Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 29: Tiền đặt cược

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng Tuyên Cảnh Hoán căng thẳng, tóc muốn dựng thẳng lên, hắn cứng đờ quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, quả thực hận không thể xông lên cắn Hứa Thanh Mộc chết tươi.

Nó cố tình phá mình!

Hứa Thanh Mộc mặc kệ ánh mắt muốn ăn thịt người của Tuyên Cảnh Hoán, chỉ nhìn vào mấy người đang tích cực đem Tuyên Cảnh Hoán kéo vào ban quản sự nói: "Mấy người muốn cho ai làm quản sự tôi không có hứng thú. Nhưng nếu mấy người dự định cho các đệ tử mới nhập môn luyện bộ kiếm pháp này của hắn, ít nhất phải tự mình thực hành một chút, cái này không thích hợp."

Mấy lão già ngớ người, sau đó liền xụ mặt bắt đầu giáo huấn Hứa Thanh Mộc.

"Vân Trung Kiếm là do Bồ Kiếm chân nhân đề nghị đệ tử Huyền môn tu tập, tuy Bồ Kiếm chân nhân thoái ẩn đã nhiều năm, nhưng thầy vẫn là đệ nhất kiếm tu đệ đương thời, trên đời này nếu nói tới người hiểu kiếm pháp, thầy nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Cậu cảm thấy cậu hiểu hơn Bồ Kiếm chân nhân à?"

"Tôi còn không biết kiếm pháp của Hứa tiểu đạo trưởng có trình độ cao thâm gì, thế mà có thể chỉ trích chưởng môn nhà khác."

Hạ Tinh Sở không cam lòng phản bác: "Trước đây Bồ Kiếm chân nhân đề nghị tu tập là Vân Trung Kiếm, chứ không phải là bản chỉnh sửa của Tuyên chưởng môn."

Lập tức liền có người bật cô nàng: "Tuyên chưởng môn cũng không phải tự mình nói bừa, là từ sách cổ sửa sang lại. Sách cổ còn có thể sai? Tôi nói thật, ngự kiếm chỉ là một quá trình luyện tập lặp đi lặp lại một cách máy móc mà thôi, nó khác với luyện kiếm pháp đòi hỏi sự lĩnh ngộ. Biết thì thưa thì thốt, không biết thì dựa cột mà nghe."

Hứa Thanh Mộc hoàn toàn không tức giận với những lời khiêu khích của đám người này, ấn Hạ Tinh Sở đang bốc khói xuống, cắn hạt dưa chậm rãi nói: "Nếu 'Vân Trung Kiếm' kia là bộ kiếm pháp đã được lưu truyền từ một ngàn năm trước mà tôi biết, vậy thì bản mà Tuyên chưởng môn sửa sang lại có nhiều lỗi chồng chất. Cậu ta sửa lại rất nhiều chiêu thức không thích hợp với luyện tập lâu dài, chỉ là hình thức mà thôi. Cho nên, tuy vất vả, nhưng không hề có ý nghĩa."

Tuyên Cảnh Hoán giận tím mặt, nói: "Nói hươu nói vượn! Cậu có biết tôi tốn bao nhiêu thời gian mới sửa lại hết quyển tịch không? Cậu có biết mỗi một chiêu thức tôi đã thử qua rất nhiều lần không!"

Hứa Thanh Mộc bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Nếu thử qua nhiều lần còn không phát hiện vấn đề, như vậy cậu có thể suy xét từ bỏ kiếm đạo, tu cái khác đi."

Tuyên Cảnh Hoán hít thở không thông, cắn răng khắc chế bản thân, nói: "Vậy cậu nói xem, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề!"

Hứa Thanh Mộc nói: "Đầu tiên, kiếm pháp cậu sửa, quá mức kịch bản, quá mức cứng nhắc, mỗi chiêu mỗi thức đều cố định, rất dễ dàng để tìm ra chiêu thức khắc chếc. Kiếm pháp cần chú ý biến hóa linh hoạt, khi thực chiến thì phải căn cứ lúc đối thủ ra chiêu mà điều chỉnh. Nếu mọi người đều luyện kiếm pháp cứng nhắc như vậy thì hoàn toàn không có ý nghĩa, dù sao mỗi một chiêu đều có cách hóa giải, thế thì khỏi cần so, miệng niệm chiêu thức, mặt đối mặt gào tên là được rồi, cũng không dễ bị thương."

Mọi người: ...

Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Tuyên Cảnh Hoán mặt tái mét, Hứa Thanh Mộc mặc kệ hắn, tiếp tục nói: "Không có lợi thì thôi đi, nhưng kiếm pháp này nếu luyện nhiều sẽ có thương tích. Thức thứ hai chiêu thứ ba tổn hại đầu gối, thức thứ ba chiêu thứ nhất tổn hại xương sống, thức thứ năm chiêu thứ ba tổn hại xương bàn chân. Quá nhiều, không nhớ hết."

Ngữ khí của cậu quá chắc chắn, không biết tại sao lại có một cỗ khí tức không thể chối cãi, nhất thời mọi người đều không nói gì, bắt đầu trầm mặc nhớ lại động tác múa kiếm vừa rồi của Tuyên Cảnh Hoán.

Tuyên Thiên Nguyên ngồi ở ghế chủ tọa nhẹ nhàng đập bàn một tiếng, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía gã. Sắc mặt gã không tốt, nhưng vẫn duy trì thể diện của một đại gia chủ, nói: "Tiểu đạo trưởng cũng không thể nói bậy, cậu nói vậy có chứng cứ gì không?"

Hứa Thanh Mộc chớp chớp mắt, nói: "Chứng cứ chính là, bộ kiếm pháp này vốn không gọi bằng cái tên tầm thường 'Vân Trung Kiếm', hơn nữa cho tới nay chưa bao giờ thất truyền. Nó chỉ là một bộ kiếm pháp bình thường được truyền thừa nhiều năm qua của Lăng Vân Quan chúng tôi mà thôi."

Tuyên Cảnh Hoán hít thở không thông, nói: "Đệ tử Huyền môn đã luyện Vân Trung Kiếm cả ngàn năm, cậu nói tên nó không phải là Vân Trung Kiếm, vậy tên nó là gì?"

Hứa Thanh Mộc nói: "Nó tên là muốn múa kiếm sao thì múa."

Mọi người: ...

Toàn bộ phòng hội nghị im ắng trong chớp mắt, xung quanh bắt đầu phát ra tiếng cười trộm.

Liên tục hai ngày bị Hứa Thanh Mộc chọc giận, Tuyên Cảnh Hoán thật sự là nhịn không được, bước đến trước mặt Hứa Thanh Mộc, nói: "Nếu cậu đã nói rõ ràng rành mạch như thế, vậy không bằng chúng ta tới đấu một trận, đấu xong liền biết ai đúng ai sai."

Hứa Thanh Mộc không hé răng, chỉ giương mắt không nói gì nhìn hắn.

Tuyên Cảnh Hoán mạnh miệng, nói: "Sao, sợ hả, không dám à?"

Hứa Thanh Mộc vẫn không đáp, Hạ Tinh Sở lập tức nhảy dựng lên, nói: "Anh có biết đến câu tự rước lấy nhục là gì không? Sư huynh tôi không đáp ứng anh, là vì không muốn để anh mất mặt trước sân nhà, cái kiếm thuật kia của anh đến tôi còn đánh không lại, còn đòi đấu với sư huynh tôi á, tỉnh đi bưởi."

Hiện trường lại im lặng một trận, Vương Tam hơi bất an nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Lăng Vân Quan mấy người... Đều, đều kiêu ngạo vậy à?"

Hứa Thanh Mộc nghiêm túc hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

Vương Tam: ...

Tuyên Cảnh Hoán phục hồi tinh thần lại, cười ha ha hai tiếng, mở miệng nói: "Tôi không có sở thích hà hiếp con gái."

Hạ Tinh Sở nhướng mày nhìn hắn, nói: "Vì tôi là con gái nên anh cảm thấy anh thượng đẳng hơn tôi à? Chẳng qua đầu anh cao hơn tôi một chút, chứ đùi thì cũng chỉ có hai cái đó thôi, hay là anh thiên phú dị bẩm mọc ra ba đầu sáu tay. Với lại, giới Huyền môn nói chuyện bằng thực lực, anh kỳ thị giới tính còn muốn kiêu ngạo à, nếu không thì chờ anh thắng tôi cái đã rồi hẵng kiêu ngạo sau cũng chưa muộn."

"Cô dám..." Hai ngày nay Tuyên Cảnh Hoán bị sư huynh muội này luân phiên đâm chọt, hận bọn họ đến ngứa răng, cũng mặc kệ bản thân có bao nhiêu thất thố, lập tức nói, "Đấu thì đấu! Thắng cô rồi thắng cả sư huynh cô, tôi cũng chẳng mất gì."

Hạ Tinh Sở giảo hoạt nói: "Nếu là so kiếm pháp, chúng ta chỉ sử dụng công kích vật lý, không được sử dụng linh lực, thế nào? Như vậy mới có thể nhìn ra kiếm pháp của ai ưu việt."

Tuyên Cảnh Hoán lập tức mắc mưu, nói: "Được thôi! Để mấy người tâm phục khẩu phục!"

Hạ Tinh Sở cười khằng khặc, xoa tay nhịn không nỗi muốn đập tên 'đạo' sĩ này.

Tuyên Thiên Nguyên thấy tính tình của Tuyên Cảnh Hoán sắp mất khống chế, vội vàng ho khan một tiếng muốn ngăn cản Tuyên Cảnh Hoán làm chuyện gì ngu. Tuyên Cảnh Hoán thân là chưởng môn lại tỷ thí cùng với đệ tử bình thường của nhà khác đã là tự hạ thân phận, còn nói chuyện quạu quọ như vậy thật là mất mặt.

Chẳng qua Tuyên Cảnh Hoán tuổi trẻ khí thịnh chịu không nổi kích thích, chẳng thèm quan tâm đến ám chỉ của ba hắn, nhìn chằm chằm Hạ Tinh Sở nói: "Cô đã nói đến mức này, tôi sẽ không nhường đâu, đến lúc đó đừng có khóc!"

Hạ Tinh Sở cười lạnh một tiếng, Hứa Thanh Mộc lặng lẽ uống một ngụm trà, nói với Tuyên Cảnh Hoán: "Nhất định phải dùng toàn lực, đừng để con bé này thắng quá nhẹ nhàng."

Tuyên Thiên Nguyên nghe không nổi nữa, lạnh mặt lớn tiếng nói: "Đủ rồi."

Gã đang muốn lên tiếng ngăn cản trận tỷ thí này, Hứa Thanh Mộc liền nhẹ nhàng mở miệng nói trước: "Nếu muốn so thì đừng so vô nghĩa như vậy, thế nào cũng phải đặt cược... Như vậy đi, tôi lấy Lăng Vân Quan ra làm tiền đặt cược."

Cha con Tuyên gia bỗng nhiên đồng thời thẳng lưng, đôi mắt phát sáng.

Tròng mắt Tuyên Thiên Nguyên bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt liền quyết định không ngăn cản bọn họ tỷ thí nữa.

Lăng Vân Quan tuy xuống dốc, nhưng tốt xấu gì cũng là cổ quan ngàn năm, giữ không ít điển tịch cũ có giá trị, hơn nữa Lăng Vân Quan chiếm cứ vị trí tốt nhất của cảnh khu rừng đào, mỗi miếng đất kia thôi đã có giá trị không ít.

Ai cũng không ngờ đến Hứa Thanh Mộc vì cậy mạnh mà đem luôn Lăng Vân Quan ra đánh cuộc, choáng vcl!

Tuyên Thiên Nguyên sợ Hứa Thanh Mộc đổi ý, vội vàng đường hoàng nói: "Thật ra mấy cậu đều là người trẻ tuổi, luận bàn một chút tài nghệ coi như là giúp đỡ nhau nâng cao tu vi, chủ yếu là biết điểm dừng, đừng làm người khác bị thương."

"Muốn đánh thật à?" Vương Tam vội vàng đứng lên, vội vã nói, "Kiếm quá nguy hiểm, cần phải đổi thành kiếm gỗ. Đã nói trước không thể dùng pháp thuật, dù là ai cũng không thể rụng một cọng lông tơ, nếu không tôi sẽ mất việc."

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Vương Tam, vô cùng kinh ngạc với sự tồn tại của người này. Tuyên Thiên Nguyên nhìn hắn, cả kinh nói: "Cậu là ai? Cậu vào đây hồi nào?"

Vương Tam đã quen rồi, im lặng đưa ra thẻ công tác của mình, sau đó một đệ tử bên cạnh Tuyên Thiên Nguyên nói vài câu vào tai gã, gã bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu cười với Vương Tam, nói: "Thì ra là Ngô phó khoa trưởng, thật là sơ suất. Cậu ở đây càng tốt, cậu không phải là người trong Huyền môn chúng tôi, vừa hay có thể đứng chính giữa làm chứng."

Vương Tam nói: "Tôi họ Vương. Làm chứng không thành vấn đề, nhưng mấy người không thể bị thương."

Tuyên Thiên Nguyên nói: "Tất nhiên sẽ không." Nói xong đem ánh mắt chuyển về hướng Hứa Thanh Mộc, nói, "Nếu Tiểu đạo trưởng có thành ý như vậy, lấy Lăng Vân Quan ra cược, vậy tôi cũng lấy khu nhà này ra cược với Tiểu đạo trưởng."

Lời của gã nói thật nhẹ nhàng, hiển nhiên có trăm phần trăm tự tin.

Hứa Thanh Mộc cười cười, hỏi Hạ Tinh Sở: "Em thấy sao?"

Hạ Tinh Sở nhìn chung quanh, nói: "Nói thật á, thiết kế khu nhà này phèn dễ sợ, tôi không thích lắm. Hơn nữa chúng tôi là người tu hành không có yêu cầu cao với vật chất, như vậy đi, cược chiếc Maybach của Tuyên chưởng môn. Tôi muốn lấy cái xe này thay cho đi bộ, dù sao tôi cũng không ngự kiếm."

Tuyên Cảnh Hoán: ...

Damn, it hurts right here in my meow meow...

Nhưng vừa nghĩ tới lát nữa sẽ có thể làm Hứa Thanh Mộc mất mặt, Tuyên Cảnh Hoán vực lại tinh thần, cười lạnh mở miệng nói: "Đặt cược thêm một điều nữa, nếu các người thua, sau này Hứa Thanh Mộc không được mặc đồ xanh và mang mộc trâm."

Lời này quả thực vô cùng hẹp hòi nhỏ mọn, Hứa Thanh Mộc nói: "Chấp luôn, chỉ cần cậu có thể thắng."

Nói tới đây, Hứa Thanh Mộc đột nhiên nhớ tới Tống Quyết từng nói đầu cậu rất thích hợp để cạo trọc. Không biết vì sao, lúc ấy vô cùng tức, bây giờ lại cảm thấy vô cùng hài.

Vì thế Hứa Thanh Mộc lại nói: "Cậu thắng thì tôi cạo đầu."

Nói xong Hứa Thanh Mộc còn "Xì" cười một cái.

Nụ cười kia quá mức rạng rỡ, so với nắng mặt trời khi chính ngọ còn loá mắt hơn, càng có vẻ không thèm để Tuyên Cảnh Hoán vào mắt.

Tuyên Thiên Nguyên trừng mắt nhìn đứa con trai không nên thân một cái, vội vã cho người lấy giấy bút chu sa chuẩn bị lập khế.

"Tôi cược với được không?" Một giọng nữ thanh lệ vang lên, mọi người nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Ngọc Vấn một tay chống cằm dùng ánh mắt xem trận tấu hài ở bên này, nói, "Thật ra tôi cũng thiếu vài chiếc xe, muốn gia nhập cuộc chiến."

Lập tức liền có vài nam tu tuổi trẻ tiến đến bên người cô, ân cần nói: "Cô Ngọc, em thấy Lăng Vân Quan có thể ói ra siêu xe à? Em khỏi cược, muốn xe gì anh cho em."

Ngọc Vấn không thèm nhìn gã, mắt trợn trắng nói: "Tôi cược Tiểu đạo trưởng thắng."

Xung quanh tức khắc ồ lên.

Hứa Thanh Mộc cũng quay đầu nhìn Ngọc Vấn, cô gái với tư thế oai hùng hiên ngang, trên mặt còn mang theo nụ cười giảo hoạt, tiếp tục nói: "Thầy Tuyên đây nếu không ngại, có thể đem chiếc Cayenne kia ra cược không? Tôi thích Cayenne lắm."

Vài tên nam tu tuổi trẻ lại sốt ruột, vây quanh Ngọc Vấn nhỏ giọng nói: "Đừng làm vậy mà, sau lưng em không có gia tộc hậu thuẫn, không có đồ vật giá trị ngang bằng để cược."

"Em nghĩ sao vậy, trận này chắc chắn thua trăm phần trăm mà cược cái gì, đừng tùy hứng như vậy."

"Nếu thua còn đắc tội phải Tuyên gia, không đáng giá, nếu muốn xe thì anh đưa cho em."

...

Tuyên Thiên Nguyên nhìn cô gái xinh đẹp này như nhìn một thằng ngu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cô Ngọc muốn tham gia cũng được, chỉ là không biết cô Ngọc muốn dùng cái gì để cược đây?"

Ngọc Vấn nói: "Số WeChat của tôi."

Mọi người: !!!