Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 6: Đối mặt với đám tôn tử đáng ghét

Stream của Sơn Hải Nhất Mộng đã lâu rồi không khiến người ta thỏa mãn thể xác và tinh thần như vậy, mảnh rừng đào này thật sự có một loại tiên khí kì quái, dường như ngay cả không khí ở đây đều phá lệ làm người ta say mê.

Hắn chỉ lặng lẽ cầm điện thoại đi tới rừng đào, đem cảnh đẹp tràn ngập tiên khí này chia sẻ với người xem, lúc mệt rồi thì ngồi xuống tán cây đào uống trà.

Nệm ngồi mà hắn ngồi và bàn trà nhỏ trước mắt là do ông chủ homestay làm, có một loại mỹ cảm chất phác thuần túy, hắn nhịn không nổi liền chia sẻ mấy món đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống này với khán giả. Đến giờ cơm, ông chủ homestay đưa đến cho hắn toàn là những món ăn mỹ vị nhà làm.

Rau dưa đều là trồng trong sân, cá là bắt sống ở trong ao, cơm trắng nấu từ củi có một loại mùi vị thơm ngát đặc thù, khiến người xem cách màn hình chảy nước miếng.

Sơn Hải Nhất Mộng nhìn thoáng qua màn hình, bị comment của khán giả làm cho vui vẻ.

"Trời ơi, đây là thế giới thần tiên à, rừng đào này đẹp quá, không giống trần gian."

"Đây là cuộc sống nông thôn trong mơ của tui á, sống ở nơi xi măng cốt thép lâu quá rồi, thấy cảnh đẹp như này thật sự chữa khỏi."

"Stream này khiến tôi nhớ lại nguyên nhân lúc đầu tôi xem stream... đừng quên vẻ đẹp của thế giới này."

"Mấy người cứ ở đó mà phát thèm, tôi đã đi rồi nè, đang lái xe tới chỗ streamer! Streamer chờ em, buổi tối uống rượu hoa đào với anh!"

"Bị tổ chim cách vách làm mắc ói, qua đây kiếm được an ủi òi."

"Khỏi nhắc tới thằng ngu kế bên, tao report cmnr, cái gì cũng dám ăn, chờ ăn cơm tù đi."

"Đừng nhắc cách vách nữa, thấy mà gớm. Streamer chỉnh camera hướng lên phía trên xíu i, em muốn xem nụ hoa ú nu kia kìa."

"Bé muốn xem đóa trắng trắng kia!"

"Em muốn xem bé hoa! Đáng iu quá chời luôn óoo, rừng đào này dường như có tiên khí! Sao hấp dẫn người ta thế chứ!"

...

Sơn Hải Nhất Mộng đang chăm chú livestream, không có chú ý nhiều đến lượt view, nhưng trợ lý ở một bên cắn ngón tay thấy mình đứng đầu bảng, sắp khóc mất tiêu rồi nè. Cô từng bước nhìn lượt view của Sơn Hải Nhất Mộng vượt qua Nhị Thiếu Gia, top view đứng đầu trong chớp mắt, cô thật sự cảm thấy vui sướng vì trả được thù.

Livestream cho đến khi chiều tối, dù chưa stream xong nhưng cũng đã hấp dẫn được không ít người thành phố đến đây chơi, homestay có hơi quạnh quẽ đã lâu giờ đây vô cùng náo nhiệt, mấy homestay kế bên cũng đầy ắp du khách. Tất cả mọi người đều từ trong xi măng trốn ra, ở đây tiên khí lượn lờ, tới đây chỉ để tìm kiếm một nơi an tĩnh trong lòng.

Sắc trời dần tối, Sơn Hải Nhất Mộng rời homestay, trợ lý nhìn số liệu hôm nay liền chúc mừng Sơn Hải Nhất Mộng.

Sơn Hải Nhất Mộng cười cười, nói "Được rồi, tạm thời đứng đầu thôi, về sau tiếp tục cố gắng."Trợ lý lắc đầu, cắn răng nói "Chưa hết đâu! Em muốn nói là thằng Nhị Thiếu Gia cuối cùng cũng lòi loz rồi, nó trộm tổ chim bị người ta report. Mấy chú công an đáng yêu làm ăn hơi bị được á, nhanh chóng gọn lẹ, nó còn đang live thì bị còng đầu đi luôn. Cảnh bị bắt còn bị quay lại nữa."

Sơn Hải Nhất Mộng kinh ngạc, nói "Hả?"

Trợ lý tiếp tục tức giận nói "Có chuyên gia nhận ra tổ chim mà nó trộm là chim cắt, là động vật bảo hộ trọng điểm cấp hai của quốc gia! Một tổ bốn con đã không dễ rồi, nó còn làm bể ba quả trứng! Cho nên bị công an với cục lâm nghiệp đứng ra điều tra."

Sơn Hải Nhất Mộng nhìn điện thoại của trợ lý, trên màn hình rõ ràng là hình ảnh Nhị Thiếu Gia đang ở hiện trường phạm tội, hình tượng du côn đáng khinh của gã là chất phụ trợ làm tăng khí chất của chú công an lên cao ngất.

Sơn Hải Nhất Mộng chú ý tới lúc gã bị chú công an đè xuống đất, lượt view của Nhị Thiếu Gia nhanh chóng nhảy vọt lên đứng đầu bảng, hơn nữa, số liệu này là cao nhất trong phòng stream của gã, cuối cùng thì cũng đã đạt được ước mơ mà gã tha thiết, phá kỷ lục lượt view.

Trợ lý chống nạnh, sảng khoái nói "Em phải nói lớn một câu cho hả dạ: Liều thì ăn nhiều, mà ngu thì ăn cứt!"

.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Mộc vẫn chưa ngủ đã.

Mới vừa xuống giường liền cảm thấy mình đạp lên cái gì đó lạnh như băng, cái gì đó kêu to một tiếng "Éc", dọa Hứa Thanh Mộc nhảy dựng, cậu cúi đầu nhìn thì thấy mình đạp phải thủ mộ linh.

Bé nhỏ bắt chước bức tượng cầm kiếm nghiêm nghị đứng bên giường, rõ ràng là đã bảo vệ Hứa Thanh Mộc cả đêm.

Hứa Thanh Mộc xách nó lên, nói "Còn chưa đi à?"

Bé nhỏ chớp chớp đôi mắt trắng dã không tròng, sau đó há cái miệng xấu xí cười với Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc chỉ vào bản thân, nói "Nhìn kỹ đi, còn sống, còn thở, không cần nhóc thủ mộ."

Bé nhỏ nghiêng nghiêng đầu, không hiểu ý của Hứa Thanh Mộc, hoang mang trong chốc lát, lại há cái miệng xấu ra cười.

"Quên đi, tùy nhóc." Hứa Thanh Mộc không thèm để ý nó, cậu đi tới phòng bếp kiếm đồ ăn, thủ mộ linh thấy Hứa Thanh Mộc vừa đi, tự động bám theo bên hông Hứa Thanh Mộc, thành thật an phận.

Lúc này, các đệ tử của Lăng Vân Quan đã hoàn thành lớp buổi sáng, chuẩn bị bắt đầu tu luyện, mà chưởng môn Hứa Thanh Mộc giờ này mới tỉnh.

Tuy rằng bây giờ Hứa Thanh Mộc cầm ngọc truyền thừa, nhưng chuyện gì cậu cũng không đụng tay, dù là tổ chức huấn luyện đệ tử tu hành, hay các chuyện khác đều là do Ôn Luân lo liệu.

Nhưng mà Hứa Thanh Mộc giải quyết chuyện của ông chủ Hoàng, vô duyên vô cớ được 10 vạn công đức, Ôn Luân và nhóm người ủng hộ hắn cũng không dám hó hé gì lúc này, đè xuống ý nghĩ muốn làm thiêu thân trong đầu, đạo quán nhỏ cứ như vậy mà duy trì hòa bình tạm thời.

Ăn xong thì Hứa Thanh Mộc định đánh thêm một giấc, một tiểu đạo sĩ tới bảo là chú Toàn đang tìm cậu. Cậu tới khách đường, mới vừa thấy mặt chú Toàn, chú Toàn liền chạy lại nắm lấy tay cậu, vào thẳng chủ đề "Cảm ơn nhóc nhiều lắm!"

Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, nói "Cây đào khỏe rồi à?"

"Không chỉ khỏe thôi đâu!" Chú Toàn cười tươi đến nỗi mấy nếp nhăn cũng muốn tỏa sáng "Cái lá bùa kia dường như có tiên pháp hay sao đó! Cây đào trở nên... nói sao ta, rất khỏe, rất là đẹp, tóm lại, cảm ơn nhóc!"

Chú Toàn đem chuyện livestream ngày hôm qua hấp dẫn được rất nhiều du khách nói cho Hứa Thanh Mộc nghe, Hứa Thanh Mộc nghe xong thì ù ù cạc cạc không biết livestream là cái gì, nhưng xem ra là tin tức tốt.

Hứa Thanh Mộc tùy ý để chú Toàn hưng phấn nói hết, xong mới đáp "Cho nên, không phải là vấn đề kỹ thuật của mọi người, không cần lo lắng."

Chú Toàn gật đầu nói "Ừm. Nhưng trong phạm vi 500 mẫu đất, so với núi Lăng Vân mà nói thì nhỏ quá. Những năm trước du khách đến nhiều cũng là vì nhìn trúng khí thế của vạn mẫu rừng đào, năm nay không thể giống như năm rồi, ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng."

Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, đang chuẩn bị nói "Tôi sẽ vẽ nhiều bùa hơn cho mọi người", thì chú Toàn đã mở miệng trước "Cho nên chú định bắt đầu từ hôm nay thôn dân sẽ thay phiên nhau treo bùa, treo một vòng xong là có thể chăm sóc được toàn bộ cây đào của núi Lăng Vân trong một mùa hoa. Như thế sẽ giảm bớt được tổn thất của mọi người, chống đỡ nốt năm nay không là vấn đề."

Hứa Thanh Một ngơ một hồi, lát sau mới chậm rãi nói "Tôi còn nghĩ chú đến đây tìm tôi là vì muốn xin thêm nhiều bùa."

Chú Toàn mở to hai mắt ra nhìn, cũng ngơ một chút rồi mới nói "Thứ đồ thần tiên như vậy sao muốn có là có được? Sợ là người vẽ bùa sẽ tốn không ít tinh lực. Cũng không biết con tìm cái này ở đâu, hỏi con nhiều vậy có phiền tới con không?"

Hứa Thanh Mộc im lặng, hồi lâu sau, rốt cục nhịn không được nở nụ cười nhàn nhạt, cậu nhìn vào gương mặt chất phác của chú Toàn, thật lâu không nói gì.

Thế giới này rất giống với trước đây, lòng người có nhiều loại, nhưng nhiều nhất chắc là giống chú Toàn này, thẳng thắn rộng rãi, sạch sẽ thuần khiết.

Bỗng nhiên Hứa Thanh Mộc cảm thấy được an ủi không ít.

Chú Toàn thấy cậu hồi lâu không trả lời, tay chân quơ quơ trước mặt cậu nói "Nhóc làm sao vậy?"

Hứa Thanh Mộc hoàn hồn, nói với chú Toàn "Chú chờ ở đây một chút."

Nói xong Hứa Thanh Mộc đi đến nội đường tìm bùa và chu sa, làm một hơi hai mươi lá.

Sau khi vẽ xong, Hứa Thanh Mộc có hơi mệt mỏi, nhưng cậu cũng không dừng lại, cắn đứt ngón tay của mình, cẩn thận nhỏ vài giọt máu vào mỗi tấm bùa.

Những giọt máu này tỏa ra kim quang, nhanh chóng thấm vào chu sa, nháy mắt không thấy nữa.

Sau đó Hứa Thanh Mộc đi đến trước mặt chú Toàn, đem bùa đưa cho chú, nói "Cầm đi, mỗi 500 mẫu treo một tấm."

Chú Toàn kinh ngạc, trừng lớn mắt nói "Đây là... làm gì vậy?"

Hứa Thanh Mộc hơi cong lên ánh mắt, lộ ra nụ cười có chút giảo hoạt nghịch ngợm của thiếu niên, nói "Đối mặt với đám tôn tử đáng ghét, tôi sẽ cho chúng biết thế nào là lễ hội."