Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 137: Linh Ảnh (Thượng)

“Vì sao?”.

Nhìn khuôn mặt của Lâm Ảnh, Tiêu Dật nhịn không được mà giơ tay lên sờ.

Vì sao, vì sao cậu lại giống, Linh đến thế này, thậm chí giống hơn cả mình?

Mà Ti Tu Dạ khi nhìn thấy diện mạo thật sự của Lâm Ảnh, lập tức nâng cao đề phòng, hắn nhớ chuyện Tiêu Dật nói về kiếp trước của mình, Tiêu Dật của hiện tại đã không giống với kiếp trước, không có liên quan một chút nào.

“Mình là hình ảnh của cậu, tại sao lại không thể giống cậu chứ”.

Mặc dù Tiêu Dật chỉ nghĩ vấn đề này trong lòng, Lâm Ảnh giống như cảm ứng được tâm tình của Tiêu Dật liền trả lời.

“Mặt của mình, cơ thể của mình, suy nghĩ của mình, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều giống Linh như đúc, mình là một vật thí nghiệm kế tiếp sau cậu”.

Lâm Ảnh đưa tay vuốt ve bàn tay Tiêu Dật đang sờ mặt mình, nghiêng đầu, hơi hơi cười.

“Dật Dật còn nhớ một anh chàng ghi chép luôn luôn thích lén lút nói chuyện với cậu không?”.

……………

Nhan Vũ là một người rất lười biếng, sinh ra trong một gia đình phúc quý, lại là con út, mọi sự chiều chuộng đều đổ hết lên người.Nhưng hắn lại suốt ngày đi lăng quăng khắp nơi, gặp chuyện gì vui vui là liền tiến lại gần tham gia náo nhiệt, không có chuyện gì thì về nhà ngủ đến to đầu ra. Từ trước đến nay chưa nghĩ đến việc cố gắng như thế nào, kiếm tiền ra sao, làm sao để được nổi tiếng.

Trong mắt người khác, Nhan Vũ, thật sự làm người ta hận đến nghiến răng kèn kẹt, điều kiện tốt như vậy khiến bao ngươi người thèm nhỏ dãi mà lại đi phí phạm như vậy.

Người trong nhà nghĩ, dù sao cũng phải tìm cho hắn một công việc, bằng không cứ suốt ngày đi tới đi lui như vậy, nhỡ may hắn cảm thấy nhàm chán rồi nổi lên ý nghĩ muốn chết thì nguy.

Vì thế, dựa vào quan hệ, Nhan Vũ được người nhà đưa đến viện nghiên cứu đứng đầu thế giới làm một tiểu nhân vật không quan trọng gì, nhân viên ghi chép báo cáo thực nghiệm.

Người nhà của hắn cảm thấy, nơi này hẳn là sẽ phát sinh ra chuyện vui vui, tạm thời có thể hấp dẫn lực chú ý của Nhan Vũ, cho nên mới tống hắn đến đây.

Nhan Vũ thuận theo yêu cầu của người nhà, dù sao ở đâu cũng giống nhau cả.An phận làm chức vụ công tác của mình, Nhan Vũ chưa từng tiết lộ gia thế làm người khác kinh ngạc của mình, đồng nghiệp xung quanh cũng nghĩ hắn chỉ là bà con xa của một vị lãnh đạo nào đó trong viện nghiên cứu, có chút quan hệ, không đáng để nịnh bợ.

Cứ chầm chậm như thế trôi qua một tháng.Nham Vũ bị chủ nhiệm thần thần bí bí kéo đến một phòng, giao cho nhiệm vụ quan trọng.

“Thí nghiệm gì mà phải tuyệt đối giữ bí mật?”.Nham Vũ nhịn xuống ham muốn muốn ngáp một cái.

“Là thí nghiệm quan trọng của viện nghiên cứu chúng ta, nếu như thành công, thật sự là có thể thay đổi cả thể giới”.Chủ nhiệm nhỏ giọng hưng phấn nói.

“Tôi thấy cậu làm việc rất chăm chỉ, cần cù thật thà, cũng không giống như những kẻ thích tám chuyện lung tung, cho nên mới phái cậu tham dự thí nghiệm này”.

“Ừm, vậy cũng được”.

Nhìn thấy bộ dạng chậm chạp của Nham Vũ cùng với cái xuy xuy tay với ý tưởng đó, chủ nhiệm buồn bực một hồi, nhưng mà khi hắn nghĩ đến cái ý tưởng vĩ đại kia, cứng rắn đem cơn buồn bực nuốt vào bụng.

Ngày hôm sau, Nham Vũ thu dọn một chút, rồi đi theo chủ nhiệm bước vào căn phòng thí nghiệm mà người bình thường không được phép bước vào.

“Công việc của cậu cũng không khác công việc trước kia là mấy, mấu chốt là mồm miệng phải kín, biết không? Những gì cậu nhìn thấy trong này không được tiết lộ ra bên ngoài”.

Chủ nhận phân phó rồi đưa cho Nhan Vũ một tập văn kiện.

“Bây giờ, theo tôi đi xem vật thí nghiệm của chúng ta”.

Nhan Vũ không chút để ý mà theo sát bên cạnh chủ nhiệm, đối diện với những nhân viên thí nghiệm bận rộn,hắn chỉ cảm thấy nhàm chán.

“Linh, ”.Giọng nói nghiêm túc ban đầu của chủ nhiệm bỗng nhiên trở nên ôn hòa mà thân thiết: “Hôm này cảm thấy thế nào?”.

Xem ra là một chuyên gia được bỏ nhiều tiền  mời tới, Nhan Vũ tùy tiện ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người, trong phòng được tạo hoàn toàn bằng thủy tinh kia, có một người đang ngồi lẳng lặng.

Cả người mặc một bộ đồ vận động màu xanh lam nhạt, khác với đồng phục màu trắng của nhân viên thí nghiệm, nó chậm rãi xoay đầu lại, mặt không chút biểu cảm nhìn chủ nhiệm đang hỏi, sau đó, nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù mặt không chút biểu cảm, nhưng mà khuôn mặt tuyệt mỹ không một ngôn ngữ nào có thể hình dung kia, vẫn như cũ là tâm điểm chú ý.

“Hắn……..”.

Nhan Vũ vừa mới mở miệng nói được một chữ thì phát hiện cổ họng không biết từ khi nào trở nên khàn khàn.

“Đây chính là vật thí nghiệm của chúng ta, Linh,”.Chủ nhiệm đối với phản ứng của Nhan Vũ rất hài lòng, tự hào giới thiệu: “Thế nào? Người này có hình dạng hoàn mỹ nhất, có phải rất thành công không?”.

Mà trong đầu Nhan Vũ ba chữ ‘Vật Thí Nghiệm’ cứ vang vọng.

Người đẹp như vậy, mà lại là vật thí nghiệm trong nghiên cứu tuyệt mật của viện nghiên cứu sao?

Nhan Vũ nhìn đứa trẻ im lặng ngẩn người, trong mắt mang theo một tia thương hại mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Mấy ngày kế tiếp, Nhan Vũ cuối cùng cũng đã biết những nhân viên nghiên cứu làm gì để khai phá cực hạn của Linh.

Buổi sáng là thí nghiệm nghiên cứu phát triển.Một đống lớn dụng cụ thí nghiệm không ngừng kích thích lên thân thể Linh, từ nhỏ đến lớn, mãi đến khi trạng thái thân thể Linh trên màn hình lên đến đường màu đỏ cảnh báo, bọn họ mới chấm dứt.Sau đó lại thay thế một hạng mục khác.

Buổi chiều là thí nghiệm dạy học, liên tục mấy giờ lên lớp, những chữ chi chít kia, những đống sách xếp chồng cao cao kia, những bài giảng khô khan kia, đủ làm người ta sa vào u mê, còn có cái huấn luyện thể năng cường độ cao kia, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp cũng không có cách nào đạt được.

Thậm chí đến sau này, những nhân viên nghiên cứu còn mang đến rất nhiều bộ sách kĩ năng chuyên môn, đến mức, chờ đến khi Linh học xong, bọn họ đắc ý nói: “Linh bây giờ có thể là một đầu bếp, một sát thủ, một chính trị gia, một thương nhân, một học giả, một kiến trúc sư…..hắn có thể là môt người xuất sắc trong bất cứ nghề nào”.

Nhưng mà, Linh vẫn còn nhỏ như vậy, thân thể của nó sao có thể thừa nhận được tất cả?

Cũng chỉ có Nhan Vũ là nghi ngờ như vậy.

Linh không phải là không nói chuyện, Nhan Vũ nghe giọng nói của Linh qua buổi huấn luyện âm nhạc, nhưng lúc bình thường, Linh vẫn luôn im lặng, bộ dạng giống như muốn theo gió bay đi.

Trung tâm chú ý mỗi ngày của hắn, chính là Linh, mấy năm cũng như một ngày.

Trừ bỏ thời gian làm việc, hắn thừa dịp lúc mọi người nghỉ ngơi vào buổi chiều và tối, lén chạy đến bên ngoài căn phòng kính của Linh, cùng nó nói chuyện.

Bình thường nói chuyện khoảng từ một đến hai tiếng, Linh chưa từng trả lời hắn, nhưng Nhan Vũ cảm thấy rất hài lòng, hắn cảm thấy rất cô đơn, một người bị giam tại căn phòng lạnh lẽo này, nếu như hắn không là người giữ gìn liên lạc, hắn sợ, Linh cứ như vậy mà ngày càng trầm mặc, cuối cùng biến thành một vật thí nghiệm thực sự.

“Linh, hôm nay thời tiết rất ấm áp, hoa ở bên ngoài đều nở hết rồi, đỏ đỏ tím tím, xinh xắn cực kỳ.Lúc nãy tôi từ ngoài sân đi vào, mặt trời tỏa nắng rất…..”.

Hôm nay Nhan Vũ cũng giống như mọi ngày, trong lúc mọi người nghỉ ngơi chạy đến bên căn phòng thủy tinh.

“Hoa?”.

Nhan Vũ đang hứng khởi nói, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói không phải của hắn.

“Linh, vừa nãy là cậu nói sao?”.

Nhan Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên càng ngày càng đẹp, càng ngày càng thanh lãnh kia.

Linh hơi hơi nghiêng đầu, trong mắt hiếm khi xuất hiện một tia mê hoặc như vậy: “Hoa, rất đẹp sao?”.

Nó có biết thế giới bên ngoài cũng chỉ có thông qua những bức tranh cứng nhắc mà thôi, nhưng mà, ở trong lòng Linh, đối với những bông hoa tắm dưới ánh nắng mặt trời kia, vô cùng chú ý.

“Ừ, nó lớn như vầy nè, từng cánh từng cánh hoa, sờ lên rất trơn nhẵn, có màu đỏ, có màu vàng, có màu tím, phối với lá cây màu xanh, màu sắc thật rất tươi đẹp”.

Nhan Vũ vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Linh nói chuyện cùng hắn đấy.

Nhìn thấy Linh rất tập trung nhưng ánh mắt vẫn khó hiểu như trước, Nhan Vũ cười rộ lên: “Ài, đầu óc tôi cũng mụ mị rồi, ngày mai lúc tôi tới, sẽ lén mang cho cậu một bông, cậu nhìn là biết”.

Linh cũng rất chăm chú nhìn người thanh niên cười sáng lạn trước mặt này.

Nó không biết vì sao người này mấy năm nay đều đến bên cạnh nó nói chuyện. Có điều, không tính đến chuyện có chút ồn ào, nhìn thấy biểu tình sinh động mà chuyên chú của hắn, thời gian có thể trôi qua rất nhanh.

Hơn nữa, hắn nói ngày mai sẽ đem cho mình một bông hoa, hoa, hoa thật sự, bộ dạng trông như thế nào nhỉ ? Có lẽ, còn có thể tự mình kiểm tra bữa.

Linh lại có thể nói chuyện với ta, ta rất vui. Ngày mai sẽ hái cho cậu ấy một bông hoa đẹp nhất, ừm, tốt nhất là ra cửa hàng hoa mua đi, cho đẹp hơn một chút, có lẽ thừa dịp lúc ghi chép thực nghiệm, lén lút đem vào phòng thủy tinh cho cậu ấy nhìn kĩ càng.

Hai người, đều chìm vào suy nghĩ của mình, tiến vào mộng đẹp.

……

“Đây là, xảy ra chuyện gì vậy?”.

Nhìn thấy nhân viên nghiên cứu vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cẩn thận che bông hoa trong túi áo, Nhan Vũ kì quặc lẩm bẩm.

Không đợi đến khi hắn tiến vào căn phòng thủy tinh của Linh, ở cửa đã có một đống người vây quanh.Còn có mấy người đàn ông mặc đồ vest đi giày da, nhìn cũng biết là mấy ông chủ chi tiền cho viện nghiên cứu rồi, số người đó hoặc phẫn nộ hoặc là tiếc hận mà đi ra.

“Chuyện gì vậy?”. Trong lòng xuất hiện cảm giác không tốt, Nhan Vũ giữ chặt lấy một nhân viên nghiên cứu lại hỏi.

Người nọ ủ rũ tinh thần nói: “Thí nghiệm thất bại rồi”.

“Cái gì mà gọi là thí nghiệm thất bại? Linh đâu?”.

Cánh tay giữ người nọ bất giác siết chặt lại, Nhan Vũ không đếm xỉa đến vẻ mặt đau đớn của người kia, bình tĩnh hỏi.

“Thí nghiệm thất bại thì đương nhiên có nghĩa là Linh đã chết, tôi còn có việc bận, cậu buông tay ra”.Người nọ trừng mắt Nhan Vũ một cái, giãy dụa thoát ra.

Linh, đã chết?