Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 135: Can ngăn

Quản Sự Bùi gia vừa nói xong, trên mặt liền bị người ta ném một cây phục linh nát.

Người làm của Bách Thảo Lư giống như nổi điên, ấn Quản Sự Bùi gia xuống đất, “Ban ngày ban mặt, lại ỷ thế hiếp người.”

Quản Sự Bùi gia liền lăn một vòng đứng dậy, nhưng rất nhanh lại bị người quật ngã, “Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, công tử nhà ta là coi trọng y thuật nhà các ngươi, mời mọc tử tế... ”

“Các ngươi... Thế mà lại như vậy... ”

“Các ngươi là mời mọc tử tế sao?” Người làm vừa đánh vừa nói, “Các ngươi là trực tiếp cướp người... Hồ tiên sinh của chúng ta có quy củ của Hồ tiên sinh... ”

“Ai cũng không thể khi dễ ông ấy... ”

Mùi thuốc nồng nặc từ trong tiệm tản ra.

Quản Sự Bùi gia vừa há miệng, lập tức bị nhét một nắm thuốc vụn hoàng liên vào mồm.

Quản Sự Bùi gia bị đắng đến mức cơ hồ muốn tắt thở, người làm lau mồ hôi trên mặt, lập tức lộ ra nụ cười, “Cho dù là Thiên Hoàng lão tử, cũng không thể muốn làm gì thì làm như vậy, chúng ta mặc dù là tiệm thuốc mới mở, nhưng chúng ta làm là chuyện tế thế cứu người, chúng ta chẳng sợ gì hết.”

Bên ngoài cửa tiệm lập tức truyền tới một trận tiếng khen.

Ngay sau đó có người đi tới lôi người của Bùi gia trên mặt đất ra, “Các ngươi muốn mời Hồ tiên sinh, thì phải nói cho thật tử tế, đừng... ”

Hạ nhân Bùi gia liều mạng đẩy một cái khiến cho người nọ ngã xuống đất.

“Ai ui” một tiếng truyền tới.

Mọi người nhìn qua, mới biết người ban nãy tới khuyên nhủ là một vị đại nương.

Hạ nhân Bùi gia vẫn không ác bá đến mức cái gì cũng không lo, trong ánh mắt thoáng qua một chút do dự, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ tới tiếp theo nên làm như thế nào, trên mặt đã bị người ta cho một quyền.

“Ngay cả người không liên quan cũng đánh.”

Bọn người làm của Bách Thảo Lư nổi giận, xoay mình cưỡi trên người hạ nhân Bùi gia mà đánh.

Tình cảnh trong phòng càng thêm hỗn loạn.

...

Cố đại thái thái ngồi trên xe ngựa ở bên ngoài nghe được tình hình bên trong, đầu óc của bà ta xoay chuyển mấy vòng, đời trước bà ta không biết Bùi gia đứng về phía nào, thế nhưng nếu như bây giờ có thể được phái tới, có lẽ thật sự là bởi vì chuyện Hàn Ngự Sử tư thông với địch, khiến cho Hoàng Thượng nổi lên lòng oán giận đối với Thái Tử.

Cũng có nghĩa là, Bùi gia cần phải được ứng đối thật tốt.

Nếu không những quan viên trong Hàng Châu lòng hướng về Thái Tử kia đều sẽ chịu thiệt theo, bao gồm cả Hứa gia ở bên trong.

Làm sao mới có thể nối giao tình với Bùi đại nhân chứ?

Cố đại thái thái gõ một cái vào buồng xe, “Nhị đệ.”

Hứa Sùng Kiệm vén mành xe lên.

Cố đại thái thái mặt đầy vẻ gấp gáp, “Nhị đệ, chúng ta không thể nhìn mà không quan tâm, Lang Hoa tuổi tác còn nhỏ không hiểu được kinh doanh tiệm thuốc, nào có thể liều lĩnh mà đắc tội với người của Bùi gia như vậy... Đệ ra mặt đi tìm Quản Sự của tiệm thuốc, nói ta ở trong xe ngựa, để cho Quản Sự tới đáp lời.”

Nói thế nào đi nữa, bà ta cũng là thái thái của chi trưởng Cố gia, hạ nhân của Cố gia không thể không nghe lời bà ta, cho dù là người của Cố gia không cho bà ta mặt mũi, chuyện bà ta để cho Hứa gia giúp cũng sẽ truyền tới tai Bùi gia, ngày sau nếu thật sự có tiếng gió gì, Hứa gia liền có thể mượn việc này đến cửa thăm viếng, Bùi gia cũng không thể không cho mặt mũi.

Bà ta đã trải qua một đời người, biết những quan viên triều đình phái xuống kia, đến địa phương làm việc, sẽ lựa chọn quan viên của địa phương giúp đỡ mở ra cục diện, bất kể Bùi gia đứng ở bên nào, bọn họ cũng nên tranh thủ chủ động.

Những chiêu thức này, những phương pháp này, đều là nữ nhân kia đời trước đã dùng qua.

Bà ta lúc ấy cũng chỉ có thể đứng ở một bên vô ích nhìn.

Bây giờ bà ta cũng phải thử động tay một chút.

Hứa Sùng Kiệm gật gật đầu.

...

Bên trong tiệm thuốc vẫn còn náo loạn, Hứa Sùng Kiệm xô người sang hai bên đi vào bên trong, “Tất cả dừng tay lại,” Kéo một người làm trên đất, “Quản Sự của các ngươi ở chỗ nào? Chúng ta là người của Hứa gia ở Hàng Châu, thông gia của Cố gia các ngươi.”

Cuối cùng cũng có chủ nhà tới.

Người ở cửa đều thở phào nhẹ nhõm, đợi xem chủ nhà xử lý như thế nào.

Nghe nói là người của Hứa gia, người làm của tiệm thuốc trên mặt một mảnh mờ mịt, “Hứa gia nào? Chúng ta sao lại không biết? Thông gia cái gì?”

Lại không biết Hứa gia và Cố gia là quan hệ thông gia, Hứa Sùng Kiệm không khỏi hoài nghi những người làm này là từ nơi nào chui ra, “Quản Sự của các ngươi đâu? Quản Sự của các ngươi ở chỗ nào?”

Người làm lau mặt, phun ra vụn thuốc trong mũi, “Quản Sự của chúng ta... ” Còn chưa nói hết lời, thấy phe mình bị ức hiếp, liền ném Hứa Sùng Kiệm lại đi hỗ trợ.

“Đều dừng tay hết lại cho ta.”

Hứa Sùng Kiệm rống lớn.

Người trong tiệm thuốc tạm thời dừng lại, nhìn sang Hứa Sùng Kiệm, trên mặt tất cả mọi người đều là một vẻ biểu tình: ngươi là ai.

Khiến cho Hứa Sùng Kiệm hết sức bất mãn.

Đại ca tốt xấu gì cũng vì hắn mà đẩy cho hắn một chức quan thất phẩm, qua mấy ngày nữa thì sẽ nhậm chức, nếu như bị người chế giễu như vậy hắn còn có mặt mũi nào mà đặt chân ở Hàng Châu nữa.

Hứa Sùng Kiệm tiến lên trợn mắt, “Ta là Cữu lão gia của Cố gia các ngươi.”

Hạ nhân Cố gia trố mắt nhìn nhau.

Hứa Sùng Kiệm lập tức giận đến thất khiếu bốc khói.

Lễ phép của Cố gia đi đâu cả rồi? Dạy dỗ hạ nhân chuyện thứ nhất chính là phải để cho bọn họ nhận rõ tất cả thân thích trong nhà, cho dù không gặp người, nói tới Hứa gia ở Hàng Châu, cũng hẳn phải nghĩ đến là nhà mẹ đẻ của Cố đại thái thái chứ.

Bọn họ thế mà đều không biết.

“Ở chỗ này của các ngươi có người làm cũ của Cố gia không?”

Người làm mới không biết, người cũ đều phải biết chứ!

Tất cả người làm rối rít đưa mắt nhìn lên một người thoạt nhìn hơi lớn tuổi.

Người nọ nhìn Hứa Sùng Kiệm, không ngừng bẻ ngón tay, “Hoài An Ngô gia, Kinh Đô Cát gia....” Từng cái đếm qua, cuối cùng đột nhiên thông suốt, “Có... Hàng Châu Hứa gia... ”

Cuối cùng cũng hiểu được.

Hứa Sùng Kiệm rũ ánh mắt dặn dò, “Chúng ta vốn chính là mở tiệm thuốc, có người đến cửa xin chữa bệnh, liền đem người đưa đến... ”

Lời còn chưa nói hết, người làm kia chỉ hướng Hứa Sùng Kiệm, “Ta biết rồi, ta biết rồi.”

Hứa Sùng Kiệm hài lòng gật gật đầu, vốn nên là như vậy.

Nếu như người của Cố gia sớm giống như thế này, hắn cần gì phải giận dữ.

Hứa Sùng Kiệm nói: “Các ngươi biết thì tốt... Bây giờ Cố đại thái thái đang ở trên xe ngựa bên ngoài, để cho Quản Sự của các ngươi qua đó đáp lời đi.”

Nhưng mà tiểu nhị kia lại không hề động đậy, hắn trợn tròn cặp mắt, hồi lâu mới cất lời, “Ta biết rồi, Hứa thị đã trả về rồi... quan hệ thông gia với Cố gia của chúng ta không còn Hàng Châu Hứa gia nữa... ”

Bên ngoài tiệm thuốc vốn đã an tĩnh lại, nghe lời này đột nhiên lại bàn luận sôi nổi.

Mặt Hứa Sùng Kiệm lập tức đỏ lên, “Các ngươi nói bậy bạ cái gì đó.”

“Vốn chính là như thế nha,” Người làm nói, “Cố gia chúng ta lúc có khó khăn, Hứa thị ném lại lão thái thái bị bệnh nặng mà trốn về nhà mẹ đẻ, lão thái thái nhà chúng ta nói rồi... Hứa thị... coi như là trả về, từ nay về sau vĩnh viễn không được quay về Cố gia nữa.”

“Cho nên, chúng ta từ đâu tới mà có Cữu lão gia Hứa gia... ”

Nói tới chỗ này, Quản Sự Bùi gia hiển nhiên cũng không nhịn được, nhìn Hứa Sùng Kiệm một chút, “Hoá ra cũng là thừa dịp cháy nhà hôi của, qua tới quấy rối, ngươi tránh ra, trước hết để cho chúng ta tính sổ xong rồi nói.”

Hứa Sùng Kiệm có loại cảm giác tú tài gặp binh, có lý mà không nói rõ được1.

1 Người có tri thức gặp kẻ thô lỗ, vô học, giảng giải có lý cũng không hiểu.

Cố gia không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, Bùi gia sao cũng là một bộ dạng lăn lộn thế này.

Cái đám người này là thế nào vậy? Đến đạo lý cũng không nói.

Hắn rõ ràng là tới giúp đỡ, chẳng lẽ Bùi gia không hiểu sao?