Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 118: Đấu rượu

Tống Kỳ cảm thấy mình đã bước vào đường cùng rồi.

Người yêu chia tay hắn, hắn đi tìm kẻ thứ ba để lấy lại công đạo, kết quả lại thành ai ai cũng bảo vệ Tiêu Dật. Hắn không phải là con cháu trong các đại gia tộc, tuy rằng cha hắn cũng có một công ty, nhưng mà, chỉ cần Ti gia thích thì tuyệt đối có thể khiến cho nó phá sản.

Nhan sắc thua kém, gia thế thua kém, nhưng mà hắn tin rằng năng khiếu là nhân tố không thể thay đổi được, như vậy tên kia mới chịu buông tha Nam Cung Hạo Nhiên.

Có lẽ hắn đã nhìn thấy trước kết cục chia tay, nhưng mà hắn nuốt không trôi, chẳng lẽ hắn không có điểm gì mạnh hơn Ti Lưu Dật sao?

Cho dù là trên một phương diện nho nhỏ, chỉ cần vượt qua Ti Lưu Dật thì hắn còn có thể giữ lại được chút kiêu ngạo của bản thân.

Cho nên hắn chọn lĩnh vực mình mạnh nhất, hắn không quan tâm đến người khác nói mình bỉ ổi, điều hắn muốn chính là Ti Lưu Dật phải cúi đầu khuất phục mình.

“Tiểu Dật Dật, có được không đó?”.Ngả Tình ham náo nhiệt liền đi theo Tiêu Dật đến câu lạc bộ phân phối rượu, “Tôi đã nghe Tiểu Du Du nói qua, mấy chị em nhà cậu hình như uống rượu không giỏi lắm, đúng không?”.

…..

Thực ra cô không những là nghe Ti Lưu Du nói qua mà còn đã tự thể nghiệm.

Có một lần, Ngả Tình muốn trêu hai chị em song sinh Ti gia nên đã lừa bọn họ uống rất nhiều Trường Đảo Băng Trà (*), muốn nhân cơ hội này chụp lấy mấy tấm ảnh bọn họ đang say rượu để ác chỉnh bọn họ một chút.

(*) Trường đảo băng trà: tên tiếng anh Long Island Iced Tea, tuy gọi là trà nhưng đây là một loại cocktail giải nhiệt.

Ai đã từng uống rượu sẽ biết tuy Trường Đảo Băng Trà được gọi là trà đá, nhưng mà không dùng đến một chút hồng trà nào, thực tế, nó là loại cocktail được pha chế giống như màu sắc và hương vị của hồng trà thôi.

Mê hoặc lớn nhất đối với những người không hiểu về rượi chính là vị ngọt của nó do rượu hương cam, nước chanh và cola hợp thành, giống như Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác, tưởng đó là đồ uống bình thường nên không đề phòng, căn bản không biết độ cồn của Trường Đảo Băng Trà là rất cao.

Ngả Tình vốn đang vui tươi hớn hở cầm mấy ảnh ở bên cạnh chờ, nhưng mà, nhìn hai người đang say bí tỷ kia, quả thực rất giống những lời bọn họ nói, tửu lượng rất kém, mới được có mấy chén mà đã đại náo thiên cung rồi.

Căn bản là Ngả Tình không kịp chụp ảnh, ngược lại là mệt đến chết đi sống lại để cản Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác đang muốn quậy phá.

Chờ đến lúc hai người ngủ say, toàn bộ đã trở thành một bãi chiến trường, toàn thân Ngả Tình đều dính nước bẩn, sau đó, không những cô phải đem hai con ma men này trở về nhà mà còn phải đền bù thiệt hại cho những thứ hỏng, cô gọi cái đó là đau lòng chết đi mà.

…….

“Tiểu Kỳ, rốt cuộc là em ấy đang nghĩ gì? Rõ ràng là em ấy không uống được nhiều mà”.Nam Cung Hạo Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đôi tai thính của Ngả Tình nghe được những lời của Nam Cung Hạo Nhiên, kinh ngạc hỏi: “Cậu không biết sao? Tống Kỳ chính là ngàn chén không say. Hồi còn học cao trung, mỗi lần đi ăn cùng với cả lớp, cậu ta có thể hạ gục cả lớp đấy ”.

“Sao lại——Lúc đó———”.

Nam Cung Hạo Nhiên nhớ lại lần đầu gặp Tống Kỳ, hóa ra, tất cả chỉ là dối trá thôi sao?

“Dật Dật, cậu có thể uống được không?”.Nam Cung Hạo Nhiên nghe được những lời của Ngả Tình, lo lắng hỏi: “Cậu cũng đâu cần đấu với em ấy”.

Tiêu Dật nhìn Tống Kỳ đang nói chuyện với một hội viên của câu lạc bộ điều phối rượu cách đó không không xa, liền nói: “Mình muốn đấu với cậu ta, cậu ta nhất định phải chịu trách nhiệm về những lời nói của mình. Mình muốn ra ngoài nói chuyện với một người đã”.

Nói xong, nó liền đi ra ngoài.

“Ra đây”.

Vừa dứt lời, bỗng xuất hiện ba người mặc đồ đen.

“Chờ chút, mấy người, ai cũng không được phép rời khỏi đây, cũng không được báo cáo với daddy”.Tiêu Dật phân phó, “Nếu mấy người không nghe lời ta, vậy chờ ta trả đũa đi”.

Hộ vệ của Ti gia đều là từ núi Diêm Minh đến, những gì Ti Lưu Dật đã làm ở núi Diêm Minh, nổi tiếng như vậy, ba người này cũng biết, cái danh Tiểu Ác Ma không phải là một cái tên hay ho.

Bọn họ lại bị uy hiếp như thế, mồ hôi liền toát ra, vừa phải đối mặt với một gia chủ lạnh lùng vô tình, vừa không dám lĩnh giáo bản lĩnh của gia chủ đời kế tiếp, ba vị hộ vệ rơi vào thế khó xử.

“Chỉ cần các ngươi không nói, nếu daddy phát hiện ra, ta sẽ nói đỡ cho các ngươi, cho nên không cần lo lắng”.

Tiêu Dật thấy uy hiếp cứng rắn không có nhiều tác dụng, lại dùng đến chính sách dụ dỗ.

“Vâng”. Ba người cùng đáp.

………

“Chúng ta cũng không muốn phiền toái”.Tống Kỳ ngồi đối diện với Tiêu Dật: “Ai uống nhiều ly hơn thì tửu lượng của người cao hơn”.

Tiêu Dật cũng không phản đối, nhưng Nam Cung Hạo Nhiên và Ngả Tình ở bên cạnh lại đổ mồ hôi lạnh.

Ý của Tống Kỳ là tốc chiến tốc thắng, cho nên hắn kêu hội viên phân phối rượu đem các loại rượu có nông độ cao trộn lẫn với nhau.

“Hội trưởng Nam Cung, cậu nói xem uống như thế này có xảy ra vấn đề gì không?”.

Ngả Tình lén lút hỏi Nam Cung Hạo Nhiên. Rượu này, uống nhiều quá không cẩn thận sẽ làm cơ thể bị thương đấy.

“Tôi thấy Dật Dật cũng rất bình tĩnh, có lẽ cậu ấy thâm tàng bất lộ”.Nam Cung Hạo Nhiên không chắc chắn nói.

Khay thứ nhất chưá chiếc ly nhỏ được đặt lên bàn, Tống Kỳ không nói một lời, một hơi uống cạn, sắc mặt không hề thay đổi.

Tiêu Dật cũng cầm lấy 1 ly, ngửa cổ uống cạn, khuôn mặt trắng nõn liền đỏ lên.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tống Kỳ mừng thầm trong lòng, hai người bên cạnh lo lắng không thôi.

Tiếp theo, ly thứ hai,ly thứ ba, ly thứ tư……ly thứ 26, ly 27 …Tống Kỳ càng uống càng khó chịu, rõ ràng Tiêu Dật uống ly đầu tiên đã đỏ mặt, hắn còn tưởng là chén thứ ba có thể giải quyết xong, vì sao giờ đã uống đế chén thứ 27?

Khuôn mặt của Tiêu Dật vẫn đỏ đỏ như trước, đôi mắt tím quả thức rất tỉnh táo, so sánh với sự khó chịu của Tống Kỳ thì nó rất trầm ổn, cứ thế uống thêm một chén.

Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra thế này? Mặt Tống Kỳ bắt đầu đỏ lên, đầu có chút choáng váng, nhưng mà hắn không cam lòng, hắn chưa từng có đối thủ.

“Oa, Tiểu Dật Dật quả thực là thần rượu nha, lợi hại quá”. Ngả Tình ở bên cạnh kinh hô, chút bất an trong lòng lúc đầu đến bây giờ đã bình ổn lại.

Ly thứ 30.

Tiêu Dật chăm chú nhìn tay cầm rượu của Tống Kỳ đang run run, người cũng đã lảo đảo liền hỏi: “Còn muốn tiếp sao?”.

“Tiếp, đương nhiên là tiếp”.Tống Kỳ cắn răng, mắt đã đỏ rực lên.

Nhưng mà đến ly thứ 38, Tống Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chân nam đá chân chiêu chạy vào nhà vệ sinh, những người ở ngoài còn nghe rõ tiếng nôn mửa, hơn nữa, qua một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn đi ra.

Ngả Tình chạy đến bên Tiêu Dật: “Tiểu Dật Dật, cậu thật quá mạnh!”.

“Dật Dật, bây giờ cậu có sao không?”.Nam Cung Hạo Nhiên hỏi.

Tiêu Dật lắc đầu: “Không sao”.

“Tiểu Dật Dật, sao cậu lại lợi hại như vậy, là luyện được sao?”.

Tiêu Dật vẫy tay, kêu Ngả Tình đến trước mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi, làm bừa đấy”.

“Cái gì!”. Ngả Tình và Nam Cung Hạo Nhiên hét lên.

“Ừ, trước khi uống tôi đã uống thuốc giải rượu rồi”.Tiêu Dật liên tục gật đầu.

Ngả Tình tò mò: “Thuốc giải rượu của nhà nào mà lại có hiệu quả như vậy a?”.

“Tôi căn cứ vào phương thuốc của ông ngoại làm”.Tiêu Dật nói.

Từ sau lần uống say ấy, Tiêu Dật đã không động đến rượu rồi. Khi nó đến thành phố X với thân phận Lăng Tiêu sống cùng Tiêu Chinh, Tiêu Chinh đối với đứa cháu cục cưng này thì cực kỳ quan tâm.

Lúc ấy, Tiêu Chinh chưa biết Lăng Tiêu chính là Ti Lưu Dật, ông liền coi nó như con cái trong gia đình. Người già thì rất thích lo chuyện tương lai cho con cháu, Tiêu Chính cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy cháu của mình bị một đám sinh viên vây quanh, với vẻ bề ngoài như thế, về sau nhất định sẽ bị quấy rối rất nhiều.

Tiêu Chinh đặc biệt lo lắng Tiêu Dật sẽ bị ức hiếp, bị tổn thương.Biết được tửu lượng của Tiêu Dật rất kém, sợ sau này Lăng Tiêu bị người ta lợi dụng điểm yếu này, vì vậy ông đã lấy ra một phương thuốc giải rượu dân gian thu được nhiều năm trước.

Dù gì trước đây ông cũng là người làm ăn, chuyện uống rượu xã giao là không thể thiếu, ông sở dĩ ít khi say,  hơn nữa đến giờ vẫn còn khỏe mạnh là nhờ vào phương thuốc giải rượu này.

Sau khi Tiêu Dật có được phương thuốc, lại dựa vào chỉ số IQ siêu cao của mình, đem phương thuốc cải tiến sau đó chế thành loại thuốc giải rượu như vây giờ.

“Này”.Nam Cung Hạo Nhiên bỗng dưng vỗ vỗ Ngả Tình: “Cô có cảm thấy Dật Dật có điểm gì là lạ không?”.

Ngả Tình lúc này mới cẩn thận xem xét Tiêu Dật: “Đúng thế, cậu ấy nói nhiều hơn, hơn nữa, nhã nhặn đến khác thường”.

“Có phải cậu ấy say rồi không?”.

Hết nhìn bên này rồi nhìn sang bên kia Tiêu Dật, Nam Cung Hạo Nhiên  và Ngả Tình quay sang nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng tiến lên, mỗi người một tay, đỡ Tiêu Dật đứng lên.

“Hai người làm gì thế?”.

“Dật Dật, bọn mình đưa cậu về nhà”.

“Đúng vậy, Tiểu Dật Dật ngoan, nghe lời nào”.

“Không cần!”.

Tiêu Dật vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của hai người, thất tha thất thiểu đi sang bên, nhưng đi được mấy bước liền không vững lại ngồi bịch xuống.

Thuốc giải rượu của Tiêu Dật cũng không phải là hoàn mỹ.Trong phạm vi cơ thể có thể chịu đựng được, thuốc giải rượu còn có thể loại bỏ được rượu, nhưng mà nếu vượt quá giới hạn thì nó chỉ có thể tạm thời áp chế số rượu kia, nói cách khác, vào một thời điểm nhất định, người uống thuốc giải rượu cũng say ngà ngà.

Nam Cung Hạo Nhiên và Ngả Tình muốn đem Tiêu Dật đang ngồi trên mặt đất xách lên, nhưng mà Tiêu Dật đang say ngà ngà giống như con nhím, bũi môi khua chân múa tay thoát khỏi tay hai người.

“Tiểu Dật Dật, tôi là Ngả Ngả đây, cậu không nhận ra sao?”.

“Vậy phải làm sao bây giờ, cậu ấy say bí tỉ như vậy. Hở, ông là——-”.

Tiêu Dật bỗng nhiên cảm thấy hơi thở quen thuộc đang tiến lại gần mình, nó ngoan ngoãn để cho người đó tùy ý ôm vào lòng.

“Dạ…”.