Đất Ma

Chương 47: 47 Lùa Lợn Vào Chuồng

Điền Quý thì lại không đặt phần lớn sự chú ý của mình vào trận đánh như Phượng Ngân.

Cứ như anh chàng mà nói, thì cái chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay chẳng có gì là thú vị, mà có xem cũng chẳng được lợi gì.

Đối với Điền Quý mà nói, nếu như lỡ để đối phương vào được đến tầm tay đấm chân đá thì anh chàng chắc chắn là chết rồi.

Thế nên...

Từ lúc hai bên đánh nhau đến giờ, Điền Quý vẫn đang chú ý khắp bốn phía quanh chiến địa, tìm kiếm tung tích của Vân Kiếm.

Không thể không khen rằng, ả rất kiên nhẫn.

Bảy con quỷ lợn đang từ từ rơi xuống hạ phong, vậy mà vẫn không thấy con ả có vẻ gì là sắp ra tay cả.

Thời gian chầm chậm trôi qua...

Lúc này đồng hồ điểm hai giờ sáng.

Trận đánh giữa quỷ tiên, thần giữ cửa và đám quỷ lợn cũng dần đến hồi ngã ngũ.

Tứ chi xác nữ đều bị nhai nát, ngã lăn đùng ra nóc nhà nằm bất động.

Con mắt con ả ban đầu còn phát sáng lập lòe, sau đấy ảm đạm dần đi, rồi tắt hẳn.

Trước khi bị con quỷ lợn cuối cùng nuốt chửng, dường như khóe miệng của thần giữ của đã nhếch lên.

Xác nữ lấy một chọi ba, giết được hai, trọng thương một rồi ngã xuống.

Phía lão quỷ tiên thì cũng không hơn được bao nhiêu.

Một cái chân của lão đã bị quỷ lợn nuốt, một cánh tay cũng bị chúng nó xé ra, cho vào mồm nuốt chửng.

Cũng may là lão ta biết bay, bằng không thì đừng có mơ mà đánh nhau tiếp được.

Thế nhưng lũ lợn cũng chẳng hơn gì cho cam.

Con quỷ lợn nuốt cánh tay lão quỷ tiên không ngờ cánh tay đứt rời mà lão vẫn còn điều khiển được.

Lão ta bèn kéo cánh tay thọc sâu vào thân nó, phá lưng mà đấm ra ngoài.

Quỷ lợn ta cứ thế mà chết ngắc ngoải.

Tính cả con lão ta xé xác từ trước, thì hiện tại bảy con quỷ lợn đã chết mất bốn.

Cả hai bên đều có thương vong, nên lúc này chỉ đứng gườm ghè nhau chứ không dám xông vào ẩu đả nữa.

“Xuất hiện đi.

Xuất hiện đi chứ.”

Điền Quý nhìn chằm chằm vào xô máu, miệng lặp đi lặp lại.

Bảy quỷ đã chết bốn, ba con còn sống thì cũng bị thương nặng.

Ấy thế mà ả Vân Kiếm vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Thành thử, anh chàng cũng không tiện ra tay.

Thế nhưng nếu để lâu quá, ba con quỷ lợn nó khỏe lại, nó chuồn mất thì lại hóa thành xôi hỏng bỏng không.

Điền Quý lúc này lại là bên bị vào cái thế hai đầu đều khó, tiến thối lưỡng nan.

“Vẫn đánh giá sai giá trị của bảy con quỷ này đối với ả.”

Vân Kiếm để mặc cho bảy con quỷ này bị giết, nhưng Điền Quý thì không thể thả chúng đi được.

Cho dù là vì nhà lão Phong đã có nhờ vả, hay vì tính mạng của lão cóc, anh chàng và Phượng Ngân đều phải ra tay.

“Đánh!”

Anh chàng vừa nói dứt câu, Phượng Ngân đã đạp cửa, nhảy phốc lên mái nhà.

Cô nàng cử động vai trái mấy cái, cười gằn:

“Ngứa tay ngứa chân cả đêm, cuối cùng cũng được đấm bọn mày một trận cho sướng tay rồi.”

Quỷ lợn thấy thế mới kêu thất thanh:

“Chuyện đâu còn có đó, chị bình tĩnh đã.”

“Bình tĩnh cái con em chúng mày.

Đứa nào ban nãy đòi giết tao?”

Phượng Ngân nghiến răng, quyền sáo bằng đồng đen giáng như vũ bão vào mặt, vào đầu, vào lưng lũ quỷ lợn.

Có lẽ vì ba con lợn còn sống mượn thân bà cụ và hai đứa trẻ nên cô nàng mới nổi máu xung thiên, càng đánh hăng hơn.

Điền Quý trông thấy mọi chuyện qua xô máu lợn, nhưng mông vẫn dán chặt vào ghế.

Hai tay anh chàng không ngừng đưa ra giống như ném, như rải đồ vật gì đó.

Song cả hai bàn tay Điền Quý đều rỗng không, người ngoài nhìn vào ắt hẳn sẽ cho rằng anh chàng bị điên, hoặc đang chơi trò giả vờ nào đó.

Bọn quỷ lợn bị Phượng Ngân đánh cho thất điên bát đảo, chỉ có cách lăn xuống khỏi mái nhà.

Tấm thân ục ịch của chúng rơi xuống đất, phát ra những tiếng ầm ầm nặng trịch.

Bọn lợn lết tấm thân đầy vết thương về phía cổng, cố gắng chạy trốn, thế nhưng lão quỷ tiên đã bay xuống cản ngay lại.

Tiến thoái lưỡng nan, bọn chúng chỉ còn mỗi một cách chui tọt vào trong phòng, đối mặt với Điền Quý.

Bấy giờ, anh chàng đang ngồi vắt chân, năm ngón tay gỗ cồm cộp lên tay vịn bằng gỗ.

Bọn quỷ lợn ngó nhau một cái, đoạn chặc lưỡi, rống lên:

“Liều!”

Cả bọn há mồm, nôn ra một loại vật chất nửa như ánh sáng, mà nửa như chất nhờn, đỏ lòm và không ngừng co bóp.

Thứ quỷ quái đó vọt về phía Điền Quý, nó tràn đến đâu, sàn nhà nổi mốc meo thối rữa đến đấy.

Anh chàng bỗng huýt sáo một cái, Bát Long Cẩu từ dưới gầm ghế phi ra, sủa lên một tiếng bé tẹo và non nớt.

Đúng lúc này, bức tượng ngọc Điền Quý đặt trong vòng bảo vệ bỗng tỏa ra hào quang.

Ánh sáng vọt đến bao trùm lấy con cún bé tí.

Thứ quái quỷ do ba con quỷ lợn nôn ra lập tức ré lên khiếp sợ, cuống cuồng thối lui lại...

Bởi lẽ, lúc ánh sáng dịu lại, thứ đứng chắn trước mặt Điền Quý không phải một con chó bé tẹo nữa, mà là thứ đã từng xuất hiện ở sông Âm lúc đấu phép.

Một con kỳ lân.

Kỳ lân cạ sừng xuống sàn, mắt lồi trợn to, quắc lên nhìn chòng chọc vào ba con quỷ lợn.

Nó rung mình một cái, bộ lông vàng rũ ra từng đốm sáng trông như đom đóm.

Lão quỷ tiên đứng ngoài, thấy trong phòng có bày tượng ngọc kỳ lân thì cứng cả người, chân run lẩy bẩy.

Trong phong thủy, kỳ lân có nhiều ý nghĩa.

Bức tượng ngọc trong phòng nhe nanh, trợn mắt, sừng sắc lem lẻm, là loại chuyên dùng để xua đuổi tà ma, trừ khử yêu quái.

Thế nhưng, trong văn hóa tâm linh người Việt, thuở xưa kỳ lân từng là một con ác thú, ăn người nhai xương như cơm bữa.

Thành thử, kỳ lân cũng mang sát tính.

Kỳ lân không phải ai cũng dám bày, bởi vì lo sợ không đủ gánh cái uy của kỳ lân, mà lại càng không được bày tượng lân trong nhà.

Làm vậy, chẳng những phúc thần không dám vào, mà kỳ lân còn cắt hết đường phúc đường lộc.

Tượng lân ngọc này chẳng những là ngọc cổ đời Trần, lại còn được khai quang, đủ thấy nó đáng sợ đến mức nào.

Lão quỷ tiên kêu lên thất thanh:

“Đứa nào! Đứa nào lại đi bày lân trong nhà?”

Thế nhưng cái vòng ghế đã bị bùa của Điền Quý phong tỏa, lời lão nói người bên trong không nghe thấy, người bên trong nói gì lão cũng chịu bó tay.

Lão quỷ tiên nổi cáu lên, trợn mắt lườm Điền Quý.

Anh chàng ngoáy lỗ tai, nhếch mép cười khẩy, thầm nghĩ:

“Xem ra lão cho rằng cái tượng ngọc này do mình mang đến đây mà.

Cho lão đoán đến rụng hết răng chắc cũng không ngờ được người bày tượng kỳ lân phá hoại tài lộc của nhà họ Nguyễn lại chính là cô vợ thứ con trai lão cưới về.”

Thực ra, lúc chiều Điền Quý thấy cái tượng kỳ lân này đã lấy làm lạ.

Ngọc cổ đã khai quang, họa may có mấy vị tai to mặt lớn như chủ tịch xã, bí thư tỉnh thì trấn áp nổi.

Mà có gánh được lân cũng chỉ dám bày trên bậu cửa, hoặc làm cái bục con ngoài cửa cho nó ngồi thôi.

Một lão đầu bếp quèn chẳng nhẽ muốn chết mà lại đi bày lân trong phòng.

Lúc hỏi ra, nghe lão Nguyễn Hải Phong khoe là tượng “tỳ hưu” do vợ thỉnh, anh chàng bèn mặc kệ luôn.

Chuyện thâm cung bí sử của nhà họ Nguyễn ra sao Điền Quý chẳng muốn xen vào.

Song chuyện đời lắm lúc cũng éo le, chính vì cô vợ bày cái tượng lân để cắt đứt tài lộc nhà chồng mà vô tình cứu mọi người khỏi bị quỷ giết.

Ba con quỷ lợn đã trọng thương sắp chết thì sao là đối thủ của bát long cẩu mượn thần vận của kỳ lân được? Nhoáng một cái, cả ba con quỷ lợn đã bị cắn chết.

Lân ta thè cái lưỡi đỏ au liếm máu ở môi, đoạn há mồm, nhả ra một quả cầu sáng quắc.

Ánh sáng vàng chói, tròn như viên bi, rực như hòn lửa, nhẹ nhàng nhập vào bức tượng ngọc.

Dưới đất lại hiện ra nguyên hình con chó con Bát Long cẩu.

Cu cậu ngước cặp mắt tròn vo nhìn Điền Quý, giơ vuốt cạo lên sàn nhà ba đường mờ mờ, rên lên ư ử.

Sau khi kỳ lân trở vào trong tượng ngọc, lão già quỷ tiên mới lên tiếng:

“Thằng ranh con vắt mũi chưa sạch kia, mang pho tượng nát đấy cút cho bổn tiên.”

Điền Quý cười khùng khục, ngả hẳn ra ghế, bảo:

“Ông anh đừng vội đuổi khách thế chứ? Hôm nay thằng em giúp ông anh bảo vệ con cháu, giữ được hương hỏa cúng giường sau này, không cảm ơn được một câu đàng hoàng à? Cứ chậm rãi tính sổ cho ra nhẽ đã rồi thằng em sẽ đi cũng chẳng muộn.”

“Cho mày sống rời khỏi đây đã là ban ơn rồi, còn không biết điều hả? Mày đã không chịu toàn thân bỏ đi thì cũng được.

Hôm nay tao cũng đang muốn tính sổ cái chuyện mày mang kỳ lân vào phá phong thủy nhà tao đây.”

Lão quỷ tiên quắc mắt lên, lại ngó trần nhà, bảo:

“Vừa lúc con người hầu của bổn tiên nó chết.

Con bé trên kia cũng được lắm, xứng đáng để bản tiên mở dạ từ bi, thu nhận về hầu hạ.”

Điền Quý trố mắt, bảo:

“Ông chắc chứ? Cô ả bạo lực đấy mà hầu hạ khéo cái nắm cốt già nhà ông bị giã thành bột mịn hết đấy.

Đến lúc đấy thì đừng có trách tôi không báo trước.”

Anh chàng đảo mắt, đoạn cười:

“Này ông già, tôi với ông cũng tính là người làm cùng một nghề, tôi khuyên thật lòng.

Già rồi thì phải nên nết, đừng có để con c$ làm mù con mắt rồi hối cũng chả kịp đâu.

Người ta sinh ra cái đầu trên để nghĩ, còn đầu dưới thì...”

Sau đó...

Điền Quý cứ nhè lúc lão muốn nói chuyện thì lại nói xen vào một câu, nội dung thì đều trời ơi đất hỡi, chẳng có người nào đầu óc bình thường lại nói ra cả.

Lão quỷ tiên nghiến răng, quát to:

“Mẹ nó! Bổn tiên sống bảy mươi năm trời chưa gặp thằng nào vô liêm sỉ như thằng này.”

Bỗng lão sầm mặt, quát:

“Mày tưởng kéo dài thời gian thì có thể làm tao e ngại à?”