Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 116: Nhóc ngốc sau khi lớn lên sẽ thành

“Chuột con,”. Nam Cung Hiên nhìn Nam Cung Hạo Nhiên: “Trong ấn tượng của chú thì cháu trước đây cũng đã từng nói câu giống như thế này, lúc ấy đã khiến cho chú rất giật mình”.

Kéo Nam Cung Hạo Nhiên ngồi xuống ghế sopha, Nam Cung Hiên hỏi: “Cháu nhìn trúng ai rồi? Lúc trước không phải cháu nói đang qua lại cùng tên nhóc Tống gia hay sao?”.

“Hả, đúng rồi, còn có Tiểu Kỳ”.Nam Cung Hạo Nhiên lúc này mới nghĩ đến tình hình thực tế của mình.

Ấn ấn mi tâm, Nam Cung Hiên nói “Chuột nhỏ, cháu đừng nói với chú là cháu bây giờ vẫn đang qua lại cùng Tống Kỳ nhưng tình cảm lại dành cho người khác nha?”.

“Hình như là thế”.Nam Cung Hạo Nhiên gật đầu.

Hoàn toàn không biết trong đầu đứa cháu của mình có gì, cũng không biết tại sao đầu óc nó như vậy mà có thể làm hội trưởng hội học sinh của đại học Lưu Kim, Nam Cung Hiên cảm thấy vô lực.

“Thôi bỏ đi, trước hết cháu nói cho chú biết người cháu phải lòng là ai?”.

Ánh mắt của Nam Cung Hạo Nhiên lộ ra vẻ khát khao: “Dật Dật”.

“Hả?”. Nam Cung Hiên đầu tiên là sửng sốt, trong trí nhớ của bản thân thì đây là cái tên có chút quen thuộc, sau đó trợn tròn hai mắt: “Chính là thằng nhóc cháu thích hồi nhỏ sao? Con út của Ti gia?”.

“Chú Út, chú rất thông minh a”.Nam Cung Hạo Nhiên kính phục nói: “Hơn nữa, trí nhớ cũng rất tốt, chuyện trước kia đến cả cháu còn chẳng nhớ rõ nữa là”.

Có thể không nhớ rõ sao? Rõ ràng là với vẻ mặt kích động chạy đi tìm người ta để thông báo rằng sẽ quyết tâm theo đuổi tình yêu đích thực, cuối cùng lại bị tên nhóc Ti gia kia hù cho đầu óc choáng váng, xong rồi lại vui vẻ quay về nhà nói rằng muốn làm bạn tốt, đứa nhóc ngốc nghếch như thế cũng chỉ có thể là Nam Cung Hạo Nhiên thôi.

Cơ mặt của Nam Cung Hiên giật giật.

“Chú Út, chú nói xem Dật Dật có thích cháu không? Nếu như cậu ấy không thích cháu, cháu nên làm gì để theo đuổi cậu ấy đây? ”.Nam Cung Hạo Nhiên khiêm tốn xin chỉ bảo nói: “ Tặng hoa, tặng quà sao? Có cổ lỗ sĩ quá không? Hay là thăm dò xem Dật Dật thích gì.Biết đâu lại tìm ra một vài ý tưởng, không bằng——–”.

“Nam Cung Hạo Nhiên!”. Nam Cung Hiên không chịu được khi thấy Nam Cung Hạo Nhiên đang một mình lẩm bẩm liền quát lên.

“Bản lĩnh của cháu có nhiều như vậy mà lại dành cho mấy chuyện này sao? Vì sao không đem vấn đề quan trọng nhất ra giải quyết?”.

Nam Cung Hạo Nhiên mờ mịt chớp chớp mắt: “Vấn đề quan trọng nhất gì? Thông báo sao?”.

Nam Cung Hiên phát điên đến nói không nói được lời nào.

Hít sâu một hơi, kiềm chế nỗi buồn bực tý chết trong lòng mình, Nam Cung Hiên vô cùng dịu dàng nói: “Tống Kỳ, người yêu của cháu, trước tiên không phải nên chia tay với nó hay sao?”.

“Đúng a, trước tiên phải nói chuyện này với Tiểu Kỳ”.Nói xong, Nam Cung Hạo Nhiên liền đứng dậy đi vừa hướng cửa.

“Đứng lại, cháu đi đâu thế?”.

Nam Cung Hiên gọi hắn lại, nhưng trong lòng vô cùng hiểu được sẽ nhận được câu trả lời khiến cho người ta ói ra máu.

“Cháu đi tìm Tiểu Kỳ, bây giờ chắc em ấy vẫn còn ở trường”.

Hoàn toàn chính xác, trên đầu Nam Cung Hiên hiện lên ba đạo hắc tuyến.

“Chú nói với nhóc nè, khi nào mới khôn được ra đây? Cháu cứ thế mà đi sao? Tìm được nó rồi cháu đã nghĩ đến chuyện mình phải nói gì chưa? Phải nói như thế nào chưa? Chú đang hỏi cháu đấy!”.

Nam Cung Hiên thấy Nam Cung Hạo Nhiên đang định mở mồm trả lời, vì muốn bảo toàn tinh thần và thể xác của mình được khỏe mạnh, ngay lập tức ngăn hắn lại.

“Cháu là đang đi nói chia tay với người ta đấy, nếu như nói không tốt thì sẽ khiến cho cả hai bên không thoải mái, đó là chuyện không hay. Nhỡ may làm đối phương tổn thường tình cảm thì làm thế nào? Nhỡ may đối phương bị kích động thì cháu ứng phó ra sao? Nhỡ may đối phương không đồng ý, khóc lóc ăn vạ thì cháu làm thế nào?”.

Nam Cung Hiên thỏa mãn nhìn khuôn mặt Nam Cung Hạo Nhiên đang trầm tư suy nghĩ, nghĩ rằng cháu trai mình đã thông suốt rồi, đã biết rõ bộ não là dùng để suy xét rồi.

Một lát sau, Nam Cung Hạo Nhiên mở miệng nói: “Chú Út, chú vừa mới nói mấy câu nhỡ may kia là đang hỏi cháu đấy à?”.

“………”.

Hít sâu, hít sâu, hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra, rất tốt, lại một lần nữa nào.

Nam Cung Hiên lặp đi lặp lại vài lần, nghiến răng nói: “Chú tưởng rằng lúc nãy cháu đang suy nghĩ cân nhắc!”.

“Thì cháu đang suy nghĩ mà ”.Nam Cung Hạo Nhiên hợp tình hợp lí nói.

“Chú biết, chú biết, có phải cháu đang suy nghĩ xem có phải chú đang hỏi cháu, đúng không?”.

“Không phải”.

“Không phải sao?”.Nam Cung Hiên xúc động : “Vậy cháu đang suy nghĩ gì?”.

Nam Cung Hạo Nhiên cực kì thành khẩn: “Cháu đang nghĩ, chú út nói nhiều câu nhỡ may như vậy có phải đều là những kinh nghiệm của chú đã trải qua hay không?”.

“………..”.

Ông trời ơi! Có phải vì ta luôn bất cần đời? Có phải vì ta phóng túng trong chuyện tình cảm? Có phải kiếp này ta đã gây quá nhiều nghiệp chướng hay không? Tại sao người lại trừng phạt ta nghiêm khắc đến như vậy?

………

Tiêu Dật chụp xong, Nhiếp ảnh gia họ Triệu đang đặt tấm ảnh xuống cùng với Ngả Tình trong mắt tràn đầy kí hiệu 『¥』, đi thằng về nhà.

Ăn cơm tối xong là khoảng thời gian ấm áp của Ti Tu Dạ và Tiêu Dật.

Tiêu Dật nửa tựa vào ngực Ti Tu Dạ, hai người cùng đọc một cuốn sách.

“Dật Nhi, hôm nay ở trường học có chuyện gì thú vị không?”.

Lật một trang sách, giống như thường ngày cùng Ti Tu Dạ, Tiêu Dật cũng tán gẫu:

“Không có,”. Ánh mắt đảo qua một dòng chữ, Tiêu Dật trả lời: “À, hôm nay ở trong câu lạc bộ của trường chụp ảnh ”.

Thực ra, mọi hoạt động của Tiêu Dật ở trường Ti Tu Dạ đều biết rõ ràng. Nó nhập học gặp ai, học những gì, tham gia câu lạc bộ nào hắn đều biết hết.

Tại những ánh mắt nhìn lén Tiêu Dật ở trong căn phòng lắp cửa sổ kính sát đất, có vài ánh mắt do Ti Tu Dại sắp đặt để bảo vệ Tiêu Dật. Bọn họ mỗi ngày đều báo cáo cho Ti Tu Dạ về tình hình của Tiêu Dật ngày hôm đó.

Giống như trước khi Tiêu Dật gia nhập ‘Cho ta yêu yêu’, Ti Tu Dạ đối với phản ứng của đôi chị em song sinh rất hài lòng, hắn tin bảo bối cục cưng của mình nhất định sẽ không chịu bất cứ bắt nạt ức hiếp nào.

Nhưng mà Ti Tu Dạ càng thích hơn khi được chính miệng Tiêu Dật nói ra tình hình gần đây, như thế cảm giác sẽ thân thiết hơn.

Về những nhân viên bảo vệ kia, trong lòng Tiêu Dật cũng biết rõ ràng, với trình độ của nó, sao lại không phát hiện ra những người đang âm thầm lén lút kia chứ? Nhưng mà, nó cũng hiểu rõ, đây cũng chỉ là vì an toàn của bản thân nó, chỉ cần không quấy nhiễu mình thì nó cũng mặc kệ những người đứng xa xa theo sát mình.

“Chụp ảnh? Nói nữa đi, bình thường Dật Nhi rất hiếm khi chụp ảnh”.

Ti Tu Dạ nhớ lại khoảng thời gian năm năm Tiêu Dật bỏ đi, hắn cũng chỉ có được một tấm ảnh được chụp ngẫu nhiên kia để an ủi nỗi nhớ khôn nguôi của mình thôi.

Tiêu Dật nghĩ nghĩ: “Ừ”.

“Chụp kiểu gì?”.Bởi vì là nơi Tiêu Dật sinh hoạt nên Ti Tu Dạ đối với ‘Cho ta yêu yêu’ cũng có tìm hiểu qua.

“Cổ trang, mặc trường bào còn đội tóc giả nữa”. Tiêu Dật nói một câu ngắn gọn.

“Cổ trang cơ á, ”.Một tay Ti Tu Dạ nghịch nghịch cánh tay của Tiêu Dật: “Ta cũng chưa bao giờ thấy Dật Nhi mặc đồ cổ trang đấy ”.

Không để ý đến lời giống như ghen tuông của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật thẳng thắn nói: “Lần tới là xuất bản rồi, ta sẽ bảo Ngả Ngả cho ta một cuốn rồi mang về cho cha xem”.

Ti Tu Dạ cúi đầu nhìn mái tóc đen đang thỉnh thoảng ánh lên tia sáng của Tiêu Dật, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, cái người này, chính là bé con mà mình luôn luôn nhớ tới, bảo bối cục cưng phong tình không tài nào có thể hiểu nổi.

“Vậy con cảm thấy chơi có vui không?”.

“Không có gì đặc biệt”.Tiêu Dật đối với kiểu thay đổi quần áo cùng với tạo dáng này dáng nọ này đã mất đi hứng thú: “Dù sao, sau này cũng không chụp nữa”.

Nó lúc này đã phủ định nhưng cũng rất dứt khoát, nào có ngờ, một cái đầu khác, đó chính là đầu của Ngả Ngả đã xuất hiện một bản kế hoạch cực lì lớn cho tương lai, mỗi một hạng mục đều liên quan đến Tiêu Dật.

Chờ đến lúc cô biết được hứng thú của Tiêu Dật đã hết, không biết cô sẽ khóc lóc thảm thiết đến mức nào.

…………..

Lại nói đến nhiếp ảnh gia họ Triệu đang mang theo tác phẩm tuyệt đỉnh của mình ra khỏi trường học, muốn tìm một studio đê in ra nhiều bản, bỗng nhiên bị người ta cản lối.

“Các ngươi muốn gì?”.

Quay mặt về phía hắc y nhân không một tiếng động nào bỗng xuất hiện trước mặt mình, nhiếp ảnh gia họ Triệu căng thẳng mà che túi chứa bức ảnh.

“Mời ngài Triệu theo chúng tôi đi một chuyến”.

Lời nói lạnh lùng của hắc y nhân khiến cho nhiếp ảnh gia họ Triệu cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ chính mình.

“Các ngươi dựa vào cái gì mà muốn tôi đi cùng ? Tôi nói cho mấy người biết, tôi đây cũng là người thập hạng toàn năng, Taekwondo đai đen, quán quân quyền anh, vô thủ—— Á! Cứu tôi với ~~!”.

Nhiếp ảnh gia họ Triệu nói còn chưa hết đã bị người ta nghiêm chỉnh kéo đi.

………..

Ngồi trên ghế, hai bên là hai người đàn ông cao to đen hôi, sau lưng của nhiếp ảnh gia họ Triệu mồ hôi chảy ròng ròng.

“Tôi nói, các người rốt cuộc muốn làm gì? Tôi chẳng có tiền với lại cũng chẳng có sắc, thì có giá trị gì để các ngươi bắt cóc chứ? Tốt nhất là thả tôi ra đi”.

“Ha ha, chúng ta không cần tiền của cậu, cũng không để ý đến sắc của cậu”.Một lão nhân hòa ái đi đến: “Chỉ vì tấm ảnh của cậu thôi”.

Lão nhân chỉ vào chiếc túi của nhiếp ảnh gia họ Triệu.

Hắn lập tức ôm lấy chiếc túi, giống như ôm lấy tình cảm chân thành của đời mình vậy.

“Tôi đã nói rồi, thực ra tôi cũng có chút tiền, đều ở ngân hàng XXX, mật mã là XXXXXX. Với lại ông đừng có thấy tôi hiện tại không ra gì, nếu như diện một chút, cũng có thể gặp mặt người khác. Đại gia, tiền của tôi, sắc của tôi, ông cần thì cầm lấy hết đi, làm ơn, ngàn vạn lần đừng lấy tấm ảnh này của tôi”.

Lâm Văn Thanh buồn cười nhìn phản ứng của nhiếp ảnh gia họ Triệu, vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi theo mình.

Nhiếp ảnh gia họ Triệu tâm trạng thấp thỏm lo âu tiền vào một phòng làm việc, vừa nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, cảm giác của một nhiếp ảnh gia lại nổi lên mãnh liệt.

Ông trời ơi, người đối với ta thật quá tốt, chỉ trong một ngày lại cho ta gặp những hai tuyệt thế mỹ nhân, cám ơn người a ~.

“Lấy ra đi”.

Đang lúc nhiếp ảnh gia họ Triệu vừa cảm ơn trời đất vừa hướng tầm mắt cháy bỏng đánh gia người đàn ông kia, thì người đàn ông kia lại lạnh lùng nói một câu.

“Lấy cái gì?”.Hắn ngơ ngác hỏi.

Không đợi nhiếp ảnh gia họ Triệu kịp phản ứng, Lâm Văn Thanh đã đem cái túi trên người hắn đưa cho Ti Tu Dạ.

Vào lúc hộ vệ quay trở lại báo cáo rằng Tiêu Dật chụp ảnh cho một tạp chí nào đó, Ti Tu Dạ liền sai người dẫn người cầm bức ảnh đến đây.

Bộ dáng của Dật Nhi, sao có thể để người khác nhìn được chứ!.

Từ trong túi tìm được bức ảnh của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ cẩn thận cầm lên, sau đó ngẩng đầu hỏi ai đó đang đứng ngây ngốc: “Còn tấm khác không?”.

“Hả?”.

“Ông chủ hỏi cậu, ngoại trừ tấm ảnh chụp tiểu thiếu gia kia còn tấm nào khác không?”.Lâm Văn Thanh giải thích.

“Ông chủ? Tiểu thiếu gia?”.Những bánh răng trong đầu nhiếp ảnh gia họ Triệu từ từ chuyển động.

“Hả —, Ông, ông ——-”. Hắn kinh ngạc chỉ vào Ti Tu Dạ kêu to lên, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn của  Ti Tu Dạ lại khiến hắn lùi về: “Không, không có, lúc nãy tôi đang định đi in thêm”.

Nghe xong, Ti Tu Dạ cũng không để ý đến nhiếp ảnh gia.

Lâm Văn Thanh ý bảo nhiếp ảnh gia họ Triệu đi ra ngoài cùng mình, nhưng nhiếp ảnh gia lại lưu luyến không muốn rời.

“Vậy, cái kia, ngài, ngài Ti? Tôi, có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?”.

Hôm nay Lâm Văn Thanh coi như được mở mang tầm mắt rồi, cư nhiên lại có một thiếu niên to gan đến vậy, còn dám cầu xin Ti Tu Dạ.

Ti Tu Dạ cũng cảm thấy bất ngờ, hơi hơi nâng mắt lên.

“Có, có thể, để cho tôi, cho tôi chụp ảnh ngài được không?”.

Tim của nhiếp ảnh gia họ Triệu cũng đập thình thịch, khẩn trương đến nỗi hô hấp dồn dập.

Hắn thấy đôi mắt màu tím lạnh lùng sắc bén của Ti Tu Dạ, không khỏi lùi lại hai bước, đang có dự định chuẩn bị chạy thật nhanh.

Khoảng thời gian này nhiếp ảnh gia họ Triệu trôi qua lâu như cả thế kỷ, những câu mà Ti Tu Dạ mở miệng nói hắn nghe không sót một chữ nào.

“Sau này ta muốn chụp ảnh sẽ thông báo cho ngươi biết”.

Nhiếp ảnh gia họ Triệu giống như đạt được giải nhất, vui tươi hớn hở mà bước đi.

Ti Tu Dạ ở phòng làm việc, trong lòng nghĩ, khi nào ở chung với Dật Nhi sẽ chụp vài tấm ảnh, tạo ra những khoảnh khắc vui vẻ chỉ thuộc riêng hai người.