Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 13

Tâm trạng Cảnh Mộ Chi buồn bực đến cực độ.

Vốn dĩ ngày hôm nay có hội nghị thương thảo, thỏa thuận đầu tư một khoản lớn ra thị trường nước Mỹ nhằm đặt một bước tiến mới cho dự án kinh doanh, phương án đầu tư mới mở ra một viễn cảnh thành công, thế nhưng đi ra thì, hết lần này tới lần khác liếc mắt thấy Tiêu Thạch.

Lần trước đi Macao đã khiến hắn xém nữa ói máu, hắn bị y hù đến mức suy nhược thần kinh. Dụng tâm che chở như thế, y vẫn nói đi là đi, nói đi chịu chết liền đi chịu chết, một chữ cũng không thèm báo với hắn, y khinh hắn như thế nào? Xem hắn là cái gì chứ!

Được rồi, nếu cậu đã không muốn thì tôi đành buông tay!

Hắn Cảnh Mộ Chi cũng chưa đến mức cần quá một người nào, cũng không đến mức phải cưỡng ép người ta. Nếu y chán ghét hắn như thế, hắn từ nay về sau liền quên y, sẽ tránh không đến “Lưu Tinh Tự”, không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, lại gặp y ngay trước cửa nhà mình.

Hết lần này tới lần khác y cứ dùng một đôi mắt trong trẻo, vững vàng nhìn hắn, thần sắc tái nhợt lại như vô tội, môi bạc màu run nhè nhẹ, tựa hồ như sẽ bật khóc ngay lập tức … Thấy y như thế, hắn lại mềm lòng, rồi lại tức giận, rồi lại vừa mềm lòng vừa tức giận.

—-

Đến lúc chạng vạng, hắn lại bị Cao Tuấn cùng Trác Lập Phàm lấy lý do xem qua bình gốm cổ bọn hắn mới tậu được mà kéo qua biệt thự của Cao Tuấn.

Một giai điệu ngu xuẩn cất lên, một đám người (thân thích, bằng hữu, đồng nghiệp) cầm nến trong tay giống như quỷ nhào ra, có người còn mang cả bánh kem xấu ác liệt đến, còn nổi ý xấu ép hắn hát bài hát mừng sinh nhật.

Kỳ thực trong lòng hắn cũng sớm biết, bọn người kia chỉ kiếm chỗ chơi mà thôi. Quả nhiên, không đợi hắn thổi tắt nến, bọn họ đã gào lên ROCK PARTY.

Cuối cùng, hắn ngồi một mình ở kế bên dàn nhạc đang điên cuồng chơi hết công suất, vẻ mặt tăm tối gian nan mổ xẻ miếng bánh kem của mình.

Cho nên, hắn phi thường ghét ngày sinh nhật!

Cuối cùng, vào lúc hắn đang đi về nhà, trời lại đột nhiên đổ mưa, mà cần gạt nước của xe lại không gạt được sạch bùn đất, hắn phải ghé vào trạm xăng thay miếng đệm rồi lau lại lần nữa… Thay xong miếng đệm, đi chưa được nửa đường thì lốp xe đột nhiên nổ…

Suốt đêm mưa sấm chớp đùng đùng, nói chung, tất cả đều rất khó chịu. Cho nên hiện tại tâm tình hắn rất là bực bội, bực đến nỗi muốn chửi người!

Bóp phanh khí dừng xe lại, chiếc BMW chậm rãi giảm tốc độ, ngọn đèn chợt chiếu đến dãy số của nhà hắn. Cái đống đen thui ngồi xổm trước cửa nhà hắn là cái gì kia?

Nghe được tiếng động cơ, vật đó giật mình rồi nhúc nhích! Cảnh Mộ Chi nhíu mày, tắt máy, vẫn để đèn pha, nhảy xuống khỏi xe.

Khắp bầu trời liền kéo mây giông, chỉ vài giây sau nước đã tuôn ầm ầm. Đèn xe xuyên thấu màn mưa trùng điệp, chiếu sáng vật thể nhòa nhoạt đó.

Y toàn thân từ đầu xuống chân không chỗ nào khô, giống con vật nhỏ sũng nước, chịu đựng cơn mưa lạnh giữa đêm, ôm gối ngồi đó, môi tái nhợt, thật ra y đã ở đây chờ hắn được bao lâu rồi?

Tâm tình lại bộc phát tức giận, Cảnh Mộ Chi nghiến răng, “cậu tới làm gì?”

Xem ra ông trời còn chưa trêu hắn đủ mà, hết buổi tối còn chưa buông tha, dứt khoát an bài y xuất hiện trước mặt hắn, chết tiệt, tên kia hình như đã đợi từ trưa đến giờ.

“Nghe nói… Hôm nay là sinh nhật của anh?”

Giọng nói của y, gián đoạn trong màn mưa mịt mờ.

“Đúng vậy thì sao?”

“Không có gì, tôi chỉ là..”

Nhìn đối phương lảo đảo muốn ngã, Cảnh Mộ Chi thiếu chút nữa đưa tay đỡ lấy, nhưng mà, không đợi hắn hành động, y đã dừng bước.

“… Chỉ là… định đến nói với anh một câu «Chúc mừng sinh nhật», chỉ là như thế mà thôi.”

Nhìn hắn một giây, không chịu nổi áp lực trong tròng mắt đen thăm thẳm đó, Tiêu Thạch rũ mắt. Quần áo ướt đẫm dính sát vào da thịt, lạnh buốt tận xương, nhưng lòng y còn lạnh hơn nữa, dù sao tất cả cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Xem như là lần cuối, có thể cùng hắn nói chuyện.

Cảm ơn cơn mưa giông, có thể hoàn mỹ giấu đi nước mắt thương tâm tự đáy lòng.

“Vốn định mua quà tặng anh, thế nhưng tôi tìm đã lâu, đều tìm không được món gì thích hợp…”

Lúc này ở trước mắt hắn, lải nhải những lời ngu ngốc không ngừng được, y quả thật buồn cười, bi ai chính là, y không khống chế được miệng mình, cũng như không thể kiềm nén cảm xúc cùng tâm tình của bản thân.

“Là… tôi nói xong… Tái kiến…”

Mới xoay người, cánh tay đã bị nam nhân nắm chặt.

Cánh tay lạnh cóng tiếp xúc với bàn tay nam nhân ấm nóng, nhiệt lượng cuồn cuộn truyền đến, khuấy đảo cả ***g ngực tê rần của y, làm cho y thấy cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

“Vì sao?” Nam nhân trầm giọng hỏi. Trong lòng mịt mờ dày đặc sương thoáng chốc đã thấy tia sáng.

“Có một số việc, tuy rằng không đúng, thế nhưng tôi phải làm, tôi không còn lựa chọn.”

Hạt mưa cứ thế chảy dài trên gương mặt y, rốt cuộc là bầu trời đổ nước, hay là lệ từ trong tim, y không thể nào nhận rõ.

“… Hơn nữa, tôi chưa từng ghét bỏ anh.”

“Cậu không ghét tôi?” Nam nhân cũng không tin tưởng hỏi lại, “Vậy tại sao…”

“Là vì tôi yêu anh.”

Nhận ra mình vừa mới thổ lộ, Tiêu Thạch chỉ cảm thấy váng vất hết tai…

“Từ lâu, rất lâu… Đã thích anh…”

Dù sao cũng đã nói ra, không bằng thẳng thắn cam chịu, nói thẳng ra. Y nhiều lần nhắc lại ba chữ này, cứ thế lặp lại.

Thật đáng chết.

Trong miệng chua chát, ngực đau nhức muốn nổ tung… Lời tỏ tình này có bi thảm như chính con người của y chăng?

Đau thương nhìn nam nhân bất động đứng đó, vóc dáng vững vàng cùng ánh mắt sắc bén làm kẻ khác chịu không nổi, y cuối cùng đến gần, ngưng mắt nhìn thật sâu, sau đó, kìm lòng không được mà hôn lên môi của hắn…

Môi hôn nóng hổi, trong màn mưa lạnh giá, mạnh mẽ cùng chua xót thương tâm không gì sánh được, nước mắt yên lặng ứa ra.

“Tôi yêu anh…

Chỉ là yêu anh mà thôi…”

Tiếng khóc nức nở trong mưa, thật giống như con mèo nhỏ bi thương kêu rên, đứt quãng truyền đến ——

Mà đôi mắt người kia, mở lớn thất thần trong màn mưa.

* * *

Phòng tắm ào ào tiếng nước, át đi cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt hơi nước tràn ngập, làm cho Tiêu Thạch đầu váng mắt hoa, mà nguyên nhân làm cho y mất phương hướng còn là nam nhân trước mặt, hắn đang dày vò y.

Thật lâu sau tiếng nước mới ngừng chảy, toàn bộ phòng tắm cũng chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ, cùng tiếng nức nở trầm trầm…

Vừa thổ lộ xong, đã bị người kia bá đạo kéo tới biệt thự, ném vào bồn tắm to cỡ hồ bơi, chỉ chốc lát sau y tựa như trẻ con mới sinh, toàn thân trần trụi, đang lúc tỉnh tỉnh mê mê, lại phải chịu đau đớn như bị xé rách cả người này, y mới chợt nhận ra…

Đau đớn không gì sánh được, lại hưng phấn điên cuồng, kích thích đến mức mê muội… Tình cảm mãnh liệt dằn vặt quá nhiều khiến y ngộp thở, hai dòng nước mắt nóng hổi lại tuôn trào ở khóe mi.

“Em thế nào vẫn khóc nhiều như thế ?”

Nam nhân rõ ràng trông rất hoang mang, nhưng động tác lại không hề chậm đi một chút.

“Không… Không…. muốn…”

Y thở gấp, ngón tay trắng gầy, cào thành từng vệt sâu trên lưng hắn.

“Không muốn như thế nào? Rốt cuộc là không, hay là muốn?”

Người kia có chút đau lòng mà buồn bực cười, ngón tay thon dài chà miết bờ môi y, tiến vào sâu trong khoang miệng, đùa nghịch niêm mạc lưỡi mềm mại, nhưng phần hông vẫn mạnh mẽ húc lên càng lúc càng sâu.

Lúc này đây, ngay cả khóc y cũng không còn sức, chỉ có thể ôm chặt lấy vai của hắn, cố sức kẹp chặt thắt lưng nam nhân.

Tư thế này thật sự rất khổ sở đối với Tiêu Thạch, có lẽ là y đặc biệt giỏi về việc chịu đựng thống khổ, có lẽ là y thật sự tương thích với hắn, lần đầu tiên mà có thể làm được tới bước này. Hắn dịu dàng ngậm lấy vành môi mềm mại của y, khe khẽ khen ngợi.

Nước ấm bị khuấy động nhẹ, phát ra tiếng động thanh thúy nhịp nhàng.

Dán chặt vào ***g ngực trần trụi, da thịt kề cận nhau, kết hợp triền miên, lửa dục từ từ bùng lên… Nội tâm trào lên nhiệt tình khó nén, từng chút từng chút xông lên thứ cảm giác làm cho người ta hổ thẹn chỉ muốn ngất đi.

Thứ vui sướng khó gọi tên này, làm y như con cá nhỏ giữa biển bị sóng lớn cuộn vào lòng đại dương, rồi lại bị thổi tung lên đỉnh núi…

Môi bị cắn mút, mùi máu tươi tràn ngập đầu lưỡi, nước mắt kết thành chuỗi vô thức rụng rơi, một nửa là đau đớn, một nữa là cảm xúc mãnh liệt dày vò…

Lửa nóng đốt da hừng hực như vô tận không điểm dừng, y mê muội trong con ngươi thăm thẳm tối đen cháy bỏng đó, chịu đựng dằn vặt, nhưng là vui sướng mà chịu đựng.

Một đêm này, phần tình cảm mãnh liệt này, như là vĩnh viễn cháy đến vô cùng.