Lúc ba người Tô Diệu Diệu gặp nhau, trong biệt thự nhà họ Trình, mẹ Trình bưng hoa quả từ phòng bếp ra tiếp đãi Chu Dao và Lâm Hi đã đến.
Mẹ Trình vô cùng thích năm người bạn thân con gái quen từ hồi mẫu giáo này.
Tạ Cảnh Uyên là ưu tú nhất, trưởng thành từ rất sớm, có tính kỉ luật, may thay dưới sự dẫn dắt của cậu bé ấy, năm bạn nhỏ khác cũng phải thay đổi, chăm chỉ học tập.
Chỉ là chỉ số thông minh của mỗi người không giống nhau, Tô Diệu Diệu nhìn có vẻ mỏng manh lười biếng nhất, nhưng thành tích lại chỉ đứng sau Tạ Cảnh Uyên.
Lâm Hi ổn định giữ hạng ba, Chu Dao và Phùng Tiểu Vũ vẫn thường cạnh tranh hạng bốn, còn con gái của cô lại là lão Lục* nhiều năm không đổi.
[*] Lão Lục là hạng sáu đó.Con gái có lòng hiếu thắng, mẹ Trình cũng giúp đỡ rất nhiều, ví dụ như trả tiền lương cao mời gia sư cho con gái, ví dụ như dùng đồ ăn ngon dụ Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên tới nhà làm bài tập.
Cần cù bù thông minh, lần này Trình Duyệt đã thi đỗ trường Nhất Trung.
Mẹ Trình rất tự hào, càng thêm hi vọng sáu đứa trẻ tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết, khích lệ lẫn nhau cùng thi vào trường Đại học danh tiếng trong tương lai.
“Mấy đứa chơi vui nhé, cô ra ngoài làm chút việc.”
Mẹ Trình để hoa quả xuống, cười nói.
Cô đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng nhan sắc nên chỉ như phụ nữ mới ngoài ba mươi, giống như những phu nhân nhà giàu trong phim truyền hình, dù có cười nói niềm nở đến mấy cũng vẫn mang vẻ xa cách.
Chu Dao và Lâm Hi cùng đứng lên nhìn theo cô, Trình Duyệt thì ngồi trên sofa gọi điện thoại cho Tô Diệu Diệu.
Đợi mẹ Trình đi, Lâm Hi và Chu Dao rõ ràng đã thả lỏng hơn.
“Ok, lát gặp.”
Xác nhận đám Tô Diệu Diệu đã vào tiểu khu, Trình Duyệt hài lòng để điện thoại xuống, thấy Chu Dao, Lâm Hi đều ngồi yên không nhúc nhích, cô đẩy đĩa hoa quả qua: “Ăn đi, ở nhà của tớ còn khách sáo cái gì.”
Lâm Hi tuấn tú có nước da trắng trẻo, từ khi học ở nhà trẻ đã là một đứa nhỏ dịu dàng ít nói, lúc lên Tiểu học còn từng bị mấy tên con trai trong lớp bắt nạt, nhưng có Tô Diệu Diệu ở đó, sau khi bại trận dưới tay Tô Diệu Diệu, đám nhóc đó mới không dám ra tay với Lâm Hi nữa.
“Ăn ở nhà rồi, không đói chút nào.” Lâm Hi thật sự không ăn thêm được nữa.
Gia cảnh nhà Chu Dao hơi kém, ngày thường cũng không được ăn nhiều hoa quả, những quả nho, dưa hấu, chuối tiêu trong đĩa đều mê hoặc cô, nhưng cô không thể ăn, đành lắc đầu theo Lâm Hi.
Trình Duyệt hiểu rất rõ sự khó xử của cô nàng, cầm hoa quả đặt lên một cái đĩa khác, nhiệt tình đưa cho Chu Dao, cười hì hì nói: “Mau ăn đi mau ăn đi, tốt là là mập như tớ ấy, nếu không có mỗi mình tớ mập, lúc đi chung với nhau sẽ mất mặt lắm.”
Chu Dao nhìn xuống cẳng chân dưới váy của Trình Duyệt, mập chỗ nào, rõ ràng là ngang cô mà.
Nhưng Trình Duyệt nhiệt tình đã giảm bớt sự xấu hổ của cô, cô nhận đĩa, ăn từng miếng một.
Bên ngoài biệt thự, mẹ Trình lái một chiếc BMW dọc theo đường chính, sau khi nhìn thấy ba người Tạ Cảnh Uyên, mẹ Trình từ từ dừng lại bên cạnh họ, hạ cửa xe xuống.
“Cô ạ!”
Phùng Tiểu Vũ ngạc nhiên hô lên, Tô Diệu Diệu thấy mẹ Trình nhìn mình thì cũng gọi “cô”.
Mẹ Trình: “Đến cả rồi, mau vào đi, bọn Dao Dao đến rồi đấy.”
Phùng Tiểu Vũ và Tô Diệu Diệu gật đầu.
Mẹ Trình nhìn Tạ Cảnh Uyên, thấy đứa nhỏ này vẫn lạnh nhạt như thường ngày, cô cũng không bắt chuyện mà lái xe rời đi.
Tạ Cảnh Uyên đi về phía trước, nghe thấy Phùng Tiểu Vũ đang thì thầm với Tô Diệu Diệu: “Mẹ Trình Duyệt thích Tạ Cảnh Uyên nhất, thích cậu nhì, mời bọn tớ chỉ là thuận tiện thôi.”
Tô Diệu Diệu hoang mang: “Sao cậu biết?”
Cô lại cho rằng mẹ Trình thích cô nhất, trước đây lúc cô và Tạ Cảnh Uyên đến làm khách, mẹ Trình đều chuẩn bị cá viên chiên cho cô mà.
Phùng Tiểu Vũ: “Đương nhiên là quan sát rồi, như là vừa nãy nhé, sau khi cô ấy dừng xe lại thì nhìn Tạ Cảnh Uyên đầu tiên, bình thường một người nhìn người nào trước tiên là để ý người đấy nhất đó.”
Mấy năm nay Tô Diệu Diệu không vùi đầu làm bài tập thì cũng là chuyên tâm ăn uống chơi bời, đúng là không để ý mấy thứ này.
Phùng Tiểu Vũ: “Chúng ta cược đi, cược xem lát nữa đến nhà họ Trình, Trình Duyệt sẽ nhìn ai trước.”
Tô Diệu Diệu: “Cậu nghĩ cậu ấy sẽ nhìn ai?”
Phùng Tiểu Vũ dương dương tự đắc hất cằm về phía Tạ Cảnh Uyên.
Tô Diệu Diệu chỉ có thể chọn giữa mình và Phùng Tiểu Vũ, cô không hề do dự mà tự chọn mình, chắc chắn là Trình Duyệt thích cô hơn.
Phùng Tiểu Vũ: “Cược gì đây? Như vậy đi, nếu tớ thắng thì sau khi nhập học cậu phải giảng cho tớ mười đề. Còn nếu cậu thắng, tớ sẽ cho cậu ba món đồ ăn vặt, chỉ cần siêu thị nhà tớ có, cứ tùy cậu chọn.”
Tô Diệu Diệu đồng ý ngay.
Đến biệt thự nhà họ Trình, để không bị vị trí làm ảnh hưởng đến ánh mắt của Trình Duyệt, Tô Diệu Diệu và Phùng Tiểu Vũ đều đứng cạnh Tạ Cảnh Uyên, xếp thành một đường thẳng.
Trình Duyệt nhẹ nhàng bước tới đón bọn họ, cười tủm tỉm nhìn Tạ Cảnh Uyên trước tiên.
Tô Diệu Diệu: …
Phùng Tiểu Vũ cười thầm: “Mười đề nhé, không được chơi xấu.”
Trình Duyệt nghi hoặc nhìn qua: “Mười đề gì?”
Tô Diệu Diệu: “Bọn tớ…”
Phùng Tiểu Vũ nhanh tay nhanh mắt che miệng cô lại, nói với Trình Duyệt: “Không có gì, đây là bí mật của tớ với Diệu Diệu, cậu đừng hỏi linh tinh.”
Trình Duyệt hừ, nhưng cũng không để ý chút chuyện nhỏ này, gọi: “Mau vào đi, nếu không vì chờ các cậu thì tớ đã không nhịn được mà xem trước rồi.”
Đây là bộ phim điện ảnh nước ngoài mới được công chiếu nửa tháng, tiếc là mấy rạp phim trong nước không chiếu, may thay mẹ Trình Duyệt có cách để họ có thể xem ở nhà.
Phim điện ảnh này có nhiều phần, năm ngoái họ đã xem hai phần trước rồi, vô cùng mong đợi phần ba năm nay.
Phùng Tiểu Vũ nắm tay Tô Diệu Diệu đi vào trong.
Tạ Cảnh Uyên nhìn bóng lưng Tô Diệu Diệu, cau mày.
Cậu lo con mèo này sẽ bắt nạt người khác, nhưng tâm tư của mèo ở một vài mặt lại vô cùng đơn thuần, lúc không để ý, sợ là cô sẽ bị người có rắp tâm ức hiếp.
Có thể cải thiện thành tích học tập của cô bằng cách trau dồi khả năng tự chủ, nhưng nhân tình thế sự quá phức tạp, lòng người càng khó đoán.
Sáu người bạn thân ôm đĩa đựng trái cây với đồ ăn vặt, đi xuống tầng hầm nhà Trình Duyệt.
“Cậu tớ ở New York, tớ nhờ cậu mua sáu vé xem phim, coi như chúng ta đến rạp chiếu phim xem.”
Trình Duyệt nói, đẩy cửa phòng chiếu phim ra.
Phòng chiếu phim có hai hàng sofa, hàng thứ nhất có bốn chỗ ngồi, hai bên đều là ghế sofa dài, có thể nằm xem.
Tô Diệu Diệu sẽ không khách sáo với bất kì ai, vui vẻ chiếm một cái sofa dài.
Tạ Cảnh Uyên nhìn Lâm Hi, đi xuống hàng thứ hai.
Hàng hai có bốn ghế sofa bình thường, Tạ Cảnh Uyên ngồi sau Tô Diệu Diệu.
Lâm Hi nhìn cậu, ngồi xuống cái ghế cách cậu một chỗ.
Tuy trong mắt người ngoài sáu người là bạn thân, nhưng thật ra không phải, Tạ Cảnh Uyên chỉ đi theo Tô Diệu Diệu, rất lạnh nhạt với bốn người còn lại, không hề có gì vượt qua mối quan hệ bạn học bình thường.
Phùng Tiểu Vũ cướp vị trí bên cạnh Tô Diệu Diệu, hai người không mập, chịu một chút là có thể cùng nằm trên ghế sofa dài.
Trình Duyệt trừng mắt với Phùng Tiểu Vũ, sau khi mở phim, cô đi tới ngồi xuống cạnh bọn họ, Chu Dao tự giác ngồi xuống cái ghế sofa bình thường khác.
Bộ phim này kể về mối tình tay ba giữa một cô gái loài người với nam chính ma cà rồng và nam phụ người sói.
Trình Duyệt và Chu Dao đều thích ma cà rồng, Phùng Tiểu Vũ lại là fan trung thành của người sói.
Khi cậu bé người sói lộ ra cơ bắp cuồn cuộn nhưng không quá đáng, Phùng Tiểu Vũ hưng phấn lắc tay Tô Diệu Diệu: “Đẹp trai quá đẹp trai quá, muốn sờ ghê á!”
Tô Diệu Diệu ghét bỏ: “Sờ cái gì mà sờ, sói hôi lắm.”
Kiếp trước, sau khi Tô Diệu Diệu từ một con mèo hoang bình thường trở nên có trí thông minh, liền trốn vào rừng tu luyện, thỉnh thoảng mới về nhân gian đi dạo. Nhưng cô cũng không dám vào sâu trong núi, vì nơi đó là địa bàn của các lão yêu đại yêu.
Bất kể như thế nào Tô Diệu Diệu cũng không dám trêu chọc sói yêu, ngay cả một con sói bình thường cũng có thể giết chết con mèo vừa mới tu luyện là cô.
May là mấy con yêu này không thích sạch sẽ như mèo, lúc còn cách xa đã có mùi bay tới, có thể để Tô Diệu Diệu thoát khỏi nguy hiểm.
“Hôi chỗ nào, anh ấy là người sói, bình thường vẫn tắm.”
Tô Diệu Diệu: “Sói cũng có mùi khó ngửi mà, giống như chó ấy.”
Phùng Tiểu Vũ: “Chó khó ngửi chỗ nào? Tớ nói này Tô Diệu Diệu, nhà cậu chưa nuôi chó bao giờ, càng chưa từng nuôi sói, sao cậu lại nói bằng cái giọng rất hiểu biết động vật thế?”
Tô Diệu Diệu: “… Xem trong sách hết đó.”
Trình Duyệt đột nhiên chen vào: “Đừng nói nữa, tập trung xem phim đi!”
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh, nữ ma cà rồng phản diện đã xuất hiện, tốc độ nhanh như gió.
Phùng Tiểu Vũ cau mày: “Chỉ thiếu một xíu nữa thôi! Sao cô ấy nhanh quá vậy?”
Tô Diệu Diệu cầm cá khô trong tay, không tập trung đánh giá: “Tạm được, không nhanh bằng tớ.”
Sau ghế sofa bỗng bị người ta đá nhẹ một cước.
Tô Diệu Diệu run lên, không dám nói nhiều nữa.
Phùng Tiểu Vũ không thèm để Tô Diệu Diệu “nói khoác không biết ngượng” vào trong lòng, chỉ cho rằng cô thích khoác lác.
Hình ảnh trên màn hình thay đổi, trời đông tuyết phủ, trong lều vải, nam phụ người sói dùng ưu thế về nhiệt độ cơ thể ôm nữ chính đang run lẩy bẩy vào lòng, mà nam chính ma cà rồng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Trình Duyệt: “Nữ chính hơi quá đáng nhỉ, chị ấy không thương nam chính biết ghen sao? Rõ ràng là thích nam chính, vậy mà còn yên dạ yên lòng ôm người khác lâu như thế.”
Phùng Tiểu Vũ: “Chị ấy lạnh mà, lẽ nào cậu muốn chị ấy chết cóng?”
Trình Duyệt: “Hừ, cậu ở đảng người sói, tất nhiên sẽ thích tình tiết này rồi.”
Phùng Tiểu Vũ: “Tớ ở đảng nữ chính, làm nữ chính dễ chịu hơn, có hai người đàn ông như vậy yêu tớ, Diệu Diệu cậu nói xem?”
Tô Diệu Diệu nhai hết cá khô trong miệng, rất ghét bỏ nhìn hai người đàn ông trên màn ảnh: “Tớ thấy nữ chính này thảm quá, người thích chị ấy cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ma cà rồng cũng là một loại cương thi, còn hôi hơn chó hơn sói, sói thì không cần phải nói, không chừng dưới lớp lông còn có rận…”
“Tô Diệu Diệu!”
Phùng Tiểu Vũ và Trình Duyệt gần như đồng thanh kháng nghị, cứ theo cách phân tích của Tô Diệu Diệu thì không thể xem nổi phim này nữa!
Không ai tìm cô thảo luận nữa, Tô Diệu Diệu chuyên tâm ăn đồ ăn vặt.
Phim điện ảnh kết thúc, mọi người đi ra phòng khách, trên đường đi còn đang bàn về kịch bản.
Trình Duyệt hỏi Tạ Cảnh Uyên với Lâm Hi: “Đám con trai các cậu nói một chút đi, ma cà rồng với người sói, ai tốt hơn.”
Lâm Hi nhìn về phía Tô Diệu Diệu, cười nói: “Tớ thấy Diệu Diệu nói rất có đạo lí, bọn họ đều có khuyết điểm riêng.”
Trình Duyệt bĩu môi: “Tất nhiên cậu sẽ nói đỡ Diệu Diệu rồi. Cậu thì sao?”
Bị cô nàng hỏi, lúc đầu Tạ Cảnh Uyên không muốn trả lời, thấy đám người Tô Diệu Diệu đều nhìn qua, cậu mới thản nhiên nói: “Nếu bọn họ tự chủ tốt thì đã tránh được chút nguy hiểm đó rồi.”
Trình Duyệt: “Ý cậu là, bọn họ không nên động lòng với nữ chính?”
Tạ Cảnh Uyên ngầm thừa nhận.
Phùng Tiểu Vũ đứng cạnh Tô Diệu Diệu thì thầm: “Không yêu thì còn diễn cái gì nữa, chẳng trách Diệu Diệu cứ gọi cậu là đạo trưởng.”
Mọi người quen nhau lâu như vậy, đều từng vô tình nghe thấy Tô Diệu Diệu gọi Tạ Cảnh Uyên là “đạo trưởng”.
Tạ Cảnh Uyên nhìn cô nàng một cái.
Phùng Tiểu Vũ không dám nhiều lời nữa.
Tô Diệu Diệu hoàn toàn ủng hộ Tạ Cảnh Uyên: “Đúng vậy mà, người yêu khác đường, người quỷ cũng không chung đường, mỗi người đều có cuộc sống riêng, sao phải dính vào nhau làm chi, thích nữ chính cũng chẳng có ích gì, nếu như có thể tăng sức mạnh, tăng năng lượng…”
Nói được phân nửa, cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Tạ Cảnh Uyên, Tô Diệu Diệu không khỏi nhớ đến tình huống lúc lần đầu hai người gặp gỡ, vội ngậm miệng.
Cô muốn kéo Phùng Tiểu Vũ lảng sang chuyện khác, nhưng Phùng Tiểu Vũ lại khoa trương trốn sau Trình Duyệt, chỉ vào cô nói: “Tô Diệu Diệu, thì ra cậu là người thực dụng như vậy!”
Trình Duyệt hừ hừ, nói: “Giờ cậu mới biết hả? Cậu ấy có giảng không cho chúng ta cái đề nào đâu?”
Tô Diệu Diệu: …