Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 33

Trong hào môn thế gia, chỉ có thể bồi dưỡng một đứa con trai thành người thừa kế, kế thừa và gánh vách công ty, gia tộc thay cho cha ông.

Từ lúc sinh ra đời, nó biết, cha và ông thích anh trai nó hơn. Mẹ nó thường nói, anh trai không phải người thừa kế thích hợp, mẹ sẽ lén chút bồi dưỡng nó để lật đổ anh trai.

Lật đổ anh trai. Lật đổ anh trai.

Trước khi xuôi tay, mẹ đã khóc thật lâu vì nó vẫn chưa đủ năng lực để cha và ông chấp thuận.

"Tao sẽ nhường mày cái ghế người thừa kế, đổi lại mày phải giúp tao, trốn khỏi móng vuốt của lão già lắm râu!"

"Thế còn Phong Triệu? Anh tính làm thế nào?", Quân lạnh nhạt nhìn anh trai.

"Đầu tiên là dựng lên giấy tờ giả bệnh chết bên đất khách quê người, còn về phần anh ta? Ôi giời, thứ gì là của mình thì mãi là của mình thôi! Tao có sống chết như nào thì anh ta vẫn hướng về phía tao"

Hướng về phía Quan? Nực cười, Quân chống tay che mắt lại, nó đang ở nhà chính, chỉ còn cha bị bệnh hành hạ, người hầu tín phúc và lão quản gia.

Nên hay là không? Chỉ vì được thừa kế nên hết lần này đến lần khác lại bao dung, ủng hộ anh trai, làm trò ngu xuẩn cũng vì anh trai, bị lời nói ngu xuẩn của anh trai kích thích mà tạo nghiệt lung tung.

Đến cuối cùng nó lại nhận ra nó yêu anh trai mình.

Làm sao để chuộc lỗi? Làm sao để anh trai quay đầu hối cãi?

[...]

Quan đang dạo phố cùng phu nhân. Điện thoại trong túi đột ngột rung lên.

"Cái gì? Tao đang đi dạo phố với mẹ chồng, không về nhà đâu!"

"Bà ấy không phải mẹ chồng anh! Căn nhà đó không ai chấp nhận anh! Anh từ bỏ đi! Từ bỏ bên đó rồi về đây em nuôi!"

Quan cau mày, em trai lại lên cơn sốc thuốc cái quỷ gì vậy "tao không cần mày nuôi, từ khi mày từ chối tác hợp tao với Phong Triệu, chúng ta đã triệt để cắt đứt máu mủ với nhau!"

"Anh!", tiếng người ở bên kia điện thoại đầy hoang mang lo lắng.

"Tao không phải anh mày!"

Tức giận cúp máy, Quan thấy phu nhân đi khỏi toilét thì cười khả ái "phu nhân hẳn là mệt rồi, chúng ta đi qua khu ẩm thực nghỉ chân dùng trà nhé?".

"Ta biết quá trà khá ngon, chúng ta đến đó thôi", vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quan, phu nhân hài lòng gật gật đầu.

[...]

"Họ đang ở khu mua sắm? Được rồi, cứ làm theo kế hoạch đi", nhếch môi, nam nhân da ngăm mặt âm trầm cúp điện thoại, nhận hộp đồ ăn của quản gia, bước vào trong phòng.

"Bảo bối, hôm nay em thấy thế nào?", cúi xuống ôm hắn ngồi vào lòng mình, nam nhân săn sóc quan tâm A Thước, chậm rãi đút hắn ăn từng muỗng từng muỗng cháo lỏng nhạt nhẽo, thương tiếc ôm chặt người vào lòng.

A Thước dùng cánh tay đau nhức, cứng nhắc đập đập lưng nam nhân để an ủi, có trời mới biết hành động xoa xoa hắn không thể làm được nữa...

Hắn đã nghĩ đến, sau khi hồi phục, bản thân hắn căn bản là bị phế rồi.

"Em đừng lo lắng, lành vết thương thì tôi cũng không để em đi làm nữa, em phải bên cạnh tôi, hưởng hạnh phúc tôi dành cho em, tiền tài tôi tạo ra vì em"

Đây là nuôi sủng trong nhà? Cơ mà trog lòng hắn như có dòng chảy ấm áp tràn qua, nhếch môi cười nhẹ.

Mọi chuyện sau này, em đều sẽ nghe theo lời anh.

[...]

Khổng Di nằm ườn ăn bánh vừa được giao tới, cả tuần nay trừ khi cậu muốn nấu ăn thì phần lớn không cần đặt chân xuống lầu, cậu cũng có thể ăn no ngủ yên đến cuối đời vì có người tự giác giao đồ ăn đến.

"Đinh đong"

Quái? Lại giao khỉ gì nữa à? Khổng Di cau mày, chân trần chạy ra cửa nhìn qua mắt mèo.

Ặc, hôm bữa là thằng anh, hôm nay là thằng em đến tìm cậu chịu ngược sao?

"Cậu với anh cậu bị M? Nghe tôi mắng đến cẩu huyết lâm đầu cũng không chừa, thấy tôi vẫn chưa chịu đánh đường vòng hử?", nhướng mày nhìn Quân đứng trước mặt cậu.

Cuối cùng cũng đành cho Quân vào nhà.

Cửa vừa đóng, Quân liền quỳ xuống đối diện Khổng Di, khiến cậu giật mình, đừng lạy như trong phim, cậu sẽ tổn thọ chết sớm đấy!

"Van xin cậu... thuê người đánh đập, hành hạ anh tôi đi! Bao nhiêu tiền tôi đều cho cậu, chỉ cần anh tôi tỉnh dậy không còn nhớ gì hoặc phát điên... tôi rât biết ơn!"

囧 "chuyện bẩn tay như thế sao cậu lại nhờ tôi? Không nhờ Phong Triệu kia kìa, anh cậu mà biết ai đứng sau màn, không cần đánh cũng tự phát điên", Khổng Di ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Quân.

"Tôi không xuống tay được... tôi quen với chuyện bao dung anh ta rồi. Tôi và Phong Triệu không ưa nhau nên tôi chỉ có thể nhờ cậu"

Cậu không ưa Phong Triệu, chắc tôi ưa tên khốn ấy ha, chắc ưa lắm. Khổng Di đảo mắt "không cần tôi ra tay, sẽ có người khác ra tay trước cả tôi, cậu chỉ cần đợi anh trai được trở về là xong thôi".

Nếu tính theo tốc độ ra tay của nam nhân mặt than kia, hẳn giờ này bắt người đem nhốt rồi, hỏi cung tra khảo hay đánh đập gì đó lại là chuyện ngoài tầm kiểm soát của cậu, cậu chỉ muốn biết kết quả xử lý để cười khoái trá thôi.

Sau khi đuổi khách, điện thoại trong túi đột ngột vang lên. Cậu bắt máy theo phản xạ có điều khiển, tiếng chuông dành riêng cho 'tên Khốn'.

"Mẹ tôi bị lạc, em có thể ra ngoài tìm mẹ cùng tôi không? Tôi sẽ gửi hình mẹ cho em... mọi người cũng bắt đầu đi tìm rồi", giọng Phong Triệu bất ổn, dẫu gì cũng là mẹ anh, anh thật sự lo cho an nguy của bà, anh sợ bà nghe theo lời người lạ mà bị lừa bắt đi, phu nhân cũng chỉ là một quý bà dễ tin người...

"Tôi...

Nam nhân đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất không nên mềm lòng

"Làm ơn...", giọng anh nghẹn lại.

"Tôi biết mẹ anh ở đâu ", hít một hơi, Khổng Di nói.

"Em biết sao?! Anh qua đón em!"

"Khoan! Trên đời này, không có gì miễn ph...

Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn số dư trong tài khoảng ngân hàng tăng hẳn ********.

...

Nam nhân da ngăm nhìn Phong Triệu và Khổng Di đứng trước mặt, y đang tính rời bệnh viện để đi thanh toán nợ giúp A Thước thôi, xoa cằm, y nhếch môi hỏi "có chuyện gì?".

"Có phải anh đang bắt một thanh niên với một bà già đúng không?", Khổng Di cười cười hỏi.

"Phải", bình thản gật đầu.

"Thả ra đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm bà ta", cậu chậm rãi nói.

"Không thả"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm về mẹ tôi", Phong Triệu che Khổng Di sau lưng, anh đối mặt nam nhân da ngăm.

"Mẹ cậu? Bà ta là mẹ cậu?! Người đàn bà độc ác đó là mẹ cậu?!", nam nhân gào lên, túm chặt cổ áo Phong Triệu.

"Phải, mẹ tôi là người đàn bà độc ác, cái tôi rất cao, chẳng giỏi nhìn mặt người khác nhưng bà ấy sinh ra tôi..."

Khổng Di dõi tầm mắt sau lưng nam nhân, A Thước cũng đang nhìn qua, môi hắn mấp máy gì đó.

'Nói anh ta quỳ xuống'

Khổng Di húc gối Phong Triệu, khiến anh quỳ sụp xuống.

"Nể tình chúng ta là huynh đệ kết nghĩa lâu năm, tôi sẽ thả bà già kia ra, còn thằng kia thì miễn!"

Nam nhân đi vòng qua hai người, rời khỏi bệnh viện.

Phong Triệu đứng lên, nhìn qua Khổng Di đang thờ ơ, anh muốn vươn tay xoa nhẹ đầu cậu "cảm ơn..."

"Bớt", hất tay anh ra, Khổng Di vào phòng thăm bác sĩ.

Ngồi xuống cạnh A Thước, Khổng Di không nhịn nổi lại đưa tay lau mắt.

"Xin lỗi... thật sự xin lỗi... tôi... tôi liên lụy đến A Thước..."

Cậu run rẩy nắm tay A Thước, gục mặt xuống giấu nước mắt đi. Phong Triệu đứng cạnh bên Khổng Di "tôi sẽ thay cậu đòi lại công bằng từ mẹ tôi".

"... nhớ là có chữ 'công bằng' đấy"

...

"Thả bà ta, còn thằng kia thì xích vào góc cho tao"

[...]

Phu nhân ngơ ngác bị thả giữa xa lộ, điện thoại không bắt sóng nổi, khuôn mặt trắng bệch nhìn xe tải xe thùng chạy qua chạy lại, dù có xe hơi nhỏ cũng không có xe chịu dừng lại để cho phu nhân quá giang.

Khổng Di nói Phong Triệu đừng hoảng, phu nhân sẽ tự về ngay thôi. Quả thật là "tự về". Về đến nhà là phu nhân đã không còn vẻ tự cao tự đại gì nữa, bà hoảng loạn, tiền bị cướp, dáng vẻ chật vật của bà khiến chồng bà xót nhưng ông không giúp gì được.

"Phong Triệu đã cấm túc bà trong phòng, nó sẽ đặt cho chúng ta viện dưỡng lão cao cấp ở nước D, bà chỉ cần ở nhà và chờ tới ngày rời đi cùng tôi là xong"

"Sao... sao có thể... tôi... tôi còn khỏe..."

"Thẻ ngân hàng của bà tôi đã chủ động đóng băng, chúng ta già rồi, nên hưởng lạc tuổi già thôi"

"Khô... không... tôi... tôi đi gặp con tôi... tôi...", phu nhân hoảng loạn rồi, bà biết đây là cách xử phạt nhẹ nhất đốt với bà nhưng bà không cam lòng. Tại sao lại nhốt bà vào viện dưỡng lão chứ? Bà là người sinh ra Phong Triệu cơ mà... bà có quyền được con cái phụng dưỡng!

"Vì mẹ là mẹ con nên con không oán hận mẹ, không bắt nhốt hay sai người đánh đập mẹ"

"Con... con..."

Phu nhân ôm ngực, lập tức ngất xỉu.

"Bác quản gia gọi cha cháu đỡ mẹ về phòng đi", anh mệt mỏi ngồi xuống ghế. Lấy điện thoại đang kết nối với Khổng Di ra khỏi túi, anh nhẹ giọng hỏi "xử như vậy có nhẹ quá không?"

" Anh vất vả rồi, còn kẻ đồng loã, để bạn anh giải quyết", Khổng Di nhìn ra cửa sổ, màu trời hôm nay ảm đạm, "tôi đi làm sổ sách tiếp đây, tạm biệt".

"Khổng Di! Em..."

"Không, tôi chưa khỏe để tiếp tục mối quan hệ này"

"Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu thì sao? Chào em, tôi là Phong Triệu..."

"Đồ khốn lưu manh"

Bên tai Phong Triệu vang lên tiếng rụp cúp máy, anh bật cười thành tiếng, Khổng Di vẫn chưa hoàn toàn ghét bỏ anh, thật tốt.

...

Đâu đó trong căn hộ cao cấp nọ, Thi Thi đang thay tã cho cục cưng.

"Lớn mau lên nha cục cưng~ mẹ nuôi sẽ gả con trai mẹ cho con~ mẹ nuôi sẽ bắt con trai mẹ cung phụng con như nữ hoàng~"

Chồng Thi Thi chơi cùng con trai, khoé môi co rút khi nghe vợ mình nói như thế, nhìn qua con trai ngây ngô chơi xếp gỗ, nhóc con cười khanh khách khi ném thành công cục gỗ vào chân mẹ mình.

"Nhóc thối, thối y chang bố con!", gãi gãi vết va chạm như mũi đốt, Thi Thi bĩu môi.

______

:(;゙゚'ω゚'): ... thế nào mọi người cũng nói sao tác giả hiền quá.

Spoil:

"Đại ca! Khuôn mặt xinh đẹp này mà bị phá hủy thì tiếc lắm!", tên đầy tớ siết chặt cằm của Quan, ép ngẩn mặt lên.

"Đại tẩu của mày bị nó làm cho câm hên chưa điếc luôn, tao không sai mày một nhát xẻo luôn lưỡi nó là may lắm rồi", nam nhân thong thả bắt chéo, nhẹ thả khói thuốc, "tao muốn nó đau chậm, chứ đau một lần, đâu có vui".

Tên đầy tớ rợn cả sống lưng, đẩy Quan ngã xuống đất, đứng dậy, phủi bụi trên áo, tiện tay đạp Quan một cái "mày cầu nguyện cho mạng của mày cũng vô dụng thôi con!".