Dạo Chơi Đất Kinh Kỳ

Chương 48: Bắt Gặp

Edit: uyenchap210

Vương Hi mím chặt môi, đắn đo không biết có nên hô hào cứu mạng không? Nhưng mà suy nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị nàng dập tắt.

Nếu hô hào cứu mạng, chẳng khác nào nàng bảo với mọi người là mình đã thấy mặt của hai kẻ kia.

Từ nhỏ, phụ thân và ca ca của nàng đã dặn nàng rằng, nếu bị bắt cóc, tuyệt đối không để bọn bắt cóc biết nàng có thể nhớ được mặt của người lạ, không thì rất dễ bị giết người diệt khẩu.

Vậy giờ phải làm sao? Vương Hi nghĩ mãi không thôi, bước chân cũng không dừng lại, rất mau đã chạy tới con đường mòn mà bóng dáng Trần Lạc vừa biến mất.

Bên trái là rừng trúc, bên phải là rừng cây, cuối đường mòn là hồ sen, còn có một đình bát giác hóng mát.

Nhưng dù là đường mòn hay đình hóng mát thì cũng không thấy một bóng người? Trần Lạc và Nhị Hoàng tử đi đâu rồi?

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì trong rừng trúc lại đột nhiên có tiếng xào xạc như vừa nãy.

Đừng nói là hai kẻ kia nghe thấy động tĩnh của nàng nên đuổi tới đây nhá? Tim Vương Hi đập loạn. Nàng nghĩ, vào những lúc thế này nên ở chỗ đông người, mà hôm nay hầu hết khách nữ đều ở Oanh Chuyển Quán, bao gồm cả Thục Phi nương nương và Trưởng công chúa Bảo Khánh, nàng chạy đến chỗ đó là đúng rồi.

Nhưng nàng thân kiều thể nhược, chắc chắn không nhanh bằng hai kẻ kia, thay vì để bị bắt, chẳng thà nghĩ cách khác.

Vương Hi vọt vào rừng cây bên phải.

Nàng sẽ trèo lên cây. Trong rừng có đại thụ với tán cây như dù. Hai kẻ kia thấy nàng ăn vận như tiểu thư thế gia, lại còn trang trọng thì chắc chắn không đoán ra nàng sẽ trèo lên cây. Mà nàng trèo lên cây có khi lại thấy được Trần Lạc và Nhị Hoàng tử đi đâu.

Vương Hi nghĩ mà thầm may mình không gọi Trần Lạc, không thì đã bại lộ chuyện mình biết Trần Lạc, rồi chẳng biết hai kẻ kia sẽ xử lí nàng thế nào nữa!

Nhưng tiếp đó còn có chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Bìa rừng đều là gỗ tạp, nhưng bên trong lại có mười mấy gốc hòe già ôm không xuể. Mỗi cây đều cao lớn sum suê, tán liền tán che khuất bầu trời. Nắng trưa xuyên qua kẽ lá như những tia mưa vàng, biến mặt cỏ tươi tốt bên dưới thành tấm thảm xanh mướt đẹp đẽ.

Cảnh tượng như vậy, không phải Vương Hi chưa từng thấy qua.

Nhưng ai có thể giải thích cho nàng biết tại sao nàng lại thấy Trưởng công chúa Bảo Khánh, người vốn đang ngồi chơi với Thục Phi nương nương ở Oanh Chuyển Quán lại xuất hiện trong cánh rừng vắng vẻ này không.

Mà cái khiến nàng càng sợ là không chỉ có một mình Trưởng công chúa Bảo Khánh.

Không, bà ấy đi một mình thật. Bà ấy không mang theo bất cứ một a hoàn, vú hầu hay nội thị nào. Bà ấy đi một mình đến rừng cây này, và bên cạnh bà ấy có một nam tử.

Nam tử ấy trông khoảng ba lăm, ba sáu tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi, mặc áo dài màu lam thêu hoa ăn mấy cuốn sắc vàng hướng tâm, hơn Trưởng công chúa nửa cái đầu.

Nếu nàng không nhìn lầm thì trong nháy mắt vừa rồi, Trưởng công chúa Bảo Khánh đang tựa vào lòng nam tử kia, nhưng vì nàng kinh động đến hai người mà họ lập tức tách ra, cùng nhìn về phía này,

Ghê hơn nữa là Vương Hi biết nam tử ấy.

Đó chính là vị Kim đại nhân đã nhốt Phùng đại phu ba ngày kia!

Mà Kim đại nhân lại là tiểu thúc trước đây* của Trưởng công chúa Bảo Khánh!

Em trai của chồng trước.

Vương Hi hét ầm trong bụng, không thể kiểm soát được cơ mặt của mình nữa. Nàng chẳng biết vẻ mặt của mình có khiến Trưởng công chúa Bảo Khánh và Kim đại nhân nghi ngờ không. Nàng chỉ biết trước mắt mình đã hiện đầy sao, trời đất quay cuồng, cứ như nàng có thể té xỉu luôn vậy.

Xỉu luôn cũng tốt! Ít ra có thể lấy cớ cảm nắng, cảm nắng dẫn đến mờ mắt, không thấy Kim đại nhân và Trưởng công chúa Bảo Khánh. Mà có khi lý do này sẽ giúp nàng vượt qua hung hiểm.

Vương Hi ra sức nhắc mình xỉu đi, xỉu đi... Nhưng tiếc thay, nàng ăn ngon sống tốt, trông rất khỏe mạnh, không thể xảy ra chuyện gì. Đừng nói thời tiết nóng bức, mà ngay cả ngày đông giá rét, nàng cũng chỉ cần mặc một cái áo khoác là đã thấy ấm áp dễ chịu rồi. Người họ Vương nhà nàng nổi danh như lò lửa nhỏ. Đến mùa đông, bà nội và các bà cô ai cũng tranh nhau muốn nàng làm ấm chăn cho.

Nàng không thể xỉu nổi.

Người như Trưởng công chúa Bảo Khánh luôn có y bà theo hầu, hoặc là vú hầu vô cùng lợi hại. Nhỡ nàng ngụy trang không giống, bị người ta phát hiện, khác nào nói toạc cho Trưởng công chúa Bảo Khánh biết nàng đã nhìn thấy ư?

Làm sao đây? Phải làm sao đây? Giờ nàng giả bộ như không thấy gì rồi bỏ chạy thì còn kịp không?

Nhưng Vương Hi tự cảm thấy không còn kịp nữa rồi. Mà giác quan thứ sáu của con người luôn cảm nhận được nguy hiểm nhanh lý trí, dẫu không đến mức xoay người bỏ chạy, song nàng đã lùi về sau mấy bước.

Trong lúc luống cuống ấy, nàng dẫm lên thứ gì đó.

Không lớn, còn có đàn hồi, giống như chân người.

Vương Hi cố nhịn không hét thành tiếng, nhưng hai chân vẫn không chịu nổi mà mềm nhũn, cả người chao đảo. Nàng theo bản năng đưa tay với nhánh cây bên cạnh, trong đầu lại trống rỗng, tựa như toàn bộ ý nghĩ đều bị dọa chạy.

- Cẩn thận! - Bên tai chợt có một một giọng nam dịu dàng mà ân cần.

Vương Hi hoang mang ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp đẽ, ngập tràn anh khí của Trần Lạc.

Sao chàng lại ở đây?

Sao mình lại ở đây?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tại sao khi đang bắt gặp Trưởng công chúa Bảo Khánh gặp riêng Kim đại nhân, nàng lại thấy Trần Lạc ở đây? Vừa rồi chàng đi đâu?

Vương Hi ngơ ngác, mặc cho Trần Lạc đỡ mình. Sau đó, chàng mỉm cười với nàng, ưu nhã đứng qua một bên.

Bấy giờ, nàng mới nhận ra Nhị Hoàng tử cũng đang ở đây. Y đứng bên cạnh, tò mò nhìn nàng.

Trần Lạc và Nhị Hoàng tử không dẫn theo tùy tùng hay gia nhân. Thế là thế nào?

Vương Hi luống cuống nhìn về phía Trưởng công chúa Bảo Khánh. Nàng thấy được vẻ bối rối và kinh ngạc không kịp che giấu của bà ấy.

Trần Lạc đột nhiên xuất hiện ở đây, cho dù ai chứng khiến cũng phải lấy làm kinh ngạc. Nhưng tại sao Trưởng công chúa lại bối rối?

Vì Kim đại nhân ư?

Vương Hi nhìn Kim đại nhân. Kim đại nhân không giữ được bình tĩnh như Trưởng công chúa. Sắc mặt ngài ấy trông rất khó coi.

Vương Hi đột nhiên nghĩ tới Trần Anh. Trần Giác phái người gọi Trần Anh và hắn đi về hướng này.

Thế giờ Trần Anh đang ở đâu? Trần Giác phái người gọi Trần Anh vì việc gì?

Vương Hi rất muốn xem thái độ của Trần Lạc thế nào nhưng lại không dám. Nàng còn trẻ, sắp cập kê, chưa kịp đến Ninh Hạ ăn thịt dê, chưa kịp đến Phúc Kiến ăn cua biển, chưa kịp đến Vân Nam ăn nấm... Nàng chưa muốn chết đâu!

*Ninh Hạ hay còn gọi đầy đủ là khu tự trị Hồi Ninh Hạ, nằm ở phía Tây Bắc, Trung Quốc, có đặc sản là các món về dê.

Vương Hi rất muốn ôm đầu ngồi xổm xuống, ngẫm lại xem nên làm gì?

Nhưng nàng không thể.

Nàng cố gắng đứng thẳng, cố gắng để mình trông tự nhiên, cố gắng khuyên mình phải bình tĩnh.

Trên đời này không có chuyện gì không giải quyết được, chỉ có người không giải quyết được mà thôi.

Ông nội, bà nội, phụ thân và ca ca không chỉ khen nàng thông minh có một lần. Nàng nhất định sẽ tìm được cách chạy trốn.

Vương Hi lập tức nghĩ ra. Họ thắc mắc tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, vậy nàng phải kiên quyết nói mình đang tìm đồ trang sức. Được thế, dẫu Thanh Trù và Hồng Trù bị phát hiện, bọn nàng không thống nhất lời nói thì vẫn không đến mức vỡ lở.

Từ lầu các tới đây cũng khá xa, nàng nói mình mệt thì có thể giải thích vì sao vừa rồi lại biến sắc.

Còn về chuyện đồ trang sức, nàng cứ nói đó là của hồi môn của bà nội, vô cùng ý nghĩa nên nàng mới lo lắng đến vật, nhất quyết phải tìm được.

Vương Hi nhẩm lại những lí do này một lượt trong đầu, thấy không có vấn đề gì mới hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng.

Trưởng công chúa Bảo Khánh đi tới chỗ nàng.

Nàng bồn chồn theo.

Nhưng ánh mắt của Trưởng công chúa Bảo Khánh lại bỏ qua nàng, nhìn thẳng vào Trần Lạc, thắc mắc:

- Lâm Lang, Nhị Hoàng tử, sao hai con lại ở đây?

Nhị Hoàng tử không nói gì, liếc Kim đại nhân.

Kim đại nhân vội vàng hành lễ với Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử lạnh lùng gật đầu.

Trần Lạc thì nói ngắn gọn:

- Đại tỷ bảo con tới gặp tỷ ấy. Vừa hay Nhị biểu huynh đi cùng con nên chúng con cùng đến đây.

- Cái gì? - Trưởng công chúa Bảo Khánh trừng mắt, trông rất hoang mang.

A hoát!

哦豁 từ địa phương vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc, với ý tỏ vẻ tiếc hận, cảm thán, tiếc nuối, đôi khi còn có nghĩa là "vui sướng khi người gặp hòa".

Vương Hi muốn chui xuống đất luôn.

Trần Lạc không để ý tới Trưởng công chúa Bảo Khánh mà quay sang chào Kim đại nhân.

Kim đại nhân hành lễ với Trần Lạc, mặt lúc xanh lúc trắng, miếng mấp máy muốn nói lại thôi.

Trưởng công chúa Bảo Khánh chợt nhớ tới gì đó, mặt lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận. Bà như muốn tìm cho mình một bậc thang, lại như giận chó đánh mèo, đột nhiên quay sang nghiêm nghị hỏi Vương Hi:

- Ngươi là cô nương nhà nào? Sao lại chạy đến đây? Người hầu đâu?

Nàng mới gặp Trưởng công chúa Bảo Khách lúc nãy, thế mà Trưởng công chúa Bảo Khánh đã không nhớ nàng là ai rồi ư? Thật hay đùa thế?

Vương Hi quan sát Trưởng công chúa Bảo Khánh một cách cẩn thận, phát hiện sau khi Trưởng công chúa dứt lời thì hai tay bà nắm chặt lại. Đây là biểu hiện của bất an, hoặc là khẩn trương. Coi bộ, Trưởng công chúa Bảo Khanh không hề tức giận như những gì bà ấy thể hiện ra mặt.

Mừng hơn nữa là Trưởng công chúa nhìn nàng với ánh mắt rất mờ mịt, chứng tỏ bà ấy không nhớ nàng thật.

Vương Hi đột nhiên thấy dễ thở hơn hẳn.

Không nhớ càng tốt!

Khoảng cách giữa nàng và Trưởng công chúa Bảo Khánh quá xa nên người ta chẳng buồn để mắt đến nàng.

Thế lại giống ông nội của nàng. Ông nội có rất nhiều người hầu, nhưng nếu không phải người quan trọng như gia nhân quét sân, bưng trà thì dù họ đã làm nhiều năm, ông nội vẫn không nhớ rõ tên của họ. Không phải vì trí nhớ của ông nội không tốt, mà vì ông nội còn có nhiều việc quan trọng phải làm, không muốn tốn công đi nhớ tên của những người này.

Đương nhiên, cũng có người giống Đại ca của nàng, nhớ rõ từng điều vụn vặt. Mẫu thân của người gác cửa ngã gãy chân hôm nào, hôm tháo nẹp mà huynh ấy còn biết để hỏi thăm nữa là. Huynh ấy cho rằng, nếu không thể khiến người bên cạnh mình trung thành tuyệt đối thì dựa vào cái gì để các chưởng quỹ tháo vát nghe lời mình.

Nàng không ngờ Trưởng công chúa Bảo Khánh giống ông nội, là người không muốn tốn công nhớ những thứ râu ria.

Vương Hi ôm ngực, trong lòng sinh ra niềm vui vì thoát được nạn. Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được chân mình đứng vững trên nền cỏ.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vương Hi không ngừng tự nhủ. Cơ hội chạy thoát phụ thuộc vào việc nàng có thể thuyết phục được Trưởng công chúa Bảo Khánh tin mình không.

Nàng hít sâu mấy hơi, chủ động bước tới hành đại lễ với Trưởng công chúa Bảo Khánh, hơn nữa còn cung kính gọi một tiếng: "Trưởng công chúa Bảo Khánh".

Trưởng công chúa Bảo Khánh lấy làm bất ngờ.

Vương Hi đoan trang giới thiệu về mình:

- Con có quan hệ thông gia với phủ Vĩnh Thành Hầu, được thái phu nhân quan tâm, dẫn tới chúc thọ người. Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Nàng cố gắng khiến mình trông tự nhiên và điềm tĩnh nhất.

Trưởng công chúa Bảo Khánh suy tư một hồi rồi giật mình:

- Ta nhớ ra rồi. Ta đã thấy ngươi ở trước phòng khách của phủ Giang Xuyên Bá.

Sau đó, bà ngạc nhiên hỏi:

- Sao ngươi lại chạy đến đây?

Giọng điệu bình thản, không hề giống người đang việc trái lương tâm. Bà ấy đã có đối sách, hay là đã tỉnh táo, lấy lại sự bình tĩnh?