Đất Ma

Chương 50: 50 Rạn Nứt

Mụ muỗi tinh đã bỏ đi...

Nhưng cái vị đắng chát mà mụ để lại cho Điền Quý thì mãi vẫn chẳng tiêu biến đi đâu được.

Anh chàng tung chân đá văng mấy hòn sỏi dưới đất, gầm lên:

“Mẹ kiếp!”

Chị Huyền cũng đã quay lại nhà của lão Nguyễn Hải Phong.

Câu nói cuối cùng chị ta để lại đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai anh chàng:

“Chịu thôi chú.

Dù biết nhà họ chẳng hoan nghênh gì, nhưng chị không thể để mặc hai đứa con dứt ruột đẻ ra được.

Dù sao, lúc chị mang bầu chúng nó, trong người đã có cái đống này rồi.

Ai biết mụ ta sẽ làm gì? Ít nhất, hai đứa nó có làm sao thì cũng được ở bên mẹ.”

Ánh mắt của chị Huyền trước khi rời đi đầy mâu thuẫn.

Điền Quý thở dài.

Anh chàng có thể nói là tinh thông huyền thuật, hiểu thấu thuật phong thủy địa lí, song những chuyện tình tình nghĩa nghĩa giữa vợ chồng với nhau này thì Điền Quý không tài nào hiểu nổi.

“Này.”

Phượng Ngân bỗng vỗ vai áo anh chàng một cái.

Cô nàng cứ cúi gằm mặt như lẩn tránh ánh mắt của Điền Quý.

“Chuyện gì?”

“Chúng ta...!cứ bỏ đi thế thôi à?”

Cô nàng cắn chặt răng, đầu hất về phía mà mụ muỗi tinh bỏ đi.

Điền Quý thở dài, bảo:

“Thế cô muốn sao? Mụ ta không phải loại yêu quái tầm thường mà hành giả có thể đối phó được.

Người thực sự đánh bại được mụ chỉ có người dân ở đây mà thôi.”

Anh chàng nói đến đây, bỗng dõi mắt về phía xóm nhỏ, ánh nhìn trở nên xa xăm và sâu thẳm trong thoáng chốc.

“Đến chừng nào họ phòng được sốt rét, sốt xuất huyết thì con mụ ấy tự nhiên chẳng còn chút uy hiếp nào nữa cả.”

Điền Quý ngừng một chốc, rồi nói:

“Có lẽ chuyến hành trình của chúng ta nên kết thúc rồi.”

“Có lẽ vậy...”

Phượng Ngân đáp, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu ban nãy.

“Yên chí.

Tôi vẫn có trách nhiệm đưa cô về tỉnh A, hội họp với lão cóc.

Sau đấy hai người có thể xuống mộ mà không có tôi.

Mà giày của cô có gì đặc biệt không mà cứ nhìn chằm chằm mãi thế?”

Câu nói đùa cố đổi chủ đề của Điền Quý không có tác dụng.

Cô nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước mắt, dưới ánh đèn long lanh như mặt hồ phản chiếu ánh sao.

Lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt, anh chàng mới thấy Phượng Ngân tỏ vẻ yếu đuối thế này.

“Chuyện anh giết người...!có thật không?”

“Sao? Cô tưởng chuyện kinh khủng như thế mà tôi lại làm trước khi suy nghĩ thấu đáo à?”

Điền Quý nhún vai.

Câu trả lời chẳng khác nào thừa nhận việc anh chàng giết Vân Kiếm hồi mấy năm trước là hoàn toàn có chủ đích, chứ không phải ngộ sát, cũng chẳng phải tai nạn.

Nói câu nào, cũng là cách Điền Quý nói với Phượng Ngân là tất anh ta không hề có ý lẩn tránh trách nhiệm với những chuyện đã làm.

“Anh...!kể rõ được không?”

Cô nàng nghĩ một hồi lâu, rồi mới hỏi.

Điền Quý cười dài, hỏi lại:

“Tôi kể ra thì cô có tin không?”

“Tôi không chắc.” – Phượng Ngân thở dài, đoạn tiếp:

“Nhưng tôi có thể thử.”

Anh chàng cười dài một hồi, bảo:

“Tấm lòng này của cô tôi xin ghi nhận.

Nhưng tôi lại muốn hỏi rằng, cô tin câu chính mình vừa nói không? Nói đi cũng phải nói lại, xét cho cùng hai chúng ta mới quen nhau chưa đầy nửa tháng mà thôi.

Cô có chắc mình không nghi ngờ tôi không?”

Phượng Ngân im lặng, không đáp.

Xe buýt xóc nảy một hồi, mãi đến giữa trưa hai người bọn họ mới về đến tỉnh A.

Điền Quý nhỏm dậy, phát hiện điểm đến tiếp theo là trước cổng một trường trung học cơ sở.

Anh chàng vươn vai một cái, vừa ngáp vừa lảo đảo đi xuống cuối xe.

“Còn vài bến nữa mới đến nhà trọ cơ mà?”

Anh chàng ngó sang, thấy cô bạn đồng hành đã đứng bên cạnh từ lúc nào.

Điền Quý nhún vai, bảo:

“Tí xe dừng ở trường, trẻ con nó lên, nhức đầu lắm.

Mà tôi cũng đói rồi, xuống cổng trường kiếm cái gì lót dạ rồi tính.”

Phượng Ngân nhìn sang, cười:

“Bây giờ đang nghỉ hè, học sinh đào đâu ra? Anh có muốn lấy cớ thì cũng kiếm cái cớ nào hợp lý một chút, đừng coi thường trí tuệ của tôi thế chứ?”

Điền Quý bật cười:

“Xem ra mấy hôm nay đi với tôi, cô ăn nói sắc bén hơn hẳn.

Sao? Có định đóng học phí không? Dù sao cũng sắp chia tay rồi.”

“Thôi đi ông tướng, đừng có mà Lý Thông.

Chẳng qua tôi giữ thể diện cho anh mới không dồn vào đường cùng thôi.”

Hai người chành chọe một hồi, bỗng nghe cụ bà ngồi phía trước bảo:

“Ôi bọn trẻ bây giờ, tán tỉnh nhau giữa đường giữa chợ thế này đấy, còn ra cái thể thống gì?”

Phượng Ngân bèn nhỏ tiếng:

“Lần này xuống sớm, liệu có quen được thêm cô nào không?”

“Không biết.”

Điền Quý ngẩng đầu, đoạn nhỏ giọng:

“Nhưng có lẽ sẽ nếm được một mảnh đời dang dở đi.”

Hai người xuống xe mới phát hiện hóa ra trường học không vắng như tưởng tượng.

Trong sân trường nắng muốn vỡ đầu, đám học sinh đang vừa hò hét vừa chơi đồ cứu.

Điền Quý vươn vai một cái, ngáp:

“Trông bọn trẻ chúng nó chạy nhảy hùng hục thế thôi mà cái lưng đã biểu tình.

Ài, đúng là mình già rồi.

Còn cô giáo thì sao? Trông chúng nó nô đùa chạy nhảy vui thế này có muốn vào làm một ván với bọn trẻ con không?”

“Thôi.

Tôi còn chưa đến cái mức phải đi bắt nạt bọn trẻ.”

Cổng trường, có một anh bán bánh mì kem đạp cái xe cà tàng dọc cung đường rợp bóng cây.

Trông cái vẻ phờ phạc kia của anh ta thì rõ là sáng nay chỉ có đuổi ruồi chứ chả được mống khách nào.

Chẳng thế, mà vừa tia được hai người bọn Điền Quý là anh này sáng rỡ cả hai mắt lên, cái vẻ mặt dài như quả mướp biến mất hết.

Anh này gạt chân trống xe, gạ:

“Này anh bạn, trời nóng thế này, sao lại để bạn gái mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế? Làm cái bánh mì kem cho nó mát chứ cô? Vừa lạnh vừa mát, ăn bây giờ nó gọi là tuyệt phẩm luôn.”

Điền Quý giơ ngón cái, bảo:

“Rao bán chuyên nghiệp đấy.”

“Cần câu cơm mà.

Không giỏi lên có mà chết đói.

Hai cái bánh mì kem đúng ra nghìn chẵn, tôi lấy rẻ hai người bảy trăm, coi như là khuyến mãi cho cặp đôi.”

Đúng ra hai người chưa ăn gì vào bụng mà ăn đồ bơ sữa như kem chẳng tốt tẹo nào, nhưng Điền Quý thấy anh này rao bán dẻo mỏ quá, bèn bảo:

“Hai bánh kẹp kem sẽ mua đủ, cũng trả đủ anh một nghìn.

Nhưng trước đấy bán cho hai cái bánh mì không đã, chứ bụng rỗng ăn cái đồ này xót dạ bỏ mẹ.”

“Tưởng gì chứ dễ ợt.”

Anh bán bánh hí ha hí hửng, lấy ra hai cái bánh mì vàng ươm.

Bánh anh này không nóng giòn mà đã hơi ỉu, nguột ngắt, nhưng Điền Quý và Phượng Ngân đều không để ý lắm.

Hai người ăn xong, lại cầm hai cái bánh kẹp kem bước vào sân trường, ngồi dưới tán cây bằng lăng ngay trước phòng bảo vệ.

Anh bảo vệ này đang muốn đuổi hai người ra ngoài, Điền Quý đã len lén dúi cho anh ta một tờ giấy bạc, bảo:

“Đi từ xa đến mỏi quá, cậu cho ngồi nhờ chút.

Có chút đỉnh gọi là, cậu cầm tạm.”

Tay bảo vệ bỗng dưng kiếm thêm được một khoản, bèn mặc kệ hai người bọn họ ngồi lại sân trường.

Điền Quý nhún vai.

Anh chàng biết đối phương chẳng coi hai người bọn họ là cái đinh gỉ gì cả.

Song cũng khó trách.

Một đôi nam nữ, nam thì gầy như cái que, nữ thì thanh tú nữ tính.

Chiếu theo lẽ thường mà nói, hai người có cùng xông vào cũng chẳng làm gì nổi gã bảo vệ to con.

Hai người ngồi dưới gốc cây, nhìn về phía khoảng sân đầy nắng vàng.

“Lạnh không?”

Phượng Ngân bỗng lên tiếng hỏi.

Điền Quý biết, cái mà cô nàng muốn hỏi không phải thời tiết, mà là lòng người.

Tâm nguội, ý lạnh, chán nản vì bất lực.

Anh chàng không đáp, mà đưa cái bánh mì kẹp kem lên cắn một miếng thật to.

Bánh mì nguội dai dai, dẻo dẻo, kem lạnh cắn ngập miệng khiến hai hàm răng đầu tê buốt.

Điền Quý nhai nhồm nhoàm, đoạn nuốt ực một cái, thì thào:

“Đắng.”

Đắng, không phải hương vị ở đầu lưỡi, mà là cảm xúc ở trong lòng.

“Chú này bị hâm, kem mà lại bảo đắng này bọn mày ơi.”

Bọn trẻ con đang chạy hùng hục, nghe lỏm được một câu của anh chàng, bèn hò reo, gọi nhau í ới.

“Thực ra, chuyện cô ấy trở lại với hai đứa con chưa chắc đã là xấu.”

Phượng Ngân bỗng nói.

“Kỹ năng an ủi người khác của cô kém quá đấy.”

“Nhưng anh thử nghĩ xem.

Ngày ngày bán bánh, nhìn học sinh nhớ đến con mình mà không thể gặp được sẽ khó chịu thế nào? Thậm chí...!không thể ở bên con mình trong những phút cuối cùng, đối với người làm mẹ mà nói khác nào dao cứa vào lòng?

Rốt cuộc, đi con đường nào mới thấy viên mãn nhất phải tự chị Huyền quyết định, đúng không?”

Phượng Ngân nói.

Điền Quý nhún vai, bảo:

“Cũng có thể.

Thế nhưng nếu như chúng ta xử lý được con mụ kia...”

“Nhưng chúng ta không làm được.

Cố hết sức cũng không làm được.

Điều này chẳng phải anh cũng tự biết đấy à? Nếu không, với cá tính của anh, đoán chắc có liều mạng anh cũng sẽ không ngậm bồ hòn bỏ đi như thế này.

Nếu cố hết sức cũng không thay đổi được gì, thì cũng đành chịu chứ biết phải làm sao?”

“Cô cứ làm như hiểu rõ tôi lắm vậy.”

Điền Quý nhún vai, đáp.

“Hiểu rõ thì không dám nói.”

Phượng Ngân cười, đoạn tiếp:

“Nhưng tôi biết chắc anh là kẻ rất cao ngạo.”