Hôm sau sau khi Ngôn Hề đi làm, An Chi nhận được điện thoại của Hứa Gia Nhĩ, nói muốn đến thăm nàng. "Tiểu lớp trưởng! Nghe nói ngươi bị tổn thương đến móng vuốt, Ha ha ha ha ha!" Ở trong điện thoại nàng cười đến vô tâm vô phế. Hứa Gia Nhĩ mang theo một túi đồ ăn vặt đến trước cửa tiểu khu của Ngôn Hề liền bị ngăn lại, chung cư quản lý ngoại khách đến thăm quả thực còn nghiêm ngặt hơn so với trường học. An Chi gọi điện thoại nói với bảo an một tiếng thì Hứa Gia Nhĩ mới có thể đi vào. Ở dưới khu biệt thự lại bị ngăn cản thêm vài phút nữa. "Trời ơi..! Ngươi đang ở trong hoàng cung sao?" Hứa Gia Nhĩ bốc hỏa, một tay cầm túi thức ăn, một tay cầm điện thoại, đeo ba lô, tức giận nói. Thẳng đến khi nàng nhìn thấy An Chi đang đứng trước một căn biệt thự chờ nàng, mặc váy màu trắng tinh rộng thùng thình, tóc đen vừa mới qua vai, khuôn mặt như mật đường vừa thấy nàng liền mỉm cười. Vốn là tiết trời nhiều mây, các vật kiến trúc đều mang ám sắc, An Chi giống như một cây hoa lài tươi mát, vẫy tay với nàng. Tất cả tức giận của Hứa Gia Nhĩ đều biến mất. "Mời vào." Biệt thự này cũng là trùng trùng điệp điệp cửa khẩu, đại môn, sân nhỏ. Phòng ở rất lớn, cửa chống trộm. Cửa trước, cửa sau. "Muốn uống cái gì không?" Hứa Gia Nhĩ thở một hơi, "Cocacola lạnh." An Chi lấy ra một lon từ trong tủ lạnh đưa cho nàng, "Ngươi trốn học?" "Ta nói với chủ nhiệm là đến thăm ngươi a, sau đó đem theo rất nhiều bài ôn đến cho ngươi." Hứa Gia Nhĩ bất động thanh sắc mà đánh giá chung quanh, biệt thự này quả thực lả vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng, lầu một được trang trí theo tông màu ấm, phòng khách cũng rộng rãi dễ chịu, có rất nhiều chi tiết đáng yêu, bồn hoa, đồ trang trí, còn có... Ánh mắt của nàng khóa chặt vào những dấu hiệu trên bức tường gần cửa ra vào, hai hàng đánh dấu chiều cao, phía trên chỉ có các dấu gạch ngang, thế nhưng từ đó có thể thấy được những giai đoạn tuồi tác khác nhau. Những thứ dấu hiệu gì đó, là thứ có thể cho thấy mối quan hệ của hai người nhất. Hứa Gia Nhĩ yên lặng uống một hớp Cocacola lớn, vị nước ngọt có ga lành lạnh tản ra trong khoang miệng. An Chi đang xem quyển tập nàng đưa tới, không có chú ý đến ánh mắt của nàng. Hứa Gia Nhĩ tiến sát lại nhìn vào bàn tay của nàng: "Oa, phỏng không nhẹ, đau chết đi?" "Ân, đau." An Chi cúi đầu xem quyển tập, giọng nói của nàng mềm mại, nghe qua tạo nên ảo giác giống như đang làm nũng, nhưng kỳ thật là không phải. Cho nên Hứa Gia Nhĩ rất tò mò, bộ dạng khi nàng thật sự làm nũng sẽ như thế nào? "Ngươi đang ở nhà làm gì? Lười biếng hay là ôn tập?" "Ân..." Ngày hôm qua An Chi cũng không có ôn tập, chính là xem một quyển sách, thời gian còn lại đều nghĩ đến Ngôn Hề, còn nghĩ đến làm sao để làm nũng với người kia, tối hôm qua nàng đã thực hiện được rồi, lừa được một nụ hôn lên trán, Ngôn Hề còn tắm rửa cho nàng, có thể nói là đều bị người kia nhìn thấy hết rồi, cơ hồ là bị thấy hết trơn rồi. An Chi có loại cảm giác vui vẻ xấu hổ, tối hôm qua lật tới lật lui nhớ lại rất nhiều lần. Cười ngây ngô cả đêm cũng không có ngủ được. Hứa Gia Nhĩ quan sát nét mặt của nàng, An Chi không thể nhìn thấy nét mặt của bản thân mình, quả thực chính là tiểu bộ dáng vừa nếm trải ngọt ngào vừa thẹn thùng trong tình yêu. Trong lòng Hứa Gia Nhĩ thắt lại. Nàng trầm mặc một hồi, giống như thoải mái nói: "Đúng rồi, phòng của ngươi ở đâu, ta có thể đi vào xem không?" An Chi do dự một chút, bởi vì lầu hai là nơi sinh hoạt riêng tư của nàng và Ngôn Hề, ngoại trừ người quen, đều rất ít người đi lên đó. "Được rồi, đi thôi." Nàng cũng không tiện từ chối. Theo những bậc cầu thang dẫn lên lầu hai, bởi vì là mùa thu đông cho nên được trải những tấm thảm dày thường được lót trong phòng khách. Đập vào ánh mắt chính là giá sách khảm vào bên hai tường, còn có ghế sofa nhìn qua cũng cảm thấy rất mềm rất đàn hồi. Khắp nơi được thiết kế rất thú vị chu đáo. Một bức ảnh chụp cửa kính xe phủ đầy hơi nước phản quang dưới ánh sáng, thảm mosaic khảm hình, gối dựa màu sắc rực rỡ, đèn treo. Những con thỏ trang trí tròn núc ních béo. Bồn hoa màu xanh lá, cùng hoa khô. Trên bàn có hộp bút của An Chi, còn có một vài cuốn sách. Thắp ngọn nến, hương hoa cam mang theo một chút hương vị ngọt ngào, rất dễ chịu. Hứa Gia Nhĩ thoảng quét qua một vòng, ngừng lại vài giây trước cánh cửa của hai căn phòng ngủ. An Chi đi chân trần bước trên thảm trải sàn: "Ta vừa mới mở sách ra, còn chưa kịp xem." "Ta cùng ngươi học một lát đi." An Chi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được." Hứa Gia Nhĩ ngồi xuống đối diện nàng, mở sách ra, đặt cuốn sách trên tấm thảm, tay phải của nàng thả trên mặt bàn, một đoạn trắng nhỏ tương phản với vết thương của nàng. "Các câu hỏi lý thuyết hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà tuần này lão sư vốn muốn cho chúng ta làm nhiều thí nghiệm ở trường, nhưng tay của ta..." Hứa Gia Nhĩ ý hữu sở chỉ* cười nói: "Bàn tay bị thương là chuyện lớn nha!" (*Lời ít ý nhiều) An Chi hơi phiền muộn nói: "Đúng vậy, ta còn phải làm thí nghiệm." Hứa Gia Nhĩ nhìn nét mặt của nàng, cười trộm, căn bản là hai người không phải đang nói cùng một chuyện. "Ngươi cũng không thể làm bài, chúng ta làm vấn đáp là được rồi, ôn sơ lược qua những kiến thức chủ yếu." "Được rồi!" An Chi cười với nàng, nụ cười kia khiến cho Hứa Gia Nhĩ thất thần. "Chất hữu cơ hòa tan trong nước: Alcohol thấp, Aldehyde, Axit, Glucoza, Fructose, Sucrose, tinh bột. Amino axit, Phenol ít tan." "Phenol tan trong nước, nhiệt độ trên 65 thì dễ dàng hòa tan trong nước, rượu và các dung môi hữu cơ khác." Hai người các nàng rất nhanh mà ôn lại các kiến thức một lần, lại tán gẫu một hồi. Dưới lầu truyền đến thanh âm. An Chi cười: "Lưu nãi nãi đến rồi!" Nàng quay đầu lại nói với Hứa Gia Nhĩ: "Hay là ngươi ở lại ăn trưa đi." Hứa Gia Nhĩ vui vẻ đồng ý. Rất ít khi An Chi có bạn học tới chơi, Lưu nãi nãi phi thường cao hứng, lúc đầu lão nhân gia còn tưởng rằng Hứa Gia Nhĩ là nam sinh, đến khi nàng mở miệng chào hỏi, Lưu nãi nãi mới sững sờ nói: "Khuê nữ này thực tuấn tú a!" Được khen Hứa Gia Nhĩ nháy mắt với An Chi, một bộ dáng đắc ý. Lưu nãi nãi làm rất nhiều đồ ăn, làm cho các nàng ăn no đến cái bụng tròn vo. "Ăn ngon thật a," Hứa Gia Nhĩ xoa bụng, "Bao lâu rồi ta chưa có ăn thức ăn ờ nhà nấu." "Ba mẹ của ngươi không nấu ăn sao?" "Bọn họ đi làm cả ngày, làm sao còn thời gian mà quản ta, ta đều là ăn thức ăn ờ ngoài." Hứa Gia Nhĩ nói xong liền nằm xuống tấm thảm. Nàng phát hiện ánh mắt của An Chi đang nhìn nàng, nhếch khóe môi lên: "Bất quá ta vui vẻ tự tại." An Chi hỏi nàng: "Buổi chiều ngươi cũng không đến lớp sao?" "Không đi! Không có ý nghĩa, ngươi cũng không có ở trường." Hứa Gia Nhĩ nhìn nàng. "Ân," An Chi không biết làm sao để tiếp lời này, đành phải quay lại với bài tập, "Câu này..." Hứa Gia Nhĩ chăm chú nhìn nàng, nàng mặc chiếc váy ở nhà tương đối thoải mái, thuần bông vải, ngồi lâu rồi nên có chút nhăn. Váy rất dài, nhưng mà không che giấu được đôi chân thon dài của nàng, cổ chân cũng rất nhỏ, dường như một tay là có thể cầm chặt. Hơn nữa hẳn là do bị phỏng nên bất tiện khi mặc quần áo, nàng cũng không có mặc nội y. Tuy rằng quần áo rộng thùng thình, chỉ là vẫn có thể nhìn thấy một chút đường nét mơ hồ. Hứa Gia Nhĩ không tiện nhìn kỹ, cũng chỉ có thể đặt lực chú ý đến câu hỏi bài tập. Lưu nãi nãi làm trà sữa nóng cho các nàng, bưng một ít đồ ăn vặt để bên cạnh bàn, cười hì hì đi xuống lầu, không quấy rầy các nàng học tập. Lưu nãi nãi thu dọn phòng bếp làm cơm chiều xong rồi bỏ vào trong tủ lạnh, trước khi đi ra ngoài vừa vặn nhận được điện thoại của Ngôn Hề, nàng cười ha hả nói: "An Chi đang học bài, có thể không nghe thấy ngươi gọi điện thoại, ăn cơm rồi, bạn học của nàng đến thăm nàng, ở lại cùng nhau ăn cơm trưa." "Ân, còn chưa về, tình cảm thật tốt! Cùng nhau học bài, là nữ sinh, đúng đúng đúng,...Tóc ngắn nhìn giống nam sinh...Nhưng mà tuấn tú a!" Hứa Gia Nhĩ cùng An Chi xử lý đồ ăn vặt mà nàng mang đến, vừa ăn vừa làm bài. An Chi còn chưa cầm bút được, hai người liền thảo luận mạch suy nghĩ làm bài. "Lần trước ta đã nói với ngươi về chuyện xuất ngoại, ngươi có cân nhắc đến hay không?" Lúc nghỉ ngơi Hứa Gia Nhĩ hỏi nàng. "Nha, Đại học ta hẳn là vẫn sẽ học trong nước." An Chi trả lời nàng, "Ngươi đã quyết định xuất ngoại sao?" "Ân, gần đây ta đang xem một vai trường học, ba mẹ ta muốn cho ta đi Mỹ, ta sẽ phải qua bên kia." Hứa Gia Nhĩ trầm mặc. "Ta," nàng nhìn vào đôi mắt An Chi, "Vốn đã nghĩ kỹ chuyện xuất ngoại, bây giờ ta lại cảm thấy có chút không còn ý nghĩa rồi." An Chi bị động mà đối mặt với nàng: "Nhưng đây là chuyện ngươi thật sự muốn làm, ngươi nên đi đi, ngươi cũng đã nói, hoàn cảnh ở nước ngoài sẽ tốt hơn một chút, đi ra ngoài mở mang kiến thức một chút dù sao cũng sẽ không tệ." Hứa Gia Nhĩ lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên cười cười: "...Cũng đúng." An Chi tránh đi ánh mắt của nàng, muốn nói gì dó, lại cảm thấy không quá thích hợp. Hứa Gia Nhĩ nhìn qua người kia, thở dài, vừa nhìn qua người kia liền phi thường mềm lòng. Trên thực tế, nàng sẽ vì Đào An Chi mà ở lại trong nước sao? Tuyệt đối không có khả năng. Hứa Gia Nhĩ là người tuyệt đối biết mình phải làm cài gì hơn nữa nhất định sẽ làm cái gì. Từ nhỏ cha mẹ của nàng đã dạy nàng, những chuyện mình cho là tốt thì nhất định phải làm, không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ gì. Bản thân mình vĩnh viễn là quan trọng nhất. Chỉ là cuối cùng nàng nhịn không được muốn trêu đùa một chút, muốn thăm dò cô gái trước mặt. Nếu như dốc hết sức để theo đuổi cô hái này, nàng có thể theo đuổi được sao? Có lẽ là có thể. Nhưng mà Hứa Gia Nhĩ biết rõ, trong lòng nàng mình sẽ vĩnh viễn kém hơn người kia. Đây là một cuộc thi đấu chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ là nếu như không theo đuổi nàng, Hứa Gia Nhĩ lại rất không cam tâm. "Ta muốn chợp mắt một chút, nếu ngươi mệt mỏi cũng có thể ngủ một lúc, lúc đi về nhờ đóng của là được rồi." An Chi ho một cái, tối hôm qua ngủ không ngon, nàng đã rất buồn ngủ. Nàng leo lên ghế sofa, vừa nằm xuống rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Hứa Gia Nhĩ bất đắc dĩ cười cười, thật sự không có cảnh giác như vậy sao? Trong phòng rất yên tĩnh, Hứa Gia Nhĩ vốn đã muốn đi rồi, nhưng mà trong bầu không khí an tĩnh này nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của An Chi, An Chi nằm nghiêng trên ghế sofa, tay phải đặt trên gối ôm. Nàng tiến sát lại nhìn lên mu bàn tay cùa người kia, ánh mắt trượt theo cánh tay trắng nhỏ, dừng lại trên gương mặt của người kia, cùng đôi môi hồng. Thiếu nữ ngủ say, giống như đang chờ đợi người đến hôn nàng. Động tâm thúc đẩy Hứa Gia Nhĩ tiến lại gần. Nàng không quan tâm nàng không phải là người mà người kia đang chờ đợi. Hứa Gia Nhĩ vuốt lên gương mặt của nàng, nàng rất muốn hôn lên đôi môi giống như cánh hoa kia, chỉ là Hứa Gia Nhĩ làm không được, cho nên nàng cúi thấp xuống hôn nhẹ lên gương mặt của người kia. Hôn người kia một chút lại càng thêm động tâm, nhịn không được lại hôn một cái nữa. Thiếu nữ bị hôn qua hơi nhíu lông mày, tựa hồ cảm thấy có chút nhồn nhột, nàng xoay mặt qua dựa khẽ vào trong, đường nét đôi môi của nàng liền phơi bày ra trước mặt Hứa Gia Nhĩ. Hứa Gia Nhĩ giống như đã bị thuyết phục mà chậm rãi tiến sát vào. Thật mạnh, cửa phòng khách bật ra một động tĩnh hết sức rõ ràng. Nàng đảo mắt nhìn qua, NgônHề đứng đó, tóc đen, áo măngtô, giày boot, một đôi mắtlấp lánh lãnh diễm, sắcbén ác liệt mà nhìn chằm chằm vào nàng.