bổ âm, do đó ta mới cần đến thuần âm nữ tử.

Đinh Hiểu Lan cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi sự việc, bèn nói chen vào: “Loại kiếm pháp này âm tà vô cùng, sao lão không dẹp quách nó đi?”

Dương Bảo Thiên thoạt đầu không để ý đến nàng, đến khi nghe nàng nói mới đưa mắt quét qua, nói: “Oa nhi (con bé con), nhà ngươi xưng hô làm sao?”

Đinh Hiểu Lan nói: “Vãn bối là đệ tử phái Thái Sơn Đinh Hiểu Lan.

Dương Bảo Thiên hơi tư lự, nói: “Hả, Thái Sơn phái, Chưởng môn nhân bây giờ chắc là Chu Bằng.

Đinh Hiểu Lan có vẻ đắc ý: “Chu Chưởng môn chính là sư phụ.

Dương Bảo Thiên bật cười, nói: “Chu Bằng, tên tiểu tử này có chút tiến bộ, năm xưa lúc bản giáo danh chấn thiên hạ, hắn ta vẫn còn là một con nít.

Đinh Hiểu Lan tức giận xông lên tới đầu, nàng chửi rủa: “Cái lão đạo sĩ thúi tha kia, lão làm ác đa đoan, sao không biết hổ thẹn lấy mình.

Dương Bảo Thiên vẫn bình tĩnh, quay lại nói với Cao Phong: “Tiểu bằng hữu của ngươi nóng nảy quá, cô ta là ý trung nhân của ngươi phải không?”

Cao Phong không đáp lại lời lão ta, nói: “Việc Tú Vân cô nương của Thường gia, ta khuyên lão nên bỏ qua!”

Dương Bảo Thiên hơi thâu lại gương mặt tươi cười, nói: “Ngươi đã nói như vậy, bậc làm sư thúc cũng nên cho ngươi chút tình mọn, nhưng việc vừa rồi ngươi đã ra tay giáo huấn mấy đứa đồ đệ ta, thế nào chúng ta cũng phải bàn bạc lại.

Cao Phong nói: “Ý của lão như thế nào, cứ nói thẳng ra đi.

Dương Bảo Thiên nói: “Như vầy nhé, đừng nói bậc trượng bối ta bắt nạt ngươi, chúng ta đã mười năm năm không gặp, cứ lấy con số mười năm làm hạn định, nếu ta trong vòng mười năm chiêu không thủ thắng được ngươi, sẽ dẹp bỏ việc ngươi đã giáo huấn đồ đệ ta, còn việc cô nương nhà Thường gia ta cũng bỏ qua luôn, nếu trong vòng mười năm chiêu ta may mắn thắng được, cho dù là một chiêu nửa thức, thì ta ….

hắc.

.

hắc.

.

Cao Phong trầm ngâm, nói: “Toàn bộ việc này cứ theo chủ ý của lão đi!”

Hết chương 16.