Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 28: Cật tảo phạn hữu trợ vu thân tâm kiện khang nga

Bên cạnh bàn ăn,ba tiểu hài tử đang ngồi ngay ngắn,bên cạnh người máy bưng chén đĩa hướng trên bàn đặt xuống,Lâm Văn Thanh chuẩn bị cẩn thẩn bàn ăn, dao nĩa cùng các dụng cụ khác.

Chờ đồ ăn chuẩn bị xong rồi,Lâm Văn Thanh hô: “Đại tiểu thư,nhị thiếu gia,tam thiếu gia,dùng bữa đi”.

Kết quả,không người nào để ý đến hắn.

Ba ánh mắt luôn luôn bay về hướng đầu cầu thang,lỗ tai cũng dựng lên muốn nghe động tĩnh trên lầu.

Lâm Văn Thanh tự nhiên hiểu rõ trong lòng các tiểu tổ tông nghĩ gì,không còn cách nào đành thở dài,đang định lên trên lầu xem tình hình,chỉ thấy Liêm Thu vẻ mặt ngẩn ngơ mà đi xuống.

“Thu tỷ tỷ”.

Thật là lần đầu tiên nghe được tiếng gọi thành thật nhiệt tình như thế,Liêm Thu ngay lập tức cảm thấy tinh thần và thể xác khoan khoái.

“Tam thiếu gia,tiểu thiếu gia không có quần áo để thay,ngươi có thể cho mượn một bộ được không?”.

“Đương nhiên là có thể,Dật muốn mặc bộ nào?”.Ti Lưu Cẩn liên tục gật đầu.

“Ai nha,không quan trọng,mặc gì đi ra gặp người là được rồi,cũng chính là hôm nay mặc tạm,ta sẽ ngay lập tức trở về đẩy nhanh tiến độ,ngày mai mang mấy bộ quần áo tốt tới”.Liêm Thu kéo Ti Lưu Cẩn đi vào phòng lấy quần áo.

“Đúng rồi,quản gia Lâm,người bảo những người của công ty nội thất này qua đây chờ,ông chủ lập tức xuống dưới đấy”.

……

Mười nấy phút sau,ngay khi Liêm Thu cùng Ti Lưu Cẩn bước xuống không bao lâu sau đó,Tiêu Dật mang theo vẻ mặt có một ít bất mãn cũng xuất hiện ở đầu cầu thang.

Thật là,vất vả lắm mới khiến dì Liêm Thu nhả ra để lại một người máy cho ta xem,đương nhiên là phải tranh thủ thời gian để nghiên cứu rồi,nói gì thì nói vẫn bị bắt đi ăn cơm sáng,không ăn một chút thì đã làm sao?.

Trước kia cũng không phải không có cái dạng này. Nhưng hết lần này đến lần khác câu này lạ chuồn ra khỏi miệng,làm cho nam nhân kia đen mặt,cư nhiên đem người máy ở trong phòng khóa lại,không cho ta chạm vào.Gia chủ Ti gia thật là rảnh a, lại cùng tiểu hài tử tranh chấp,hừ.

Thấy Ti Tu Dạ hiếm khi xuống dưới cùng mọi người trong gia đình dùng bữa,Lâm Văn Thanh vội vàng chỉ huy người máy chuẩn bị ghế cùng bộ đồ ăn,kính cẩn mà đứng ở một bên chờ.

Chờ sau khi Tiêu Dật cùng Ti Tu Dạ vào ngồi,Ti Tu Dạ thản nhiên mở miệng nói: “Ăn đi” Âm thanh bát đũa dao nĩa lần lượt vang lên.

“Ti tiên sinh gọi chúng ta tới đây có gì dặn dò sao?”.Lần đầu tiên tiếp cận nhân vật như thần,cất giọng nói,chủ quản của công ti đồ nội thất đầu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.

“Đem những thứ ghi trong hợp đồng cầm lại đây cho Dật Nhi nhìn xem”.

Người máy hoàn thành sắp xếp mà bắt đầu tiến vào,trong tay hoặc cầm hoặc khiêng đủ các loại thiết bị dùng trong nhà.

Nhìn thấy rất Tiêu Dật thấy hứng thú với người máy khiêng tủ quần áo bên cạnh,Ti Tu Dạ trong lòng rất tốt hỏi: “Dật Nhi,thích tủ quần áo này sao?”.

Tiêu Dật gặm bánh mì một hơi,gương mắt nhìn: “Ừm”.

Thấy tiểu thiếu gia của Ti gia cụt hứng,rất sợ chọc giận gia chủ Ti gia,chủ quản lau một phen mồ hôi lạnh: “Tiểu,tiểu thiếu gia,cái này là kiểu dáng mới nhất của công ty chúng ta,ngươi xem,màu sắc bề ngoài chính là theo nhiệt độ trong phòng mà biến đổi.Còn có bên trong tủ quần áo,ngươi đừng nhìn bề ngoài thấy nó nhỏ,xem xem,bên trong chỗ này có một cái nút,ngươi nhấn một cái,nhìn xem, lập tức liền dài ra,co dãn ngắn dài tùy theo ngươi điều chỉnh.Chiếc tủ này là một loại rất đặc sắc.Tấm thép của nó có thể thêm hương thơm được. Nói cách khác,tiểu thiếu gia ngươi thích mùi hương gì,chũng ta sẽ tùy theo mà trang bị hạt hương liệu vào bên trong tủ quần áo,ngươi để quần áo ở bên trong sẽ mang theo mùi hương này,hiển nhiên kéo dài,không độc hại đến sức khỏe”.

Hứng thú dần dần được lời giới thiệu của chủ quản gợi lên,những điều này, trước kia Tiêu Dật đều không thể tiếp xúc những trang thiết bị kỹ thuật cao này,kiếp trước chỉ vì trạng thái loài người hoàn mỹ là huấn luyện ra to mò,làm cho Tiêu Dật chuyển dời lực chú ý,toàn tâm nghe chủ quản thuyết minh.

Nhiệt độ xung quanh Ti Tu Dạ bắt đầu giảm xuống.

“Đem đồ vật lên lầu ba đi,phòng ngủ của ta”.

Lâm Văn Thanh vẫn không kịp sửng sốt: “Chủ quản tiên sinh,cho người máy đi theo ta”.

“Được được”.Thở dài nhẹ nhõm,chủ quản cuối cùng cũng yên lòng.

Tiêu Dật đang hứng khởi nghe,lại bị nam nhân cường thế này cắt ngang,nhưng mình vẫn là ở trên địa bàn người khác,chỉ có cúi đầu ăn cơm.

“Ông chủ,đồ đạc cũng đều được đặt vào vị trí rồi”.Lâm Văn Thanh rất nhanh đã đi xuống tới báo cáo.

“Khử độc”.Ti Tu Dạ phun ra hai chữ.

“Đã biết”.Lâm Văn Thanh một bên đáp lời,một bên nghĩ,đúng vậy a,ông chủ vẫn là một ông chủ thích sạch sẽ,có điều vì cái gì mà cho tiểu thiếu gia ở trong phòng mình chứ?

Khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ đang cười trộm Tiêu Dật.Ti Tu Dạ lại mở tôn khẩu:”Ngươi như thế nào còn chưa đi?”.(cái tội đứng ở đấy mà cười trộm,kaka)

La Tĩnh nhẹ đẩy Liêm Thu vẫn còn đắm chin trong thế giới YY(*).

(*) YY: phiên âm là ý dâm: dâm trong ý nghĩ đấy,hay ở bên mình gọi là tự sướng cũng được.

“Hả? Hả? Hả,ta không phải đang ở đây phục vụ ông chủ dùng bữa sao”.Bề ngoài đoan trang cực kỳ không phù hợp với âm thanh nịnh nọt,vì tiểu thiếu gia,ta không đếm xỉa đến.

Bên này thừa dịp Ti Tu Dạ hướng Liêm Thu chất vấn.Ti Lưu Cẩn ngồi bên cạnh Tiêu Dật nhỏ giọng hỏi: “Dật,daddy có hay không đối với ngươi như vậy? Có phạt ngươi không?”.

Mặt khác,hai cái đầu củ cải đỏ cũng mắt long lanh mà nhìn chằm chằm Tiêu Dật.

Hôm nay,những chuyện đã xảy ra vượt quá mức phạm vi mà bọn chúng có thể li giải được. Vừa rồi khí tràng lạnh lùng của Ti Tu Dật đan xen làm bọn nó không dám tùy ý nói chuyện,hiện tại mới có cơ hội hỏi Tiêu Dật.

“Có”.Tiêu Dật rất nghiêm túc mà trả lời.

Ba chị em kia mở to hai mắt kinh hô nho nhỏ một cái.

“Daddy hắn làm gì ngươi rồi? Đánh ngươi chưa?Hay là mắng ngươi?”.Ti Lưu Giác cũng hạ giọng để mấy người lớn không phát hiện.

Bên này lén lút,từ thời điểm lúc Ti Lưu Cẩn mở miệng hỏi đã bị Ti Tu Dạ để ý,cũng chính là mấy tiểu quỷ đầu này không biết mà thôi.

“Hắn vứt quần áo của ta”.Tiêu Dật là người duy nhất không cảm thấy cần nói khẽ âm thanh của tiểu hài tử.

“Hả?”.

Ba cái tiểu P hài,lúc đầu đầy căm phẫn,bỗng chốc không biết nên phản ứng ra sao.

“Hắn đem người máy dì Liêm cho ta mượn khóa ở trong phòng,không cho ta xem”.

“Hít…”Ba người đồng thời hút một hơi lãnh khí.

“Ngươi kêu Thu tỷ tỷ là dì Liêm?”.Ti Lưu Du vừa nghĩ tới nụ cười dữ tợn cùng ngón tay đáng giận chà đạp khuôn mặt của mình kia liền nghĩ lại mà sợ.

“Nàng cũng đã 25,26 tuổi rồi,nếu đã tới tuổi ấy rồi không gọi là ‘dì’ thì gọi là gì?”.

Tiêu Dật thành thật trả lời,nghe tiểu hài tử vừa kính nể vừa lo lắng.Mà trong tai người lớn nghe vào quang minh chính đại bọn nó nói chuyện,đều có bất đồng.

Lâm Văn Thanh ho khan một tiếng,để ẩn giấu tiếng cười của chính mình sắp muốn phá ra.La Tĩnh lén ngắm Liêm Thu đang xoa xoa trán đỏ sáng lên một cái,trong mắt hiện lên tia đồng cảm.

Ti Tu Dạ tại thời điểm Liêm Thu sắp bùng nổ,đưa tay ôm Tiêu Dật vào trong lòng:”Dật nhi cảm thấy ta đối với ngươi không tốt sao?”.

Một hành động kia dọa mấy đứa nhỏ đang toàn tâm toàn ý trao đổi ngầm,cũng dọa cho tới tâm tư khác nhau của mấy người lớn kia.

“…”Tiêu Dật mặt lạnh nghiêm không nói lời nào.

“Vốn muốn chờ ngươi cơm nước xong,sẽ đem người máy của Liêm Thu giao cho ngươi. Ta nghĩ ngươi đối với những vật dụng kia rất có hứng thú,còn tính đem nhà thiết kế những vật dụng kia mời đến nữa chứ”.Quan sát tiểu hài tử kia,Ti Tu Dạ làm bộ tiếc nuối mà nói.

“Daddy,ngươi đối với Dật Dật là tốt nhất,Dật Dật thật sự là rất vui a”.Không nói hai lời,Dật Dật liền biến sắc mặt, động tác  biểu tình phù hợp,giống như ban đầu hắn đã bình thường như vậy.

“A,mắt của daddy đổi màu rồi”. Âm thanh kinh ngạc từ trong miệng Ti Lưu Du phát ra.

Ba ánh sáng (**)nằm ở ông chủ bất chợt thay đổi ôn nhu,cũng khiến cho người lớn  kinh ngạc,không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn phía Ti Tu Dạ.

(**) chỗ này là nghĩa đen của nó,rất khó hiểu,không biết nghĩa bóng của nó là gì

“Ông chủ…”.Lâm Văn Thanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang,nội tâm phức tạp,rõ ràng là,rõ ràng là lam tử sắc.

“Thật sự,ôi chao”.Đi theo bên cạnh Ti Tu Dạ gần ba năm,Liêm Thu tò mò mà nói.

Mà La Tĩnh vừa mới tới Ti gia không lâu từ trước đến nay mặt không chút biểu tình,nhưng lại lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trong lòng cảm thấy tốt Tiêu Dật lúc này mới có công phu để ý tới Ti Tu Dạ,chính xác,thời điểm này chỉ hướng về phía mình,hắn nguyên lai là con mắt tử sắc lại biến thành lam tử sắc,là ngẫu nhiên hay là…

Trong một cái phòng.

Tần số nhìn màn hình điện thoại, rồi phóng đến trên tường.

Một lão nhân đã qua ngũ tuần nhưng tinh thần quắc thước xuất hiện ở giữa bức tranh.

Trong bóng đêm truyền ra âm thanh của một nam tử trẻ tuổi.

“Lão gia,cái người có thể khiến cho con mắt của Tu Dạ thiếu gia đổi màu đã xuất hiện rồi”.