Đạo Mộ - Dấu Ấn Của Quỷ

Chương 3 : Nguồn Cội Của Quỷ

Một tuần sau, với sự tò mò của mình cuốn sách dày cộp đã được tôi đọc xong. Bên trong nó là cả một kho tàng kiến thức, thế nhưng hầu hết là phản lại khoa học. Tất cả những gì ghi chép trong đó liên quan tới sự bắt nguồn của quỷ và con người, những thứ không bao giờ được chấp nhận trong các hội thảo về sự phát sinh loài người.

Nếu nói ngắn gọn nhất có lẽ mọi người sẽ nghĩ cuốn sách cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu kể hết ra lại vô cùng dài dòng. Vì vậy tôi cũng chỉ nói ngắn gọn lại.

Loài spira với sự hận thù đã đến sinh sống tại vùng núi lửa lớn họ đã tiến hóa thăng tiến thêm một bậc nữa, bộ não của họ chỉ trở nên nhỏ hơn một chút nhưng họ có khả năng kết nối với thần linh. Họ cầu cứu xin thần linh sức mạnh, với sự cầu khẩn của họ đấng thần linh đã chấp nhận. Thế nhưng thứ gì cũng có giá của nó, đổi lại việc có sức mạnh đó là một điều kiện, không được giao phối với loài tirka và không được tiêu diệt hết loài đó. Nếu vi phạm một trong hai điều đó loài spira sẽ biến thành một loài xấu xí đáng kinh tởm và bị đày xuống địa ngục.

Loài spira ngay lập tức đã chấp nhận điều đó. Sau thời gian dài trôi qua loài spira gặp được giống loài khác tên là spantus* có bộ não nhỏ hơn bộ não của loài tirka hai bên đã giao phối và kết hợp với nhau tạo nên chủng loài mới có vóc dáng và bộ não gần giống như loài tirka có tên là loài spara**. Đặc điểm duy nhất khác nhau đó là chiều dài tay của họ dài hơn loài tirka. Nhưng việc này nếu giấu đi cũng không dễ để nhận ra.

Sự hận thù vẫn đeo đẳng trong tâm trí loài spara và họ đã bí mật gia nhập vào các bộ tộc, những nơi có loài tirka sinh sống. Sao một thời gian dài việc loài spara sống cùng loài tirka nhưng không giao phối với cá thể loài tirka đã gây nên sự nghi ngờ, nhưng loài tirka lại không tìm ra điểm khác lạ giữa họ.

Sau một thời gian sống chung loài spara đã nắm được điểm yếu của loài tirka và cuộc chiến nổ ra. Các cá thể loài spara mang theo sức mạnh của thần linh mà loài spira có nên có thể một mình tiêu diệt cả trăm cá thể loài tirka. Vậy là một vụ thảm sát diễn ra, loài tirka bị săn đuổi khắp đại lục, sự nỗ lực chạy trốn sang vùng đông đại lục(1) nhưng loài spara vẫn không tha họ vẫn truy giết. Mặc dù giết rất nhiều nhưng loài spara vẫn để loài tirka sống và làm nô lệ cho họ để giữ đúng lời hứa không tiêu diệt toàn bộ loài tirka. Cuộc thảm sát kết thúc cách đây khoảng 50000 nhưng dư chấn của nó vẫn còn quá lớn.

Những tưởng sự trả thù hoàn thành loài spara đã có thể an tâm thế nhưng vì một cách nào đó loài tirka đã biết được điều kiện của thần linh khi chuyển giao sức mạnh cho loài spira. Loài tirka đã tìm mọi cách cho cá thể loài mình giao phối với loài spara. Trải qua hơn 10000 năm không thành tựu nhưng loài tirka vẫn kiên trì tìm cách cho loài spara phá vỡ lời thề. Và ông trời đã mỉm cười với họ, một cá thể loài spara sự đối xử tồi tệ của chủng loại mình mà quay lưng với chúng loại đi giao phối với loài tirka phá vỡ lời thề với thần linh.

Ngay lập tức tất cả mọi cá thể của loài spara và ngay xác của họ và cả xác tổ tiên chúng là loài spira đều bị kéo xuống địa ngục, trên lục địa không còn một dấu vết nào cho thấy loài này đã từng tồn tại. cơ thể hoàn hảo của họ đã trở nên xấu xí, những khuôn mặt đầy kì dị.

Không chịu khuất phục, với lòng tự tôn cao loài spara với sức mạnh thần linh vẫn có họ quậy phá, thống trị địa ngục. Với trí thông minh của mình sau gần 10000 năm họ đã tìm ra quy luật để mở ra cánh cửa thông với nhân gian.

Cách đây 30000 năm loài spara trỗi dậy từ địa ngục, với lòng hận thù chúng giết tất cả những gì nhìn thấy và loài đầu tiên đón nhận sự hận thù đó là loài spantus tổ tiên xa xưa của chúng. Toàn bộ phần phía tây đại lục nơi loài spantus sinh sống bị tiêu diệt toàn bộ, chúng không tha cho một thứ gì. Tất cả vùng đất đó trở thành một vùng đất chết, và chúng bắt đầu tấn công sang các phần còn lại của đại lục nơi loài tirka sinh sống.

Cuộc thảm sát lại diễn ra thêm một lần nữa, phía nam và bắc đại lục đều bị tàn sát. Chúng được đặt cho một cái tên mang ý nghĩa của sự xấu xí, xấu xa và kinh tởm nhất đó là Quỷ.

Những tưởng lần này loài người sẽ bị tiêu diệt một lần nữa nhưng thần linh lần này đã nghe tiếng khóc của nhân loại người đã ban cho nhân loại năm món kì bảo để nhân loại tiêu diệt lũ Quỷ đó. Và nhờ vậy dưới sức mạnh của năm kì bảo đã đánh lui lũ quỷ xuống địa ngục đồng thời phong ấn lại sức mạnh của chúng. Thế nhưng phong ấn cũng sẽ không thể kéo dài được lâu, cứ mỗi sáu ngàn năm chúng lại phá vỡ kết giới phong ấn tấn công thế giới. Mỗi lần như vậy thế giới lại rơi vào hỗn loạn và lần nào cũng vậy năm dòng họ đều xuất hiện vào phút cuối và cứu lấy nhân loại.

Trong sách còn nói năm đại kì bảo phải do năm dòng họ huyết thống chỉ đẻ một con nắm giữ mới phát huy được sức mạnh của nó. Như vậy phải có sự tồn tại năm dòng họ đó thì thế giới mới thực sự yên ổn như ngày nay.

Vậy năm dòng họ đó là dòng họ nào và ở đâu? Liệu họ còn tồn tại tới bây giờ.

Để tìm câu trả lời cho điều đó tôi đã nhìn sang 3 cuốn sách còn lại. trong đó có một cái tên ứng với tên dòng họ của tôi. Bìa ngoài cuốn sách có ghi “Khang Gia” nét chữ uốn lượn có nét thanh nét đậm, xem ra các cụ trong dòng họ tôi đều có tài viết đẹp cả, ấy thế mà chữ của tôi lại xấu kinh, xấu khủng lúc nào cũng bị mọi người chê chữ như gà bới.

Lật từng trang sách tôi bắt đầu đăm chiêu với những con chữ đầy mê hoặc, chúng đưa tôi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên kia về mọi thứ, không chỉ là nguồn gốc xuất thân của gia tộc tôi mà nó còn là một cuốn ghi chép lịch sử. Sự thịnh vượng của con người qua các thời kì hàng ngàn năm trước cho tới bây giờ. Cuốn sách cho tôi biết thêm về nhiều thứ thế giới ngoài kia, tất cả đều được viết lại qua ngòi bút của từng thế hệ gia phả nhà họ Khang chúng tôi. Những điều cấm kị cũng như nên làm trong dòng họ qua các đời và trong đó đã giúp giải được suy nghĩ trong lòng tôi mấy ngày nay. Cái chết của ông thật ra lại là điều tất yếu, vì lời nguyền của quỷ dòng họ chỉ được phép đẻ một con trai và trong một dòng gia phả không được có tới ba người đàn ông. Vì lý do đó nên các vị tổ tiên xưa đã suy nghĩ thấu đáo đưa ra quyết định rằng mỗi khi đứa cháu của mình đủ mười tám tuổi thì người ông sẽ phải giao lại toàn bộ mọi thứ cho đứa cháu và hồn sẽ tự động rời bỏ xác.

Việc những người trong gia đình không được khóc cũng được ghi rõ. Mọi người trong gia đình cần được cảnh báo trước việc đó và chuẩn bị sẵn tinh thần một khi người ông chết thì không được khóc nếu không cả người đó cũng sẽ chết theo trừ ngoại lệ là hai người đàn ông trong dòng họ.

Một sự thật khiến tôi không thể tin nhưng nó lại đang diễn ra ngay chính trong dòng họ của tôi.

Gấp lại cuốn sách thứ nhất nhưng trong tôi càng dấy thêm những nghi vấn sự khó hiểu, rõ ràng là cuốn sách giải thích rất nhiều thứ nhưng khi đọc xong tôi lại thấy giống như mình đang đọc những câu hỏi không hồi kết.

Quá mệt mỏi tôi không vội đọc cuốn sách tiếp theo mà dành cho mình một ngày nghỉ ngơi thư dãn.

Hôm đó là vào chủ nhật bố tôi như thường lệ nghỉ ngơi ở nhà cùng mẹ con tôi, sau một tuần làm việc vất vả nơi công ty bố cùng mẹ con tôi có bữa cơm trưa vui vẻ. Cả ba người trò chuyện rôm rả toàn chuyện đẩu đâu, bố tôi hay nói khoác lúc nào cũng bảo :”cả nhà mấy hôm nữa đi chơi vòng quanh thế giới cho vui.” thế mà cái “mấy hôm nữa” đó của bố còn lâu hơn cả cái “ vài tháng nữa bố mới đi công tác”.

“ting tong…. Ting tong…”

Tiếng chuông cổng vang lên, bác ô xin ra ngoài cổng rồi đi vào mang theo một phong thư cùng một cái hộp nhỏ to bằng bàn tay. Bác ô sin đưa phong thư cho bố tôi rồi nói:

“có một người mặc áo đen trùm kín mặt đeo kính đen đưa cho tôi cái này bảo đưa cho ông chủ.”

Bố tôi tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn mở phong thư để đọc, vừa đọc xong bố tôi liền vội vàng mở ngay chiếc hộp nhỏ ra nhìn vào vật bên trong. Tôi ngồi phía đầu kia bàn ăn nên cũng không rõ đó là vật gì nhưng tôi thấy khuôn mặt của bố có vẻ hốt hoảng kèm theo vội vàng. Bố đẩy vội cái ghế ra, vội vàng hỏi bác ô sin xem người kia đi chưa rồi chạy vọt ra ngoài phía cổng, đây là lần đầu tiên tôi thấy bố mất bình tĩnh như vậy. Có lẽ đó là một việc vô cùng quan trọng, ví như công ty bị phá sản hay bố cặp bồ bị bọn xấu "nắm thóp" đe dọa giống như mấy bộ phim tôi từng xem.

Lát sau bố tôi quay vào nhà với vẻ mặt hối tiếc. chắc chắn người kia đã đi mất, tôi thắc mắc nhìn bố muốn cất tiếng hỏi đó là truyện gì nhưng sợ rằng bố lại bảo:

“con còn nhỏ chưa đủ tuổi để biết được truyện người lớn.”

Tối hôm đó khi tôi đang ngồi nghe nhạc trong phòng bất chợt nghe tiếng bước chân, kèm theo đó là tiếng nói của bố và mẹ tôi.

“Anh định đi lúc đêm khuya thế này sao? Có chuyện gì mà gấp vậy?”

“ Không có gì đâu em, anh phải đi công tác công việc đang rất gấp, gặp lại em yêu sau nhé.”

Tiếng bước chân tiến đến phòng tôi, cánh cửa mở ra bố tôi tiến vào. Bố tôi trong bộ “com lê” quen thuộc tiến tới chỗ tôi đặt chiếc va ly xuống rồi lấy một cái hộp nhỏ và dài trong va ly ra đưa cho tôi cầm.

“bố đợt này công tác xa lâu về, nếu thấy bố lâu về mà nhớ quá thì mở cái hộp này ra xem nhé. Trong đó sẽ có thứ thú vị dành cho con. Tạm biệt bố đi đây.”

Bố tôi đặt chiếc hộp lên bàn rồi mở cửa ra ngoài. Lúc sau tôi nghe có tiếng xe ô tô đi từ rada ra. Vậy là bố tôi lại đi công tác!. Cái lời hứa cả nhà sẽ đi vòng quanh thế giới biết bao giờ nó mới thực hiện được.

(*) theo sách khoa học hiện nay có lẽ là loài neanderthalensis sống ở tây Âu cách đây khoảng 60000 năm và tuyệt chủng cách đây 20000 năm.

(**) hiện chưa có tài liệu nào ghi chép về loài này.

(1)theo như ghi chép có lẽ là phần Đông Nam Á hoặc Đông Á hoặc cũng có thể là vùng Bắc Mỹ ngày nay