Đánh Rơi Tình Yêu

Chương 17

Không biết đã hôn mê bao lâu, Phi Phương chậm rãi mở mắt ra.mùi thuốc sát trùng nồng nặc, trần nhà màu trắng, hơn thế nữa, cổ tay truyền đến cơn đau nhói.

Ánh đèn điện sáng choang trên trần nhà khiến Phi Phương híp mắt lại.tay vô thức sờ nhẹ lên bụng mình môi cô mấp máy.

- con tôi....

.bên tai cô truyền đến giọng nói thâm tình.

- Phi Phương.ơn trời.cô tỉnh lại rồi.

Phi Phương nghiêng đầu sang 1 bên nhìn người kia.

- con tôi...nó...

Thấy cô lên tiếng Minh Hòa lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

- con cô rất khỏe.cô yên tâm.

Phi Phương như gỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.lúc này cô mới hỏi.

- sao anh lại ở đây?

- cô không nhớ gì sao?là tôi đưa cô vào viện.cô làm tôi sợ muốn chết.

Phi Phương yếu ớt hỏi.

- vì sao anh lại xuất hiện vào lúc đó vậy?

Minh Hòa nhìn cô không trả lời.Phi Phương vẫn nhìn anh như chờ đợi.Minh Hòa bỗng chốc cười khổ.

Vì sao?vì sao khi nhìn vào đôi mắt chân thành.trong sáng của Phi Phương anh lại có cảm giác không đành lòng như vậy?nếu nói thật với cô anh vì cô mà thời gian qua đều buông thả liệu có ích gì chăng?muốn bên cô nhưng chẳng thể lại gần cô.

Ngày ngày anh đều tự nhủ.cô gái tên Phi Phương ấy cũng chẳng có gì đặc biệt.những cô gái thích anh còn ưu tú hơn cô nhiều.anh uống rượu vui chơi thỏa thích.cùng phụ nữ đi thuê phòng khách sạn bất cứ lúc nào anh muốn.

Nếu nói với cô anh vì đưa gái đi khách sạn nên mới tình cờ nhìn thấy cô ở đó liệu cô sẽ nghĩ gì?

Chắc cô cũng chỉ bĩu môi 1 cái rồi mắng anh lăng nhăng này nọ thôi?

Nhưng anh lại không muốn nói ra.nghĩ đến đó anh qua loa đáp.

- chỉ là tình cờ thôi?...mà tên khốn đó là ai?tại sao năm lần bảy lượt nhằm vào cô vậy?

Phi Phương nhắm mắt lại không trả lời.Minh Hòa cũng không cố gặng hỏi thêm nữa.anh nói.

- cô không nói cũng không sao?tên khốn đó tôi đã cho ăn đủ rồi.giờ chắc đang ở đồn công an.cô đừng sợ..

Phi Phương mở mắt ra nhìn anh cảm kích.

- Minh Hòa.cảm ơn anh.

- không sao?tôi xem cô là bạn mà.

Đúng.là bạn?chỉ có thể xem là bạn thôi.không hơn không kém.

- cô nằm đây nhé.tôi đi gọi bác sĩ.

Phi Phương khẽ gật đầu.

Lúc Minh Hòa vừa đi khuất.Phi Phương cũng nhanh chóng gượng dậy, cô giật ống truyền ra khỏi tay mình.sau đó bước xuống giường.

Bầu trời bên ngoài tối mịt mù,đêm đã khuya lắm rồi.trên người Phi Phương bận bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến bóng dáng cô trở nên nhỏ bé.

Cô đơn bủa vây lấy cô?

Trong đầu cô hình ảnh hỗn tạp đan xen nhau hiện lên.

Mạc Danh Dương?lời nói của Thế Hải có đúng là sự thật không?có phải anh chỉ đùa giỡn em?

Nếu là thật lòng thì vì sao lại hẹn em vào khách sạn cho người khác làm nhục...

Phi Phương biết bản thân không nên có hi vọng gì ở Danh Dương?nhưng biết làm khi trong bụng cô đã mang con của anh.Phi Phương muốn để cho bản thân mình cố chấp 1 lần.cô muốn tìm anh hỏi rõ mọi chuyện?cô muốn nghe những lời thật lòng từ anh.Mạc Danh Dương!

Chiếc taxi dừng lại ngay trước cổng ngôi biệt thự rộng lớn quen thuộc.Phi Phương bước xuống xe.chiếc taxi rời đi.Phi Phương đi tới bên cánh cổng sắt cao cao do dự 1 lúc rồi quyết định đem chìa khóa dự phòng luôn mang bên người mở cửa đi vào.

Nhìn ánh đèn phát ra từ phòng ngủ tầng 2.Ruột gan Phi Phương hồi hộp đến lạ.

Danh Dương?vào giờ này anh vẫn chưa ngủ?

Phi Phương bước chậm chậm lên cầu thang.hướng phòng ngủ mà đi tới.càng tới gần phòng ngủ Phi Phương mơ hồ nghe có tiếng động phát ra.là tiếng của đàn ông lẫn phụ nữ đan xen nhau.

Tim cô thoáng run lên!

Cửa phòng ngủ không đóng mà mở toang.hay nói cách khác là người trong phòng không kịp đóng lại.trong phòng từ cửa cho tới giường ngủ quần áo nội y nằm rải rác.

Trên giường lớn đang diễn ra 1 màn ân ái nóng bỏng mắt mà nhân vật chính không ai khác chính là chồng cô và bạn gái anh ta.

Phi Phương đứng chết trân nơi cửa nhìn đôi nam nữ trên giường.tim hoàn toàn vỡ vụn...

Mạc Danh Dương?đây chính là câu trả lời vô tình nhất.tàn nhẫn nhất trên đời mà em nhận được.nhưng đáng chết nó cũng là câu trả lời em phải đón nhận...

Phi Phương quay mặt đi kìm nén giọt nước mắt.cô kìm nén để không khóc, kìm đến mức khổ sở...cuối cùng nước mặt vẫn tuôn ra như vỡ đê...

Phi Phương chạy ra đến bên ngoài, nhìn vầng trăng chiếu sáng trên bầu trời đêm bao la.trái tim đau đớn tận cùng.

Cô vuốt ve cái bụng nhỏ.

- mẹ biết phải làm sao đây?....

Phi Phương gục xuống bên cánh cổng khóc đứt ruột đứt gan.

1 chiếc ô tô lao nhanh tới dừng ngay đối diện Phi Phương.ánh đèn pha ô tô chiếu thẳng vào bóng dáng cô độc.1 người đàn ông bước xuống khỏi xe, anh ta đi tới đứng trước mặt cô.cứ đứng nhìn cô như vậy?nghe tiếng khóc của cô mãi lâu sau mới lên tiếng.

- tôi biết cô ở đây mà?

Phi Phương nhìn Minh Hòa.quệt nước mắt.cả người co rúm lại như con tôm.

- có thể giúp tôi tìm 1 chỗ để ngủ không?

- được.

1 tuần sau,

Trong phòng làm việc, thư kí trung nói với Danh Dương.

- xin lỗi tổng giám đốc.tôi vẫn chưa tra ra được tung tích của cô Phi Phương.

Danh Dương đang kí duyệt tài liệu liền nổi điên bẻ gãy đôi cái bút.

- tại sao hả?tại sao chỉ là 1 cô gái các người vẫn không tìm ra.các người làm việc kiểu gì thế?

Thư kí trung bị mắng thì im lặng chịu trận.

- tiếp tục điều tra cho tôi...

Thư kí trung đi ra ngoài rồi Danh Dương mới đứng dậy khỏi bàn làm việc.anh đi tới tủ rượu rót đầy 1 ly rượu vang ngửa cổ tu 1 hơi cạn.2 mắt vằn tia máu.

- Hoàng Phi Phương...đến cuối cùng là em đang ở đâu?hay là em đã gặp phải chuyện gì?.

Phi Phương đột nhiên biến mất không chút dấu vết khiến danh Dương hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Trong 1 tuần qua có vô số viẹc xảy ra khiến anh đau đầu.

Việc vô tình uống say lên giường cùng Hải Yến đã làm anh khổ tâm suốt những ngày qua.anh áy náy với Hải Yến.hơn hết lại không biết đối diện với Phi Phương như thế nào?

Điện thoại di động trong túi đổ chuông, Danh Dương nhìn tên người gọi tới.Phiền não ngắt máy ném di động lên bàn.chuông cứ vang lên hồi này qua hồi khác nhưng Danh Dương tuyệt nhiên không hề bắt máy.

Tầm 30 phút sau, cửa phòng làm việc bị người bên ngoài mở tung ra.Hải Yến cả người bận 1 chiếc váy đen bó sát đi vào.nhìn thấy Danh Dương đang đứng bên cửa sổ thì tức giận lên tiếng hỏi.

- em đã gọi cho anh rất nhiều lần.

Danh Dương đưa mắt nhìn ra xa.

- anh biết.

- sao anh không nghe máy.

- anh bận.

Hải Yến nhìn biểu cảm của anh thì càng tức tối.

- Mạc Danh Dương.bộ dạng anh như này là có ý gì?lên giường với em anh thấy mình thiệt thòi lắm sao?

Danh Dương quay lại nhìn Hải Yến.ánh mắt âm trầm.

- em đừng nhắc lại chuyện đó.anh không muốn nghe.

- nhắc lại thì sao?em cứ thích nhắc đấy.nếu đổi lại là phi Phương chắc anh sẽ không có thái độ này đâu nhỉ?

- Hải Yến.?đủ rồi....đừng lôi Phi phương vào chuyện 2 chúng ta.

- Danh Dương.anh đang bảo vệ cô ta sao?

Danh Dương không muốn đôi co với Hải Yến.anh xoay người đi.nhìn ra bên ngoài.

- chuyện đêm đó em hãy quên đi.

Hải Yến tức tối hét lên.cô ta cố kìm giọt nước mắt.

- em sẽ không quên đâu?không bao giờ.em sẽ luôn nhớ về nó và sẽ nguyền rủa anh.anh là đồ bạc tình.

Nói xong, Hải yến xoay người chạy ra ngoài, cô ta chạy thật nhanh vào thang máy bấm nút lên sân thượng.

Đứng trên sân thượng cô ta mới bắt đầu giải thoát cảm xúc của bản thân mình.gương mặt cô ta trở nên méo mó đáng sợ

Cô ta làm nhiều việc như vậy?tại sao mọi việc đều không diễn ra theo ý cô ta muốn.

Đêm đó cô ta vào bar uống rượu 1 mình rồi cố tình gọi cho Danh Dương.sau khi Danh Dương tới bên cạnh cô ta.uống rượu cùng cô ta.kết quả như cô ta mong đợi.2 người lên giường cùng nhau.

Nhưng lên giường rồi thì sao chứ?Danh Dương bắt đầu tránh né cô ta khiến Hải yến muốn phát điên.

Người đàn ông cô ta yêu sau khi cùng cô ta trải qua 1 đêm liền tránh né cô ta mọi lúc mọi nơi...

Hải Yến vừa khóc vừa cười.

Cô ta hét to.

- Mạc Danh Dương.anh nhất định sẽ thuộc về em thôi.anh sẽ không bao giờ có được Phi Phương đâu.em thề đấy.

Trên sân thượng gió thổi rất mạnh.thân người Hải Yến run lên...

.......