Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 70: Tái thiêu võ bộ

Thứ hai tuần này là đến lượt phải tới ‘Võ’ bộ.

Trong ba bộ ở đây, nói thật, Tiêu Dật cảm thấy không có thích thú nhất chính là Võ bộ. Bởi vì giới hạn cao nhất của thân thể và những động tác kĩ thuật,từ xưa đến nay vẫn luôn được truyền lại, chắc là truyền lại từ thời xưa cho đến bây giờ, cũng không có nhiều thay đổi lắm, thay đổi thì cũng chỉ là công cụ trợ giúp con người mà thôi.Cho nên đối với Tiêu Dật thì ‘Khí’ bộ vẫn hấp dẫn hơn.

Nhưng nó biết mình vẫn phải vào ‘Võ’ bộ học tập, bởi vì nó không phải là Linh mà chỉ là một đứa trẻ tám tuổi có tên là Tiêu Dật, bởi vì chuyện một lần bị bắt cóc, nó càng cần phải rèn luyện thân thể hàng ngày, ít ra cũng phải khôi phục như trình độ của Linh hồi trước.

Vẫn còn có một lí do nho nhỏ, đó là từ khi Ti Lưu Cẩn vào ‘Võ’ bộ thì số lần hai người gặp nhau rất là ít.Mà cho dù là lúc ở trường, thì tinh thần cậu ta cũng uể oải, hết giờ học liền gục xuống bàn ngủ, bộ dạng thì nói không ra hơi.Có mấy lần hỏi thì Ti Lưu Cẩn lại ấp úng, trả lời qua quýt cho có lệ, điểm này khiến cho Tiêu Dật cảm thấy có cái gì đó rất không bình thường.

…….

Tiêu Dật nhìn thấy có một người đàn ông đang tiến về phía mình, đi sau hắn là Ti Hoàn và Ti Lưu Cẩn.

Tiêu Dật thật sự không ngờ rằng, Bạch Linh tuy rằng không thích nó, nhưng cũng không có ác ý muốn gây khó dễ cho nó, mà lại cho nó theo thầy giáo của Ti Hoàn và Ti Lưu Cẩn-Tương Lôi dạy nó học tại ‘Võ’ bộ này.

“Lại thêm một đứa nữa”.Tương Lôi từ trên nhìn Tiêu Dật một cái, lại dùng khóe mắt lườm lườm Ti Lưu Cẩn.

“Chào thầy”.Nếu như đã đến đây, thôi thì cứ học tập thật tốt đi,Tiêu Dật cứ như thế lễ phép chào hỏi.

“Nói nhiều vô nghĩa, ba đứa bọn bay,đi tới sân huấn luyện chạy mười vòng, đứa nào chạy xong cuối cùng chạy thêm năm vòng”.

Nghe thấy lời của Tương Lôi, Ti Lưu Cẩn lo lắng nhìn Tiêu Dật, không đợi nó mở miệng, Tương Lôi đã ra lệnh: “Bắt đầu”.

Ti Hoàn không nói hai lời, bước một bước lớn, vút một cái giống như mũi tên rời dây cung, Ti Lưu Cẩn chần chứ một chút rồi cũng bắt đầu chạy.

Tiêu Dật không hề oán thán một lời nào cũng chạy theo sát.Trong ấn tượng của nó, mức độ chạy này, cũng là tạm được.Trước kia Linh vì nâng cao tốc độ của bản thân, đã bị bắt chạy với mức độ còn gấp của Tương Lôi mấy lần.Hơn nữa khi đó nó đã học được phương pháp làm sao giữ cho hơi thở ổn định, làm sao tiết kiệm được sức, làm sao để chạy nhanh hơn, vân vân và vân vân.Chạy cự li dài ở trong mắt của nó chỉ như là đi ăn sáng.

Nhưng mà Tiêu Dật không có lo nghĩ về vấn đề cơ thể của một đứa nhỏ, Linh là một loại người cực kì hoàn mỹ, cơ thể đương nhiên là không giống như người bình thường, nên không thể đánh đồng với cơ thể của một đứa nhỏ được.

Tiêu Dật thì khá tốt, trong đầu vẫn còn nhớ kỹ thuật và phương pháp, nhưng Ti Lưu Cẩn lại không như thế, cậu ta gục xuống, mặt gần như trắng bệch, mồm há lớn thở dốc, mà Tiêu Dật thì vẫn cảm thấy bình thường.

“Cẩn?”.

Tiêu Dật chạy đến bên Ti Lưu Cẩn, gọi một tiếng.

“Dật, cậu cứ chạy đi, tớ không sao”.Ti Lưu Cẩn thúc dục Tiêu Dật.

Tiêu Dật tất nhiên là biết được ý nghĩ của Ti Lưu Cẩn, cho dù cậu ta có thể chạy nhanh hơn mình, cậu ta cũng không để cho mình bị chịu phạt khi mình bị rớt lại phía sau, càng không phải nói đến tình huống bây giờ.

“Cậu làm theo những lời tớ nói, chậm rãi hít sâu, đúng rồi, sau đó……”.

Tiêu Dật thấy Tương Lôi không có chú ý đến mình ở bên này, nói khẽ phương pháp mình biết dạy cho Ti Lưu Cẩn.

Thấy sắc mặt Ti Lưu Cẩn từ từ bình phục,Tiêu Dật nói: “Cậu chạy phái trước tớ đi”.

“Dật————–”.

“Cậu ngốc quá,cậu thấy tớ chạy có mệt không? Chạy bộ là sở trường của tớ rồi, tớ còn chê mười vòng là ít ấy chứ”.

Cuối cùng là Tiêu Dật xị mặt, nói nếu Ti Lưu Cẩn không chạy ở phía trước mình thì sẽ không bao giờ thèm để ý tới cậu ta nữa, Ti Lưu Cẩn mới không cam lòng chạy lên phía trước Tiêu Dật.

Tới khi kết thúc,Tương Lôi cười lạnh một tiếng: “Đúng là tính cậu chủ, Ti Lưu Dật chạy tiếp năm vòng”.

Ti Hoàn đã sớm chạy xong lén nhìn về phía Tiêu Dật.

Tiêu Dật không kêu ca một tiếng, ngoan ngoãn chạy tiếp.

…………

Tiếp theo đó là chống đẩy(hít đất),gập bụng, hít xà đơn….Một loạt những bài huấn luyện với cường độ nặng như vậy đã khiến cho Tiêu Dật hiểu được lí do vì sao dạo gần đây Ti Lưu Cẩn khác thường rồi.

“Hai đứa bọn bay, chưa ăn cơm sao?”.Tương Lôi quát to: “Ti Hoàn, làm mẫu cho bọn nó xem”.

Thấy Ti Hoàn nhảy lên đá một cú đẹp mắt vào bao cát đang treo khiến cho nó vung cao lên, Tiêu Dật không còn gì để nói nữa, chưa tính đến độ cao của bao cát thì với một đứa trẻ tám tuổi cũng không thể làm được như thế với bao cát gấp hai lần trọng lượng cơ thể của bọn nó, đây là cách huấn luyện người của ‘Võ’ bộ sao?.

Ti Lưu Cẩn theo sau Ti Hoàn, cố gắng nhảy lên, tới đến bao cát cũng là hết cỡ rồi, chân vừa mới đụng đến bao cát thì người cũng rơi xuống.

“Luyện lâu như vậy, ngươi chỉ có chút bản lĩnh như thế thôi sao?”.

Tương Lôi lạnh lùng nhìn Ti Lưu Cẩn đang ngồi bệt ở dưới đất, chán đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

“Sau khi xong buổi huấn luyện, ở lại đá hai trăm cái, Ti Lưu Dật, tới lượt ngươi”.

Tiêu Dật vốn dĩ chuẩn bị kĩ càng rồi, lại chậm rãi nghiêm người lại, ngẩng cao đầu nhìn Tương Lôi: “Họ Tương mặc dù không được tính là một danh gia vọng tộc, nhưng thực sự họ Tương cũng không có ít người nha”.

Sắc mặt Tương Lôi trầm xuống: “Còn không nhanh bắt đầu! Không thì sẽ bị phạt giống như Ti Lưu Cẩn”.

“Thầy đã nghe qua cái tên Tương Vân Vân chưa?”.Tiêu Dật như không nghe thấy cái gì.

“Đúng, ta là anh trai của Tương Vân Vân, thế thì làm sao, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta lấy chuyện công báo thù riêng sao?”.

Năm đó, quan hệ của Tương Vân Vân và Wendy phu nhân rất thân thiết với nhau, chuyện có một ông anh trai ở trong núi Diêm Minh cũng chẳng phải là bí mật gì to tát lắm. Xem ra cái ý nghĩ về Bạch Linh lúc mới đầu đến ‘Võ’ bộ là sai rồi.

Tiêu Dật đi qua,kéo Ti Lưu Cẩn lên đứng bên cạnh mình: “Lấy chuyện công để báo thù riêng ư? Sao lại khó hiểu như thế, em chưa bao giờ nghe nói đến chuyện bà chủ của Nam Cung gia và Ti gia có thù oán gì a? Thầy Tương có thể nói rõ cho bọn em nghe một chút được không?”.

Nói xong, nó quay đầu lại nói với Ti Lưu Cẩn: “Chúng ta đi, đi đổi lấy một giáo viên khác”.

Tương Lôi bị Tiêu Dật nói cho mặt mày lúc xanh lúc đỏ, sau đó lại nghe Tiêu Dật nói thế thì cười lạnh: “Chỉ sợ ngươi muốn đổi là đổi mà không đổi được”.

Ti Hoàn từ nhỏ đã sống trên núi Diêm Minh, bầu không khí bây giờ khiến cho cậu ta cảm thấy rất là quỷ dị, tuy rằng Tương Lôi luôn là người nghiêm khắc như vậy, đối với mình cũng không có buông lỏng chút nào, nhưng hắn đối với hai anh em nhà họ Ti thì thái độ lộ ra cái gì đó không bình thường.

“Chuyện đó,Ti Lưu Dật, giáo viên dạy cho những người mới bắt đầu đều được chỉ định, sau đó đều không thể thay đổi được nữa, trừ khi ngươi giỏi hơn vị giáo viên đó thì mới có quyền yêu cầu đổi giáo viên”.

Đôi mắt màu tím của Tiêu Dật lóe lên một tia sáng.

“Thì ra là thế a, thầy giáo,em không muốn lãng phí thời gian nữa, vậy thắng thua thì tính theo kiểu gì?”.

“Ngươi, ngươi lại muốn thách đầu với ta?”.Tương Lôi giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế kỉ, “Như lời ngươi nói, thì chỉ cần chạm được vào người của ta thì coi như ngươi thắng”.

“Nhưng mà,”.Giọng hắn trầm xuống, “Nếu như ngươi không chạm được vào người của ta, thì ngươi và Ti Lưu Cẩn sẽ chịu phạt gấp bội, hơn nữa từ nay về sau cũng không được đưa ra bất kì ý kiến gì về cách dạy của ta”.

“Được,chỉ có điều,em không muốn dụng vào người thầy, chỉ cần thầy chịu một chút nỗi vất vả huấn luyện của chúng em là được”.

Tiêu Dật sảng khoái đáp lời, Ti Lưu Cẩn gấp đến độ không nói ra lời.

“Ti Lưu Dật, cậu—————”.Ti Hoàn biết rõ cá tính của Tương Lôi, hắn mặc dù không phải là nguyên lão, nhưng cũng có thể nói là người có thâm niên, trong ‘Võ’ bộ này có không ít người được hắn đào tạo thành tài, bình thường thì hắn kị nhất những kẻ trái ý hắn, Ti Lưu Dật lại không biết rõ như thế, còn dám kiêu ngạo như vậy, sau này nhất định sẽ bị phạt ngày càng thậm tê hơn,cỡ tầm đá chân bốn trăm cái mới có thể sánh được.

“Anh Hoàn, anh theo vị thầy giáo họ Tương này đã học bao nhiêu năm rồi ? Không có thắng qua thầy ấy lần nào sao? Có phải là anh quá câu nệ cái câu ‘tôn sư trọng đạo’ rồi không?”.

Những lời nói của Tiêu Dật khiến cho lòng của Tương Lôi một lần nữa nổi lửa.

“Thầy Tương, em, bắt, đầu, đây”.

Tiêu Dật vừa nói xong, người liền vút một cái không thấy đâu nữa.Mà Tương Lôi vẫn còn đang nghĩ xem nên hành hạ tên nhóc con thối không coi trời cao đất dày này là gì những hình phạt nào, chợt thấy Tiêu Dật đang chạy một quãng dài qua đây với tốc độ cực nhanh, khiến cho hắn giật nảy cả người.

“Thầy Tương”.Tương Lôi nghe được tiếng của Tiêu Dật từ đằng sau truyền đến, “Thầy, chậm ”.

Trong nháy mắt hắn vừa định quay lại thì chỉ cảm thấy đùi mình truyền tới một đợt đau đớn,nhất thời không đứng vững liền quỳ một gối xuống mặt đất, làm cách nào cũng không đứng lên được, mà càng dãy dụa thì càng cảm thấy đau đến tận xương tận tủy.

NGƯƠI————–”.

“Cái này mới chỉ là cảm giác của việc chạy bộ thôi mà, còn nữa a”.

Những lời nói ngây thơ của Tiêu Dật vẫn còn vang vọng bên tai Tương Lôi, mấy giây sau, Tương Lôi hoảng hốt khi thấy tay trái của mình cũng không thể cử động giống như đùi của mình.

“Đây là cảm giác chống đẩy tối hôm qua”.

Tương Lôi vừa ngẩng đầu, đã thấy Tiêu Dật đứng ở trước mặt mình, gần trong gang tấc, hơn nữa lại không hề đề phòng.

Trong mắt hắn bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng,tay phải vẫn còn cử động được giống như tia chớp nhanh chóng đưa về phía trước muốn tóm lấy cổ Tiêu Dật.

Lúc mắt thấy tay mình có thể bóp chặt lấy cổ của tên nhóc thối tha đáng ghê tởm này, Tiêu Dật bất ngờ mỉm cười khiến cho tay hắn dừng lại.

Chờ hắn kịp phản ứng thì cổ của Tiêu Dật vẫn còn nằm trong phạm vi tay hắn, chuyện bóp cổ dễ như trở bàn tay, nhưng mà————————–

“Thầy Tương, thầy nói xem, nếu em dùng một kim châm châm vào thì sẽ có hiệu quả gì nhỉ?”.Tiêu Dật cầm trên tay một cái kim châm dài khoảng 10 cm, sáng lấp lánh, có độ sắc nhọn giống như kim tiêm, khiến cho người ta không rét cũng run cầm cập, càng không phải bàn đến chuyện đỉnh của nó chỉ cách yết hầu mình có 1mm, cho dù chỉ cần một cái nuốt nước bọt nho nhỏ cũng có thể đưa mình lên đường rồi.

Ngay trong lúc Tương Lôi đang thắc mắc suy nghĩ thì Tiêu Dật cũng làm xong rồi,hai ánh bạc thẳng tắp xuyên qua tay phải và chân trái của Tương Lôi một cách hoàn hảo.

Đứng nhìn Tương Lôi ở trước mặt,nằm trên đất không thể nhúc nhích được, Tiêu Dật nói: “Bốn cái kim này là bài học cho ngươi.Thứ nhất là vì em gái mình báo thù mặc dù biết những gì cô ta đã làm.Thứ hai, cái ngươi gọi là báo thù thực sự là rất buồn cười, Ti gia từ đầu đến cuối không có động chạm đến một sợi lông của cô ta,không tin thì chờ ngươi có thể cử động được rồi thì tự mình mà đi tìm hiểu đi. Thứ ba,nếu như đã làm việc cho Ti gia, tốt nhất là nên biết rõ bổn phận của mình, tốt xấu gì chúng ta cũng họ Ti, còn ngươi chỉ là người ngoài, thích đuổi đi lúc nào thì đuổi”.

Nói xong Tiêu Dật rời khỏi chỗ của Tương Lôi, đi qua kéo Ti Lưu Cẩn đi.

“Cái kia, Dật,”.Ti Lưu Cẩn hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt rồi, “Cậu vừa nói là có bốn cái kim châm, nhưng cậu mới nói có ba điểm thôi mà”.

Ti Hoàn một bên há hốc mồm cũng vểnh tai nên nghe.

“À, thứ tư là, ”.Tiêu Dật quay đầu lại nhìn Tương Lôi đang nằm trên mặt đất ; “Ta ghét ngươi,đấy là do sở thích cá nhân của ta thôi”.

………

“Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”.Ti Lưu Cẩn sợ hãi mà nhìn vào đôi mắt lộ vẻ hung ác của Tương Lôi.

“Ừ, hôm nay coi như chúng ta tan học sớm đi, chúng ta đi ăn một bữa cơm chiều thật ngon nào”.Tiêu Dật không có một chút để ý nào.

“Chỗ này xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Thầy Tương, thầy sao lại nằm trên mặt đất thế này”.

“Người đâu, mau tới đây, thầy Tương hình như xảy ra chuyện rồi”.

Một đám người từ cổng sân huấn luyện chạy vào, kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Đó là học trò của Tương Lôi, cậu nên nhanh đi đi”.Ti Hoàn chẳng biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Tiêu Dật khẽ nói.

“Đều là do nó, đem tên nhóc con thối tha đó bắt lại cho ta”.Tương Lôi hét lớn.

Đám thanh niên kia không thèm hỏi lí do, liền coi Tiêu Dật như hung thủ hại thầy của mình, như ong vỡ tổ chạy lại phía bên này.

Tiêu Dật đẩy Ti Lưu Cẩn sang một bên, vài ánh sáng bạc lóe lên, vài người phía trước đều nằm trên mặt đất đau đớn rên rỉ.

Những người phía sau cũng vì thế mà bước chậm lại.

“Dật, coi chừng”.

Đúng là ‘chiến tranh không ngại lừa dối’, sau lưng luôn có những kẻ tiểu nhân âm thầm dùng thủ đoạn đánh nén, một người rón rén tấn công từ phía sau lưng Tiêu Dật.

“Á——–”.Người nọ không kịp đề phòng,đột nhiên bị một cước của Ti Hoàn không biết từ lúc nào gia nhập,đá văng đi.

Thấy Tiêu Dật quay lại nhìn mình, Ti Hoàn đỏ mặt:“Tôi chỉ là thấy không vừa mắt khi bọn hắn lấy lớn hiếp bé, lấy nhiều đánh ít thôi”.

………….

Đã có không ít người nằm la liệt trên mặt đất giống như Tương Lôi.Vẫn còn vài người kiên quyết chiến đấu tới cùng.

“Ối giời ơi, châm bạc của ta hết mất rồi”.Tiêu Dật hoảng hốt hô lên.

Ti Hoàn đầu đầy hắc tuyến nhìn về phía Tiêu Dật hét to lên: “Cậu bị ngốc hả, hô to như vậy là muốn mọi người đều biết là cậu hết châm bạc rồi sao?”.

Trong mắt những người đang vậy quanh ngập tràn mừng rỡ, bắt đầu từ từ áp sát Tiêu Dật.

“Anh Hoàn, anh hét còn to hơn so với em”.Tiêu Dật bũi môi hét đáp trả.

“Cậu vẫn còn———————”.

“Nín thở”.Thấy mọi người bổ nhào về phía này, Tiêu Dật cắt ngang lời của Ti Hoàn.

“Cái gì mà—————————-”.Ti Hoàn theo bản năng cũng ngừng thở lại.

Một làn khói màu hồng nhạt vây quanh hai người bọn họ, sau khi khói tan thì lại thấy một dám người ‘nằm như chết’.

“Cậu không phải nói là hết kim châm rồi sao?”.Ti Hoàn chỉ vào mấy người đang nằm dưới đất hỏi.

“Đúng vậy, nhưng em chưa hề nói em hết thuốc nha”.Tiêu Dật tỏ vẻ siêu vô tội mà chớp mắt.

“Dật, cái đó là cái gì vậy?”.Ti Lưu Cẩn chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Dật, nhìn những người đó khóc không ra nước mắt, vẻ mặt méo xẹo, thì trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò.

“Tớ nghĩ nên gọi nó là ‘dở khóc dở cười’”.Tiêu Dật đối với tác phẩm của mình có hiệu quả cảm thấy rất hài lòng: “Chính là đem thuốc làm cơ bắp không có sức thêm một chút phấn ngứa vào”.

Ti Hoàn không khỏi lùi lại phía sau một bước, cách xa cái đứa trẻ ngay cả khi đi huấn luyện cũng mang theo loại thuốc quỷ quái gì đó bên người. Trên người cực kì ngứa ngáy, nhưng toàn thân lại không có sức để gãi ngứa, khiến cho phải nằm mà chịu tra tấn dằn vặt a.

…………..

“Ti Lưu Dật, ngươi ở đâu?”.Bạch Linh dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào phòng của Tiêu Dật.

“Đang ngủ bên trong”.Ti Lưu Du bình tĩnh trả lời.

Bạch Linh mặt lạnh đi tới mở cửa phòng ngủ của Tiêu Dật, nhưng lại phát hiện ra không tài nào mở ra được.

“Thím Bạch”.Ti Lưu Du ở phía sau nói: “Cánh cửa này là do đích thân Dật Dật chế ra, thím không mở được đâu”.

“Ngươi mau ra đây cho ta, Ti Lưu Dật”.

“Dật Dật nói, nếu như thím Bạch đến đây là vì chuyện của Tương Lôi, thì mời thím về đi. Em ấy nói hôm nay huấn luyện rất vất vả, nếu như cứ kiên quyết bắt em ấy đi nhổ mấy cây châm bạc kia ra, có thể tay chân không đủ lực, ‘Võ’ bộ lại mất đi một người tài, hơn nữa lại còn bị tàn phế, khi đó đừng có trách em ấy”.Ti Lưu Du che miệng cười trộm nói.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Linh cũng hiện lên chút giao động.

Ti Lưu Du vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà, Dật Dật còn nói, cứ đem người đến ‘Y’ bộ, ông Ngô có thể chữa được”.

…………..

Ngô Cù bị một đám người kêu la thảm thiết vây quanh, tay chân không ngừng chữa trị từng người từng người một.

Vì sao, vì sao, vì sao ta lại để cho tên nhóc Ti Lưu Dật có thể tùy ý xem giá sách của ta, vì sao nó lại học được kỹ thuật bí mật của ta, vì sao lại bắt ta dọn dẹp cái đống hỗn loạn này của nó, vì sao nó vẫn còn chơi xỏ ta, không phải đã chơi đùa đủ rồi hay sao?