Đạo Thiên

Chương 14: 14 Lâm Tặc

Đường về nhà của Đế Đạo Thiên cũng không tính là quá xa, nhưng lần này hắn trở lại một mình không hề báo trước, cũng không có người hầu tới đón.

Mặc khác, Lâu Dạ Phong cùng với Vân Nhu cũng tiến hắn một đoạn, sau đó hai người bọn họ mới cùng nhau quay trở về nhà của Lâu Dạ Phong.

Theo như hắn biết, Lâu Dạ Phong thuộc gia tộc tu chân, Lâu gia cũng là thế lực cực kỳ lớn mạnh chỉ dưới Thái Vân Tông.

Mà Thái Vân Tông cùng với ba tông khác lần lượt là Hỏa Đao Môn và Thiết Cơ Giáo cùng nhau xưng bá Nam Cương thuộc đại lục Hồng Diễm.

Phía dưới ba Tông là Ngũ gia tộc trong đó một phần chính là Lâu gia, có thể thấy được vai vế sau lưng Lâu Dạ Phong không hề nhỏ.

Cỡ hào phú phàm trần giống như Đế Đạo Thiên cũng không đáng là gì so với những gia tộc như thế cả.

Tuy nhiên, thế giới có quy luật riêng của nó, tu sĩ thường sẽ không xen chân vào thế lực bình thường, mà thay vào đó là do triều đình quản lí.

Ngược lại, để nhận được sự bảo hộ, hàng năm triều đình cần phải đóng thuế cho tông môn mà mình phụ thuộc, mà thuế đó cũng lại thu từ người dân mà ra.

Lúc này, Đế Đạo Thiên đang đi bên trong một khu rừng, rừng này không có những thứ giống như yêu thú nguy hiểm kia mà chỉ có dã thú, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện lâm tặc cướp bóc, bọn chúng đều là phàm nhân cả.

Bỗng nhiên, tiếng hét thất thanh vang lên, tiếng bước chân chạy vội dẫm lên lá khô xào xạc, một thiếu nữ ăn mặc giản dị đang bị truy đuổi bởi một đám lâm tặc.

Bọn chúng cầm trên tay vũ khí là đao kiếm, trang phục hết sức đơn giản, chỉ có một tấm da thú quấn quanh thân, râu ria tên nào tên đó đều rậm rạp khó nhìn.

Mà thiếu nữ kia tuy cũng không nói đến xinh đẹp tuyệt trần nhưng bên trong giới phàm nhân cũng coi như thùy mị nết na, được nhiều người ưa thích.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Tiểu muội muội mau dừng bước, chúng ta chỉ cần hỏi ngươi một số chuyện mà thôi!” Trong đám lâm tặc đuổi theo phía sau, một tên cầm theo đao chạy nhanh nhất quát lên, gương mặt lại cười đầy nham hiểm.

Thiếu nữ thấy vậy, sắc mặt càng ngày càng kém, chỉ luôn la hét lên: “Làm ơn tha cho ta! Các ngươi đã cướp bóc toàn bộ tiền bạc rồi, lại còn giết chết mấy tên gia nô, muốn bắt ta làm cái gì nữa?”

Thiếu nữ vừa chạy vừa thở hồng hộc, sức lực của cơ thể yếu đuối đó làm sao so được với đám to con như lâm tặc phía sau.

Chỉ chốc lát nàng ta đã bị bọn chúng chặn đầu bao vây lại, mỗi tên đều nhìn thiếu nữ mà làm ra vẻ mặt dâm ô.

“Không! Đừng lại gần ta!” Thiếu nữ thất thanh, lúc này đã gần như lâm vào tuyệt vọng.

Chỉ thấy đám lâm tặc bước đến, một tay vung tới xé mạnh khiến quần áo thiếu nữ rách toang, thân hình lộ liễu trắng nõn.

Sau đó mặc kệ cho nàng kêu gào khóc lóc cùng van xin, chúng cũng không hề nhẹ tay mà chà đạp lấy thân thể đó, nụ cười thỏa mãn của chúng vang vọng khắp khu rừng.

Xung quanh cũng thường hay có người dân đi qua, nhưng nào có ai dám ra tay giúp đỡ.

Bọn họ chỉ mong giữ được mạng sống cho chính mình là đã tốt lắm rồi.

Thậm chí có kẻ còn coi thiếu nữ đó giống như một sự hi sinh giúp bản thân qua đường dễ dàng mà không bắt gặp lâm tặc.

Đế Đạo Thiên đúng lúc này chợt đi ngang qua, lần đầu tiên hắn trông thấy cảnh tượng như vậy.

Trong lòng chợt nổi lên nóng bức cùng kinh tởm, thế nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng khống chế lại bản thân.

Hắn định sẽ không ra tay, thế nhưng khi trông thấy nét mặt thiếu nữ thẫn thờ vô hồn, gần như mất hết đi ý chí sống để mặc cho lũ lâm tặc đùa nghịch, hắn không nhìn được.

“Dù sao cũng tiện đường, giúp ta luyện tập một chút cũng không sao.” Nói xong, hắn dậm chân thật mạnh, cơ thể nhìn có vẻ nặng nề lại di chuyển với tốc độ cực nhanh như một cái bóng.

— QUẢNG CÁO —

Event

Bọn lâm tặc đang thoải mái vui đùa, bỗng dưng, một tên trong đó không hiểu sao trợn to mắt, sau đó cả người lập tức bị đập bay ra xa, văng vào thân cây một cái thật mạnh.

“Hả, có chuyện gì?” Đám còn lại hoảng hồn, vội vã nhặt lên vũ khí rồi cảnh giác xung quanh.

Đế Đạo Thiên lúc này đang đứng trước mặt, nhìn đám lâm tặc mở miệng: “Thả nàng ra, sau đó mỗi người để lại một cánh tay mới được rời đi!”

Đám lâm tặc nghe hắn nói vậy lập tức cười ha hả.

Nhìn bề ngoài Đế Đạo Thiên là có thể nhận ra một tên phú nhị đại yếu ớt vô dụng, làm gì có cái tư cách dọa nạt bọn hắn.

Chỉ có điều việc tên kia đột nhiên bị đánh bay cũng khiến chúng nghi ngờ, tên cầm đầu hỏi: “Có phải ngươi được cao thủ bên cạnh bảo vệ đúng không? Nhưng đáng tiếc, bọn ta ở đây có rất đông người, muốn đánh thì cứ việc thoái mái mà xông lên! Còn về tiện nữ này, ngươi muốn ta thả nàng sao? Không có chuyện đó!”

Hắn cười ác độc, cúi xuống nhìn thấy thân thể lõa lồ của thiếu nữ cùng ánh mắt mất hồn đó, thanh đao trên tay lập tức cắm xuống ngay giữa ngực khiến cho máu tươi phun ra đỏ cả một vùng.

Sau đó hắn rút đao lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đế Đạo Thiên, nghĩ muốn dọa cho tên thiếu niên này một trận.

Chỉ là, khi Đế Đạo Thiên trông thấy cảnh đó, hắn không hiểu sao lại cảm giác rất khó chịu.

Lực lượng trong người không tự chủ mà sôi trào lên, lập tức khiến cho khí tức tu vi bộc phát, hình thành khí tràng mạnh mẽ bao tỏa xung quanh.

“Đây…đây là…tu sĩ! Hắn là tu sĩ, mau chạy đi!” Đám lâm tặc lập tức hoảng hồn bỏ chạy đi, cả đám người xung quanh có một vài kẻ hiếu kỳ đứng lại quan sát lúc này cũng tái xanh gương mặt, vội vã lùi ra thật xa.

— QUẢNG CÁO —

Event

Khí tràng của Đế Đạo Thiên mang theo áp lực mạnh mẽ, khiến cho không gian xung quanh dường như bị kìm nén.

Những tên lâm tặc đó có cố gắng đến mấy cũng không thoát ra bên ngoài được, giống như mắc kẹt trong vũng lầy, càng dãy dụa lại càng bị ghìm sâu.

Đế Đạo Thiên đứng im một chỗ tỏ ra lạnh lùng, Đế nguyên ngưng tụ trên hai tay hình thành hai thanh kiếm sáng chói.

Thân thể khẽ rung một cái đã xuất hiện phía sau bọn hắn, hai kiếm đồng thời chém ra, tốc độ không thể nhìn được bằng mắt thường.

Ngay sau khi hắn dừng lại, hai thanh kiếm cũng tan biến cùng với sự tan vỡ của cơ thể những tên kia thành thịt vụn.

Đôi mắt bàng bạc hiện lên sự huyền bí, Đế Đạo Thiên đứng nhìn máu me đang bám đầy trên người mình nhưng lại không có chút biểu cảm dị thường nào.

Sau đó hắn lại quay ra nhìn thấy thi thể của thiếu nữ kia, lúc này ánh mắt mới có vẻ như lặng xuống, hiện ra sự tiếc thương.

Nhưng sau đó hắn lại trở nên bình thường, cứ thế bỏ mặc mọi thứ mà bước đi.

Lúc này đám người phía xung quanh mới dám lén lút mò lại, khi trông thấy cảnh tượng máu me lập tức sợ hãi kinh thán.

Trong số đó, có một cặp đôi hai ông cháu đứng từ xa nhìn thấy, đứa trẻ vội ngước lên nhìn ông mở miệng: “Ông ơi, người đó rõ ràng đang làm việc tốt, tại sao ai thấy cũng sợ?”

Ông lão nghe cháu hỏi vậy, tỏ ra bối rối cũng không biết trả lời làm sao cho đúng.

Lão sống cũng đủ lâu, cũng không thể phân biệt rõ ràng đâu là thiện đâu là ác.

Chỉ có điều, trong mắt lão, những tu sĩ như Đế Đạo Thiên lại là một điều hoàn toàn khác, bọn họ không còn bên trong phạm trù mà phàm nhân có thể đánh giá được nữa.

Lão chỉ thủ thỉ một câu: “Chúng ta là phàm nhân, đúng hay sai thì có quan trọng gì? Cháu chỉ cần nhớ, sống làm sao mà để bản thân cùng người bên cạnh vui vẻ là đã rất mãn nguyện rồi.

Giống như hai ông cháu ta cũng vậy!”