Đảo Taroshi

Chương 16

Năm thứ hai Chử Tuân đến New York, có một sự kiện lớn xảy ra trên đảo Taroshi. Sòng bạc do Trì Chí quản lý ngang nhiên buôn bán thuốc phiện, sau khi Chu Lạc phát hiện, hai người ầm ĩ một trận. Cuối cùng Thanh Bang chia thành hai phe, một phe do năm trưởng lão cầm đầu, ủng hộ Trì Chí buôn bán thuốc phiện, phe còn lại Chu Lạc cầm đầu, bảo vệ quy tắc tổ tiên nhà họ Chử để lại.

Hai phe phái không ngang nhiên xích mích, nhưng hiển nhiên Hi Đảo không còn là Hi Đảo ngày trước nữa.

Chu Lạc phát hiện Trì Chí bán ma túy một cách tình cờ. Sau khi Chử Xuyên chết, Trì Chí làm chủ Thanh Bang, song ngoài năm trưởng lão kia, hầu hết anh em trong bang đều ủng hộ Chu Lạc. Để yên lòng mọi người, Trì Chí chủ động giao việc quản lý khách sạn và hộp đêm cho Chu Lạc, còn hắn ta kinh doanh mấy sòng bạc lớn.

Những năm này, nhà họ Kim đã giở đủ mọi trò ngáng chân Chu Lạc để đưa thuốc phiện vào thị trường Hi Đảo, mấy khách sạn và hộp đêm dưới tay Chu Lạc đều bị ảnh hưởng. Song việc làm ăn của sòng bạc lại phất lên không ngừng, thu nhập năm nào cũng cao gấp hai, ba lần Chu Lạc. Mấy trưởng lão rất thích hắn ta.

Nhưng Chu Lạc không phải người so đo, anh không quan tâm mấy lão già đó ủng hộ ai, chỉ cần tốt cho Thanh Bang là được.

Hôm đó Nhiêu Hà Lý bỗng nhất quyết kéo anh đi đánh bạc bằng được, nói là muốn giải tỏa. Sau khi Chử Tuân đi, lúc nào trạng thái của anh cũng không tốt, dù trước đây không nói nhiều nhưng ít ra vẫn dễ gần, đám tay chân cũng thích đùa với anh. Nhưng giờ lúc nào anh cũng như một hầm băng, mặt dán chữ “Mẹ nó đừng chọc vào bố”.

Dù Nhiêu Hà Lý cũng sợ Chu Lạc giận cá chém mình, nhưng dù gì anh ta cũng ở bên Chu Lạc mấy năm rồi, vẫn có tình nghĩa với Chu Lạc. Anh ta không thể trơ mắt nhìn Chu Lạc sa sút như vậy, bèn quyết tâm kéo anh đến sòng bạc lớn nhất của Trì Chí, lý do là chơi bạc giải xui.

Chu Lạc không có hứng, ngồi cạnh nhìn Nhiêu Hà Lý chơi.

Sòng bạc này của Trì Chí đúng là ăn nên làm ra, vừa mới chập tối đã chật ních người. Từ slot machine, cò quay Nga, bài năm lá, Texas holdem… bàn nào cũng ních người, đi sâu vào trong còn có biểu diễn tình dục người thật và nhảy múa khiêu gợi giới hạn cấp bậc. Sòng bạc sôi trào như lò lửa, ồn ào náo nhiệt.

Ban đầu Chu Lạc chỉ định xem thử một vòng, nhưng khi nhìn thấy bàn khách trong góc Tây Bắc, anh khựng lại. Có tất cả ba người ngồi đó, hai nam một nữ, đều trong trạng thái từng hít ma túy. Mặt người phụ nữ trắng bệch, chảy nước mắt tựa lên người gã đàn ông bên cạnh há miệng ngáp, mà hai người đàn ông kia cũng chẳng khá khẩm hơn, mồ hôi chảy ròng trên trán, run lẩy bẩy, rõ ràng đang lên cơn nghiện.

Chu Lạc đang lấy làm lại tại sao mấy tên nghiện này lại chạy đến Hi Đảo, ngay sau đó, anh đã thấy một người mặc đồ phục vụ tươi cười đến trước mặt ba người. Họ chụm đầu lại nói chuyện hồi lâu, một người đàn ông đưa một xấp tiền trong ngực cho phục vụ, còn phục vụ thì lấy bốn, năm gói có bao bì kẹo nổ trong túi ra đưa họ.

Chu Lạc ngậm thuốc bám đuôi phục vụ kia ra khỏi sảnh, hành lang bên ngoài không có người, Chu Lạc bèn bước nhanh hơn, bóp cổ phục vụ kia ấn người lên tường, “Vừa rồi mày đưa mấy tên kia thứ gì?”

“Đệt, mẹ mày, ai đấy?” Phục vụ quay người lại hét lên. Chu Lạc bèn đá lên hông gã một cước, “Đứng im! Tao đang hỏi đấy! Thứ vừa rồi còn không?”

Phục vụ bị anh đá một phát không dám nổi nóng nữa, cười xòa, nói: “Anh cũng đến mua heroin à? Anh nói sớm đi chứ, động tay động chân làm gì, tôi bán hết chỗ mang theo rồi, anh muốn mua thì tôi vào kho lấy cho anh.”

“Kho? Không phải mày bán trộm à? Mẹ mày, còn cả kho?”

“Đương nhiên là có kho rồi, đi hết hành lang này là đến, tôi nào dám bán trộm, đây là địa bàn Thanh Bang đấy.”

Chu Lạc ném điếu thuốc xuống chân, nghiền nát, “Ý mày là mày bán có phép của Thanh Bang?”

Hẳn phục vụ này mới tới, không quen Chu Lạc, chưa nói vài câu đã khai sạch sành sanh, “Tất nhiên rồi, nếu anh cũng hít món này thì tôi cũng không ngại tiết lộ, sau này nếu anh lên cơn trên Hi Đảo thì cứ đến mấy sòng bạc Trì Chí quản lý, chỗ nào cũng có hàng bán cho anh.”

Anh ta vừa nói xong người kia đã buông tay, quay người nhìn lại chỉ thấy bóng lưng cao gầy với túm tóc nhỏ phía sau đang đi về phía bên kia hành lang.

“Haiz, anh có mua nữa không?” Anh ta hét lên.

Người kia không quay lại, vừa đi vừa xua tay.

“Đệt, đồ khùng!”

Tối hôm đó Chu Lạc lái xe dạo quanh các sòng bạc của Trì Chí, quả nhiên đúng như lời phục vụ kia nói, sòng bạc nào cũng lén lút bán thuốc phiện.

Chu Lạc trầm mặt, tức giận chạy đến trụ sở Thanh Bang đối chất với Trì Chí.

Ban đầu Trì Chí cũng hốt hoảng, nhưng ngay sau đó đã bình tĩnh lại, “Chu Lạc à, cậu đừng nóng, nghe anh nói đã. Cậu cũng biết thế lực Thanh Bang bây giờ không được như trước, bây giờ kiếm tiền đâu dễ, chúng ta phải đi theo thời đại, đừng ôm khư khư mấy quy tắc cũ nữa, cậu thấy đúng không?”

“Hàng trong sòng bạc của anh là từ nhà họ Kim à?” Chu Lạc không nhìn hắn ta, rít một hơi thuốc.

Trì Chí xoay quả óc chó trong tay, thong thả nói: “Đúng vậy, hàng của họ Kim rẻ, chất lượng tốt, hơn nữa họ muốn hợp tác với Thanh Bang đã lâu, anh ép giá còn rất thấp, lợi nhuận rất khả quan.”

Chu Lạc bỗng xông lên túm cổ áo hắn ta, dữ tợn nói: “Đại ca chết thế nào anh quên rồi à? Quy tắc nhà họ Chử đặt ra anh cũng quên rồi? Anh hợp tác với nhà họ Kim buôn ma túy trên Hi Đảo, mẹ nó anh chán sống rồi đúng không?”

Trì Chí bình tĩnh vỗ tay Chu Lạc, Chu Lạc trợn mắt nhìn hắn ta, túm áo càng mạnh, xách hắn ta lên khỏi ghế. Trì Chí đẩy kính, cười nói: “Chu Lạc, chú đừng xúc động. Đại ca chết thế nào đương nhiên anh biết, nhưng chú có bằng chứng gì chứng minh nhà họ Kim làm không? Mọi người có mặt tại hiện trường hôm đó đều có thể là hung thủ, nhà họ Mạch, phủ giám sát, còn đám người ngoại quốc kia…”

Chu Lạc gầm lên: “Tôi không cần chứng cứ, tôi chỉ biết chắc chắn là thằng chó Kim Long kia làm thôi.”

Thoạt trông chuyện mười năm trước chẳng ai được lợi, nhưng nghĩ kỹ cũng biết còn rất nhiều chỗ kỳ lạ trong đó. Chử Tuân chết, không còn ai tranh quyền sở hữu miếng đất kia với nhà họ Kim nữa, tất nhiên nó sẽ rơi vào tay họ. Mà Kim Long chỉ chảy chút máu, không chỉ giành được miếng đất còn giải quyết được hai kẻ thù mạnh là Chử Xuyên và Sa Sở A, người luôn nghiêng về Chử Xuyên, một mũi tên trúng nhiều đích.

Vậy nên mọi người đều nghi ngờ Kim Long, nhưng Kim Long lại phủi sạch tội, khiến người ta không tìm thấy chút sơ hở nào. Những người xông vào chém người hôm đó không phải người trên đảo Taroshi, họ nói thứ tiếng của nước nào đó ở Đông Nam Á. Quốc gia đó đã muốn vào đảo Taroshi phân chia thị trường từ lâu, lại bị người trên đảo từ chối, vậy nên trận ẩu đả đó hoàn toàn có thể là một cuộc báo thù. Huống chi sau đó họ đã mất tăm mất tích, không ai tóm được sơ hở nào.

Hơn nữa địa điểm đấu giá do phủ giám sát chọn, không ai được biết trước vị trí cụ thể, tại sao đám người ngoại quốc đó lại biết chỗ? Chẳng lẽ phủ giám sát tiết lộ thông tin với người ngoài sao? Nhưng chính người giám sát của phủ giám sát cũng bị chém chết.

Dần đà, mọi người trên đảo cũng lãng quên câu chuyện tanh máu đó, nhưng Chu Lạc vẫn không ngừng điều tra sự thật hôm đó, cũng chưa từng thôi ý nghĩ báo thù cho Chử Xuyên.

“Bằng chứng đâu?! Bằng chứng của cậu đâu?!” Trì Chí híp mắt nhìn Chu Lạc, “Không có bằng chứng, cậu cũng chỉ biết đứng đây hô hào. Chúng ta đấu nhau với nhà họ Kim bao năm, chẳng được chút lợi lộc nào, việc buôn bán của cậu ngày càng tệ, Thanh Bang nhiều người như vậy, cả mấy trưởng lão kia, tất cả đều nhờ sòng bạc của anh nuôi sống. Anh cũng hết cách rồi, đúng lúc nhà họ Kim đưa ra một cái giá siêu thấp, dù không muốn nhưng anh vẫn đồng ý. Chu Lạc, chú phải hiểu cho anh Trì của chú chứ.”

Chu Lạc đẩy Trì Chí xuống ghế, “Hiểu con mẹ anh. Trì Chí, tôi nể mặt đại ca nên mới gọi anh là anh Trì, mẹ nó anh đừng tưởng tôi phục anh thật. Phép tắc nhà họ Chử, quyết không đụng vào ma túy, nếu anh không làm được thì cút mẹ anh đi, đừng làm chủ Thanh Bang nữa!”

Trì Chí chỉnh lại vạt áo, bật cười, “Chuyện này e là cậu không quyết định được.”

Chu Lạc nhìn hắn ta, cười khẩy, “Tôi không quyết định được? Anh tưởng mấy năm qua anh yên ổn ở Thanh Bang là vì họ phục anh à? Anh đừng tự đề cao mình quá.”

“Đã nói tới nước này rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa. Chuyện bán thuốc, mấy trưởng lão đều biết, hơn nữa họ cũng ngầm đồng ý rồi, chỉ cần họ còn sống khỏe mạnh, cái ghế chủ nhân Thanh Bang này vẫn là của tôi.” Trì Chí bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, cười chắc thắng nhìn Chu Lạc.

Chu Lạc hung dữ nhìn hắn ta, gân xanh nổi gầy tay, anh không ngờ Trì Chí và đám trưởng lão kia lại vong ơn bội nghĩa đến vậy, chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Chử lại làm chuyện trái với quy định của nhà họ Chử. Anh đứng dậy chỉ vào đầu Trì Chí, “Anh giỏi lắm, đừng có hối hận đấy.”

Từ đó, Thanh Bang chia thành hai phái.

Chử Tuân biết tin này qua Triệu Lỗi, khi đó cậu đã đến New York hai năm. Khi cậu vừa đến New York, Chu Lạc còn gọi điện cho cậu một tuần một lần, cậu cầu xin Chu Lạc cho mình về, đừng đuổi mình đi, song đáp án của Chu Lạc luôn khiến cậu thất vọng.

Sau này cậu không nói muốn về đảo nữa, cậu bảo Chu Lạc sang New York thăm cậu. Cậu nói, mùa ông New York lạnh lắm, chú đến thăm cháu đi.

Nhưng Chu Lạc vẫn từ chối cậu.

Sau đó mỗi khi Chu Lạc gọi đến, cậu không nghe nữa, lần nào cũng là Triệu Lỗi nghe xong thì chuyển lời Chu Lạc cho cậu. Thật ra cũng không có gì cần nghe hết, lời cậu thật sự muốn nghe, Chu Lạc không bao giờ nói.

Có lần Chu Lạc gọi tới, vẫn là Triệu Lỗi nghe. Chu Lạc hỏi gần đây Chử Tuân sao rồi, có khỏe không, học tốt không. Triệu Lỗi do dự một lát, nói là không tốt.

“Cậu chủ nhỏ sốt cao, hai năm nay cứ vào đông là bắt đầu sốt. Mùa đông ở đây lạnh lắm, tuyết to như lông ngỗng rơi liền hai ngày không thèm ngưng luôn. Đại ca, không giấu anh như em lạnh rụng mẹ cu đến nơi rồi, nói gì đến cậu chủ nhỏ.”

Chu Lạc im lặng hồi lâu, đến khi lên tiếng giọng đã hơi khàn, “Chú đưa nó đi khám chưa? Có nặng không?”

“Chưa.” Triệu Lỗi nói: “Cậu chủ nhỏ không chịu đi, lần nào ốm cũng uống thuốc rồi chịu đựng thôi.”

Chu Lạc gầm lên: “Làm loạn!! Sốt nặng chết người đấy biết không?! Anh bảo chú chăm sóc Chử Tuân, chú chăm sóc thế này à?! Mau đưa nó vào viện truyền nước.”

Triệu Lỗi gãi tai, bất lực nói: “Có phải em không muốn đưa đâu, chính cậu ấy không chịu đi đấy chứ. Có phải anh không biết tính cậu chủ nhỏ đâu, cậu ấy chỉ nghe lời anh thôi, ngoài ra còn ai nói được cậu ấy nữa.”

Cúp điện thoại, Chu Lạc tựa lên thành cửa sổ hút bốn, năm điếu thuốc. Thật ra anh không nghiện thuốc, trước đây còn ở cùng Chử Tuân, lúc nào vui vẻ anh mới hút hai điếu. Nhưng hai năm nay, càng ngày anh hút càng nhiều.

Hoa tường vi ngoài cửa sổ đang độ nở hoa, hương thơm ngào ngạt có thể bay cùng gió đến những nơi rất xa, nhưng có xa hơn nữa cũng không thể vượt qua Thái Bình Dương rộng lớn, đến mùa đông New York.