Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 108: Tình cờ

Ti Lưu Duệ đam mê sắc đẹp là một chuyện, không ngu ngốc lại là một chuyện khác.

Lúc thằng bé đang chơi đùa trong lòng Tiêu Dật, thì đã nghe được hết cuộc trò chuyện giữa Tiêu Dật và Tiêu mẫn Nhi.

Chỉ là một cái trường đại học Lưu Kim thì làm sao có thể làm khó một tiểu bảo bối thông minh đáng yêu như ta được chứ, chuyện nhỏ.

Muốn đền bù là được chơi trong vườn hoa, thừa dịp người lớn không chú ý, Ti Lưu Duệ khom lưng lén la lén lút đi ra phía cổng chính của Ti gia.

Mỹ nhân ca ca, hãy chờ, Duệ Duệ đến đây.

…….

Quả thực là Ti Lưu Duệ rất thông minh,chẳng mấy chốc mà đã tìm được đại học Lưu Kim.

Nhưng mà, vấn đề quan trọng là: Tiêu Dật đang ở đâu?

Đứng ở trước cổng trường nhìn qua nhìn lại đám người đi tới đi lui, Ti Lưu Duệ cắn ngón tay, chìm vào trong suy nghĩ.

Bỗng nhiên con mắt tròn tròn của cậu bé sáng lên, đi về phía một nam sinh viên đang đi về phía mình.

“Mỹ nhân ~”.

Nam sinh viên đang đi cảm thấy có cái gì đang kéo kéo mình, cúi đầu nhìn, thì thấy một khuôn mặt khả ái đáng yêu đang vui tươi hớn hở nhìn mình cười.

“Bé con, có chuyện gì thế?”.

“Đại ca ca, anh thật xinh đẹp, cho em hôn một cái có được không?”.

Ti Lưu Duệ làm nũng nói, tiểu sắc lang bắt đầu lộ rõ bản tính.

Nam sinh viên kia nhăn đôi lông mày xinh đẹp nói: “Anh bạn nhỏ, em tìm người khác chơi đi”.

Nói xong liền giật cánh tay nhỏ bé của Ti Lưu Duệ, cứ vậy mà bỏ đi.

“Mỹ nhân, mỹ nhân, lại đây cho em hôn một cái, em dễ thương đáng yêu như vậy, hôn một cái cũng có vấn đề gì đâu, đến đây nào”.

Ti Lưu Duệ chạy chậm đuổi theo, lớn tiếng ồn ào.

Mọi người từ lúc Ti Lưu Duệ xuất hiện trong sân trường đều chú ý đến nó, dù sao cũng là một đứa bé đáng yêu, sau đó lại thấy nó trò chuyện cùng nam sinh viên kia nên cũng rất hiếu kỳ.

Bây giờ lại thấy đứa bé kia trêu ghẹo đuổi theo nam sinh viên kia không kém một tên háo sắc tẹo nào, lại càng khiến người ta muốn quan sát.

Mấy nữ sinh bên cạnh thấy thế không nhịn được cười liền che miệng lại lén cười rộ lên.

Nam sinh viên kia thấy thế cũng không thể kiên nhẫn được nữa, xoay người lại trừng mắt Ti Lưu Duệ: “Rốt cuộc là nhóc muốn gì!”.

Ti Lưu Duệ dừng bước, rụt cổ lại, tủi thân nói: “Người ta, người ta và anh trai lạc nhau, rất sợ a.Còn tưởng đại ca ca trông xinh đẹp vậy sẽ là người tốt chứ……”.

Đôi mắt to ngập nước, đúng là tràn đầy vẻ vô tội và lên án, chiếc miệng nhỏ nhắn bắt đầu bĩu ra, lộ vẻ vô cùng ngây thơ, Ti Lưu Duệ không biết được thừa hưởng từ ai cái thiên phú diễn xuất này (còn phải hỏi, từ bé Dật chứ ai =))), không tốn công sức đã lấy được sự thương cảm của mọi người.

Nam sinh viên tức giận lúc nãy cũng có chút mềm lòng: “Nhóc nói nhóc và anh trai lạc nhau, vậy anh trai của nhóc có phải là sinh viên trường này không?”.

Nhếch mép cười, ánh mắt tập trung trên đôi môi nam sinh viên, Ti Lưu Duệ gật đầu liên tục: “Phải, anh ấy học ở trong này a”.

“Vậy anh trai của nhóc tên gì?”.

…………

“Vậy nên, anh mới đem nó theo?”.

Trong phòng ăn,một câu trai nhỏ nhắn xinh xắn động người đang liệc xéo đứa bé dựa vào người mình mãnh liệt sỗ sàng, hỏi thiếu niên anh tuấn ngồi bên cạnh.

“Nó nói không biết rõ tên anh trai mình, cũng không biết tên họ đầy đủ của mình”.

Ti Lưu Duệ ở trong lòng cậu trai cong khóe môi lên.

Nói nhảm, đương nhiên là không nói tên ta và anh trai của ta cho hai người nghe rồi, nhỡ may các ngươi là kẻ xấu có âm mưu gì đó thì sao, nhỡ may hai người là kẻ thù của Ti gia thì sao? Ta không giống tính lơ đãng của mommy đâu.

“Anh đã tính đem nó để ở hội học sinh rồi, nó lại không chịu, còn khóc to hơn, anh thấy bộ dạng của nó hình như là chưa ăn cơm nên nhân tiện dắt nó đến đây”.

Ti Lưu Duệ vừa sờ mó vừa hả hê.

Ai biết trong cái hội học sinh kia còn có mỹ nhân nào nữa hay không chứ! Người ta chú trọng hưởng thụ thị giác, không có mỹ nhân thì chuyện khỏi cần bàn.Để ngừa bất trắc, vẫn là đi theo mỹ nhân là tốt nhất.

“Nhưng mà hôm nay chúng ta đã nói rõ là chỉ có đôi ta đi hẹn hò thôi mà”.Cậu trai bĩu môi.

“Em xem, nó cũng rất đáng thương mà.Lần tới, anh sẽ dẫn em đi ăn ở nhà hàng Pháp vừa mới khai trương, em thấy thế nào?”.Nam sinh viên kiên nhẫn dỗ dành.

Cậu trai cười đến mức mắt thành đường cong, khuôn mặt trắng mịn lộ ra hai núm đồng tiền: “Anh nói thì phải giữ lời đó nha”.

Nụ cười của cậu trai chưa đầy đến năm giây liền hóa thành tức giận, hét lên với Ti Lưu Duệ: “Đồ quỷ sứ, mày còn muốn sờ đến bao giờ nữa?”.

Nam sinh viên thấy cậu trai sắp nổi giận đùng đùng liền nhanh chóng ôm lấy Ti Lưu Duệ đặt ngồi lên ghế bên cạnh.

“Không phải nhóc đói bụng rồi sao? Ăn cái gì đó đi”.

……..

Nam sinh viên để điện thoại xuống, cậu trai dựa vào hắn như chú chim nhỏ nép vào người hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”.

“Anh trai của nó,”.Nam sinh viên chỉ vào Ti Tu Duệ đang ăn như hổ đói: “đã đến tìm nó rồi”.

“Cũng không biết nó là con cái nhà ai,”.Cậu trai nhìn thấy Ti Lưu Duệ ăn hết món này đến món khác, trong mắt hiện lên tia chán ghét: “rất không hợp vệ sinh”.

Một lát sau, một thiếu niên bước vào nha ăn.

Ban đầu nhà ăn đang náo nhiệt bỗng nhiên dần dần tĩnh lặng lại, đang ăn cơm hay nói chuyện phiếm, tát cả đều ngẩng đầu nhìn người mới tới.

Nam sinh viên theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên thì người cũng sững sờ.

Cậu trai sau khi nhìn thấy thiếu niên kia thì lộ ra tia ghen tị, quay lại nhìn người yêu mình thì thấy hắn đã ngây ngốc từ lúc nào, lại hung hăng trừng mắt về phía thiếu niên.

Ti Lưu Duệ như cảm thấy có gì đó liền ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Dật xuất hiện ở phòng ăn, vui vẻ nhảy xuống ghế tìm cái ôm ấm áp của anh trai.

Chỉ nghe thấy tiểu mỹ nhân mà lúc nãy cậu bé cho rằng rất quyến rũ nói chanh chua một câu: “Hồ ly tinh”.

Trong lòng Ti Lưu Duệ phát ra một luồng căm phẫn, kẻ xấu, nói xấu anh trai ta thì tất cả đều là kẻ xấu.

Cậu bé xoay người đứng lên trên ghế la lớn: “Anh ơi!”.

……..

Tiêu Dật căn cứ vào những lời của tân sinh viên hội học sinh chỉ cho nó, tìm được nhà ăn này, bởi vì trên đường có chút chạy tới chạy lui mà người có chút nóng, liền bỏ mũ xuống.

Nó còn trong đống người tìm Ti Lưu Duệ thì chợt nghe thấy tiếng cậu bé.

Nhìn theo hướng giọng nói, thì thấy Tiểu Thịt Viên đang lúi lo lúi lo, khua chân múa tay.

“Duệ Duệ, sao em lại tùy tiện chạy lung tung thế hả!”.Tiêu Dật đi qua trách mắng.

Ti Lưu Duệ cúi gằm xuống, lộ ra vẻ đáng thương như một chú cún nhỏ: “Duệ Duệ, Duệ Duệ nhớ anh”.

Vì thế, những người xung quanh đều nhao nhao gật đầu, đúng, đúng thế, có người anh trai xinh đẹp như vậy, em trai đương nhiên là nhớ rồi, thật là hâm mộ quá đi.

“Mommy đang rất lo lắng, đi, theo anh về nhà”.

Tiêu Dật cũng không mềm lòng với bộ dạng đáng thương kia, người giả bộ đáng thương đâu chỉ có mình Tiểu Thịt Viên, người kia nó còn đối phó được, huống chi là một tên quỷ nhỏ này. (mất mặt anh Dạ quá:D)

“Anh”.Ti Lưu Duệ ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, nắm lấy tay Tiêu Dật: “Em biết lỗi rồi, anh đừng có giận, được không?”.

“Em đã biết sai, vậy thì phải chịu phạt.Em không được lén ra khỏi nhà, còn nữa, không được tùy tiện theo người lạ, sau khi về nhà, phạt em 1 tháng không được ra ngoài”.

“Duệ Duệ đâu có đi cùng người lạ đâu”. Ti Lưu Duệ giải thích.

“Hừ,”.Tiêu Dật nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Ti Lưu Duệ: “Không phải là người lạ, mà là mỹ nhân, đúng không?”.

Ti Lưu Duệ khì khì cười, cũng không để ý đến má mình đang đỏ lên, nịnh hót nói: “Mỹ nhân là mỹ nhân, nhưng trong lòng Duệ Duệ, anh là mỹ nhân tuyệt vời nhất”.

“Em a, sớm muốn gì cũng bị lòng háo sắc của mình bán đi thôi”

Tiêu Dật thở dài một hơi, đứng thẳng dậy, muốn nói cảm ơn với hội trưởng hội học sinh vì đã trông chừng em mình.

Chờ khi nó đem lực chú ý chuyển sang hai nam sinh viên đang ngồi cùng bàn, thì thấy có một nam sinh viên đang hơi hơi trợn tròn mắt.

“Nam Cung, Hạo Nhiên?”.

“Cậu đúng là Dật Dật rồi, đúng là Dật Dật rồi!”.

Nam sinh viên kia, cũng chính là Nam Cung Hạo Nhiên kích động đứng dậy, ôm lấy Tiêu Dật.

“Buông ra, buông ra, giữ khoảng cách”.

Ti Lưu Duệ muốn dùng thân thể bé nhỏ của mình chen vào giữa để tách hai người bọn họ ra.

Tuy rằng ngươi cũng là một mỹ nhân, hơn nữa, so với kẻ xấu xa bụng dạ hẹp hòi kia tốt hơn nhiều, nhưng mà, anh là của ta, ai cũng được tranh với ta.

“Cậu cũng thật là, nhiều năm như vậy cũng không liên lạc gì.”.Nam Cung Hạo Nhiên cười, buông lỏng tay ra, “Có còn coi mình là bạn nữa không thế! Nếu không có đôi mắt này thì mình cũng không nhận ra cậu đâu”.

“Mình phải đi huấn luyện, chẳng còn cách nào khác cả ”.Gặp lại bạn từ hổi nhỏ, Tiêu Dật cảm thấy cũng không tệ: “Với lại, không phải cậu đã sớm xuất ngoại rồi hay sao?”.

“Chuyện đó hả, nói ra thì dài dòng lắm.Được rồi, cậu là anh của cái tên nhóc kia hả?”.

Chỉ vào Ti Lưu Duệ, Nam Cung Hạo Nhiên không thể nào tin được tên nhóc đó với Tiêu Dật là hai anh em.

“Ừ, Mommy mình sau khi kết hôn cùng chú Khải, thì sinh ra nó”.

“Nó nói, anh trai nó là sinh viên của đại học Lưu Kim, nhưng mà cậu……..”.

“Đáng ra hôm nay mình đến để báo danh, nhưng mà vì tìm nó mà lỡ mất rồi”.Tiêu Dật nhìn Ti Lưu Duệ một cái, có kẻ chột dạ mà cúi đầu.

“Không sao, mình sẽ cùng cậu đi đến phòng hiệu trưởng, thủ tục giấy tờ hay những thứ lằng nhằng khác sẽ giải quyết nhanh thôi”.Nam Cung Hạo Nhiên nhiệt tình nói.

“Nhiên,”.Cậu trai đứng lên, mỉm cười: “Anh không phải đã đồng ý cùng em đi hẹn hò rồi sao?”.

“Nhưng mà, anh cũng nói lần tới sẽ bù cho em rồi mà”.Nam Cung Hạo Nhiên không hiểu chút nào tâm ý của cậu trai.

Thấy Tiêu Dật nhìn về phía mình, cậu trai ôm lấy tay Nam Cung Hạo Nhiên: “Xin chào, Nhiên chắc là quên giới thiệu mình với cậu rồi.Mình tên là Tống Kỳ, người yêu của Nhiên”.

Tiêu Dật cũng lịch sự chào lại: “Xin chào, mình là Ti Lưu Dật”.

Nó nói với Nam Cung Hạo Nhiên: “Cậu còn có chuyện, mình không quấy rầy các cậu nữa, mình còn muốn dẫn Duệ Duệ về để xử lý thật nghiêm nữa”.

Vì thế, trong tiếng cười giả tạo của Tống Kỳ cùng ánh mắt thất vọng của Nam Cung Hạo Nhiên, Tiêu Dật dẫn Tiểu Thịt Viên về.