Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 40: Điềm tốt không linh ,điềm xấu lại linh a

Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy,ăn uống linh đình,trò truyện vui vẻ,mà cái người cố gắng rời xa vào một góc kia khí áp cũng rất kém.

“Ta nói,Ti Tu Dạ đại thiếu gia,ngươi dù sao cũng đã đến tiệc trà của ta,thế nhưng lại không có ưng ý một cô gái nào,điều này khiến Wendy ta sau này mặt mũi để chỗ nào a ”

Đôi mắt quyến rũ của phu nhân Wendy,đảo quanh toàn hội trường một vòng,những con mắt chứa ý xuân kia,những cô gái mặt mang khát vọng, chỗ nào cũng có,đều là do cái người bên cạnh mình thu hút tới,lại bị hàn khí đông lạnh bức người này làm cho dừng bước không dám tiến lên.

“Ngươi cũng phải nói một chút,thích kiểu như thế nào,ta cũng xem xét lựa chọn tốt cho ngươi”.

“Phu nhân Wendy,đây là bất công quá rồi, bên cạnh ta cũng không có người ni,sao không thấy phu nhân đến an an ủi ủi ta?”.

Một âm thanh đùa cợt truyền đến.

Chỉ thấy Nam Cung Hiên đi tới,một mắt đào hoa dụ người chuyển đến,cùng với mị ý của phu nhân Wendy đúng là không phân biết được cao thấp,hơi cúi mình xuống mà hôn tay của phu nhân Wendy.

Có thể không vì áp lực không khí xung quanh người Ti Tu Dạ,Nam Cung Hiên thong dong lại đây phàn nàn chuyện thường ngày,quả nhiên không thể khinh thường.

“Hứ ~~, ngươi còn nói là không có người bên cạnh sao? Mỗi ngày một người,cũng không chê mệt. Ngươi đừng tới phá hư tiệc trà của ta”.Phu nhân Wendy nhẹ phe phẩy quạt.

“Ai kêu trong lòng người ta chỉ có mong nhớ mỗi phu nhân ngươi thôi a”. Nam Cung Hiên trêu ghẹo: “Những ‘son phấn bình thường’ kia,làm sao có thể so được với phu nhân ‘quốc sắc thiên hương’ chứ”.

“Ta thấy,cái danh ‘đa tình lãng tử’ của ngươi, hơn nửa phần là do cái miệng ngươi”. Phu nhân Wendy cười đến run rẩy cả người.

“Tu Khải,đã lâu không gặp”. Nam Cung Hiên quay đầu hướng Ti Tu Khải chào.

“Ngươi cũng thật là,nói không thấy liền không thấy,lúc nãy chạy đi đâu vậy?”.Ti Tu Khải đã lâu không gặp lão bạn học cũng là bạn thân mà vui vẻ nói.

“Đi khắp nơi nơi,được thêm kiến thức”.

“Ta thấy ngươi là ‘đi khắp nơi nơi tìm mỹ nữ ngắm mỹ nữ’ chứ”.

“Ha ha ha,vẫn là Ti Tu Khải ngươi hiểu lòng ta”.Nam Cung Hiên cười gian tà,ôm lấy bả vai Ti Tu Khải,”Mẹ của ta lại thúc giục ta kết hôn rồi,ta thấy, không bằng, hai người chúng ta hợp thành một đôi đi”.

“Ngươi nằm mơ giữa ban ngày cũng thực tế một chút”.Ti Tu Khải trừng mắt hắn môt cái.

“Người ta chính là cùng ngươi nói thật,tự dưng trong lúc này nghĩ muốn sinh một tiểu hài tử để chơi đùa một chút”.

“Muốn sinh cũng phải tìm một nữ nhân sinh a”.Ti Tu Khải vùng khỏi tay Nam Cung Hiên, “Ngươi không phải là loại ngươi cố chấp không thay đổi sao? Ta nhớ rõ ngươi không thích tiểu hài tử”.

“Trước kia thì đúng là như vậy, ôi ~, có lẽ nhờ nhà các ngươi có gen tốt, mới để cho ta phát hiện ra tiểu hài tử đáng yêu như vậy”.Nam Cung Hiên ‘ý tứ sâu xa’ mà nói,cực nhanh liếc Ti Tu Dạ đang một mực im lặng một cái.

“Gen nhà chúng ta mắc mớ gì đến ngươi?”.

“Vừa mới nhìn bé thứ hai nhà các ngươi,như một con mèo hoang nhỏ gương nanh múa vuốt,đùa rất vui a.Bất quá,tiểu người hầu nhà các ngươi cũng thú vị lắm ni,hay là, đem tiểu người hầu tặng cho ta đi,ta không dám mơ ước đến nhị thiếu gia của Ti gia, đùa giỡn với tiểu người hầu kia cũng không có sai biệt lắm”.

Nghe Nam Cung Hiên ở bên thao thao bất tuyệt,Ti Tu Khải ngay từ đầu đã cảm thấy khó hiểu,bọn Tiểu Giác chưa từng mang theo người hầu a,có thể làm cho Tiểu Giác vội vàng bảo vệ như thế,không phải Tiểu Dật thì là ai,sau cùng có cảm giác sợ hãi mà lén nhìn Ti Tu Dạ,ngay cả ta cũng nghe ra được,anh họ chắc cũng biết rồi chứ.

“Thế nào? Một tiểu người hầu thôi mà,Tu Khải hào phóng một chút đi, ta ——”. Nam Cung Hiên vốn đang cò kè,bị khí thế cường đại của Ti Tu Dạ ngăn lại,nói không ra lời.

“Ai nhô, ngươi nhìn ta xem, cũng đứng ở đây lâu rồi, nên đi qua hội trường khác dạo quanh đi. Cũng không nên để tiểu hài tử phá nát chỗ của ta.Ta có phải là vinh hạnh không nếu mời Ti tiên sinh theo ta cùng đi chứ?”.

Phu nhân Wendy kịp thời phá vỡ tình hình căng thẳng.

Thấy Ti Tu Dạ và phu nhân Wendy đi rồi,Ti Tu Khải bất đắc dĩ mà nhìn Nam Cung Hiên mặt mũi méo sẹo đến quên cả cười.

“Ngươi không thể không chọc ghẹo hắn được sao? ”.

“Ai kêu hắn luôn một dạng lạnh lùng như vậy,ta nhìn đến phát ghét rồi”.Nam Cung Hiên nói, “Ta chờ đã lâu như vậy a,cuối cùng, đã để cho ta tìm thấy cách để làm cho hắn biến sắc rồi ”.

“Ta thấy ngươi sẽ có ngày ngã đau đấy”.Ti Tu Khải lắc đầu.

“Yên tâm đi,anh họ của ngươi,hắn không phải khinh thường một kẻ phá gia chi tử ăn không ngồi rồi như ta sao”.Nam Cung Hiên không quan tâm mà vỗ vai Ti Tu Khải.

Ta cũng không trực tiếp nói là anh họ a,người có thể làm cho ngươi ngã đau, không chỉ có một mình hắn a,Ti Tu Khải trong lòng âm thầm nói.

….

“Ngươi vừa rồi ở trong đại sảnh đã nhìn thấy Mộc Tuyết Thần chưa? Tuy rằng so với Ti Tu Dạ thì kém xa,nhưng so ra có cơ hội hơn a”.

“Ngươi còn ở đấy mà mờ mắt vì người đẹp,toàn bộ Mộc gia đều muốn cho em trai Mộc Tuyết Thần là Mộc Tuyết Dương,cho dù ngươi có gả cho Mộc Tuyết Thần cũng vô dụng thôi”.

“Không phải Mộc Tuyết Dương kia đang là người sống đời sông thực vật sao? Nếu hắn cả đời cũng như vậy,không phải người quản lý gia tộc chính là Mộc Tuyết Thần sao?”.

“Lẽ nào ngươi chưa nghe chuyện của Mộc gia sao?”.

“Chuyện gì?”.

“Mộc Tuyết Dương đã tỉnh lại”.

“Hả, sao lại như thế? Không phải đã nẳm ở trên giường năm năm rồi sao? Vẫn có cơ hội tỉnh lại,thật là”.

“Chỉ có điều a, bây giờ so với kẻ đần độn không có gì khác biệt lắm,không thể nói chuyện cũng không thể di chuyển ”.

“Vậy…”.

“Dật Dật? Dật Dật? Ngươi làm sao vậy?”. Ti Lưu Giác kéo tay Tiêu Dật mà lắc lắc.

Đi đến nửa đường,nghe được hai phụ nữ trong vườn hoa khẽ nói chuyện thì thầm với nhau,mới đầu bởi vì ba chữ Ti Tu Dạ mà để ý một chút,ai biết lại nói chuyện của Mộc gia.

Mộc Tuyết Dương,một cái tên thật thanh nhã,Tiêu Dật nghĩ,lập tức quay đầu,theo Ti Lưu Giác hướng đến hội trường mà đi đến.