Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 73: “Tiểu P hài hậu viên đoàn” tái thiêm nhất danh

Đi vào phòng làm việc của Dã Triều, Tiêu Dật thấy Dã Triều đang quyến luyến không rời tay một cái máy mà nó chưa bao giờ nhìn thấy.

“Bác Dã”.

“A, Tiểu Dật tới rồi, lại đây lại đây,xem người ở chỗ bác vừa mới thí nghiệm thành công Tiểu Tương”.Dã Triều nhiệt tình chào đón Tiêu Dật.

“Tiểu Tương? Nó dùng đề làm gì vậy”.Tiêu Dật tò mò nhìn nhìn ngắm ngắm cái vật đang ở trước mắt.

“Dùng để chụp ảnh”.

“Chắc chắn là có gì đặc biệt phải không ạ?”.Tiêu Dật nghĩ nếu chỉ đơn giản là một cái máy chụp hình thì Dã Triều đã không làm ra bộ dạng cưng chiều như thế kia rồi.

Dã Triều cười ngây ngốc: “Vẫn là Tiểu Dật tinh mắt, cái này a, có thể dựa theo cơ mặt, nước da, nhiệt độ …vân vân của người chụp để tiến hành phân tích xem sau này người đó sẽ trông như thế nào”.

“Thật là thần kì a”.Tiêu Dật cũng vì thế mà hứng thú lên.

“Ha ha, Tiểu Dật có muốn thử một lần không? Có muốn nhìn xem sau này lớn lên mình sẽ như thế nào không?”.Dã Triều đề nghị.

Con mắt chuyển động, Tiêu Dật gật đầu : “Dạ, có”.

“Ừ, điều chỉnh mười năm là được rồi”.Dã Triều đưa ngón tay bấm bấm vào cái máy vài cái.

Chỉ tháy chớp một cái, từ trong cái máy hình vuông rơi ra một tấm ảnh.

Dã Triều nhặt lên xem, rồi nhìn sang Tiêu Dật rồi lại nhìn vài bức ảnh, trên mặt xuất hiện biểu cảm rất kì quái.

“Bác Dã, cháu cũng muốn xem một chút”.Vóc dáng thấp bé của Tiêu Dật không nhìn thấy được tấm ảnh trên tay Dã Triều.

“Thất bại rồi, không có gì hay để xem, chỉ toàn những đốm đen mà thôi, xem ra chiếc máy này vẫn còn một số thiếu sót, bác phải lệnh cho người bên bộ kĩ thuật kiểm tra kĩ lại mới được”.Dã Triều tiện tay đem tấm ảnh kia ném lên tầng cao nhất của giá sách.

“Là vậy sao?”.Tiêu Dật thôi không ngước lên nhìn nữa, bắt đầu chú ý đến chiếc máy chụp hình kia.

Xoay người lại thấy Tiêu Dật nhìn chằm chằm,trong lòng Dã Triều căng thẳng liền vội vàng cười: “Đúng rồi, Tiểu Dật, cháu đến tìm bác có chuyện gì không?”.

“Dạ, tí nữa thì cháu quên”.Tiêu Dật lúc này mới nhớ ra, “Cháu tới đây gặp bác là để hỏi một số chuyện của núi Diêm Minh”.

“Bác Dã, có phải nếu cháu hoàn thành xong việc học tập trong một tuần thì thời gian còn lại không cần phải ở lại núi Diêm Minh đúng không?”.

Hiện tại, Ngô Cù vẫn còn đang trong thời kì đóng băng, còn bên Bạch Linh thì khỏi cần phí công đục núi băng, trong ba người thì Dã Triều là người ôn hòa nhất, cho nên Tiêu Dật mới chạy đến ‘Khí’ bộ hỏi để hiểu qui định của núi Diêm Minh một cách rõ ràng,ngừa sau này không ngốc nghếch tốn công làm miễn phí nữa.

“Đúng rồi, Tiểu Dật không biết sao? Bác còn tưởng lão Ngô đã nói cho cháu biết rồi chứ”.Dã Triều hồn nhiên nói.

“Vậy, núi Diêm Minh còn qui định nào mà cháu cần phải biết nữa không?”.Tiêu Dật vừa nghe nói đến Ngô Cù thì liền chọn cách là như chưa từng nghe thấy điều gì.

“Còn, còn một qui định dành cho những đứa trẻ huấn luyện tại núi Diêm Minh nữa, đó là đến khi mười ba tuổi sẽ có một cơ hội được chọn lựa”.

“Cơ hội gì?”.

“Tuy rằng bây giờ gần như toàn bộ những đứa trẻ sau mười ba tuổi đều phải ở núi Diêm Minh huấn luyện theo hình thức tuyệt đối không được ra bên ngoài, nhưng nếu có đứa trẻ nào có năng lực siêu phàm, đến lúc mười ba tuổi có thể được phép chọn lựa rời khỏi núi làm nhiệm vụ, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì có thể tùy ý ra vào núi Diêm Minh, ngoài ra, ngoài thời gian học tập hắn còn có thể tùy ý sử dụng thời gian rảnh rỗi còn lại”.

“Xuống núi làm nhiệm vụ là ….”.

“Giống như bác vừa mới nói lúc nãy,nhiệm vụ xuống núi thực hiện của hắn là do bác với tư cách của ‘Khí’ quân ra đề, nhưng mà này Tiểu Dật, chuyện này cháu không nên nghĩ nhiều thì hơn, vì phải qua nhiệm vụ của cả ba bộ thì mới có khả năng xuống núi ”.

“Nghe có vẻ rất khó”.Trong lòng Tiêu Dật thầm tính, nhất định Ngô Cù và Bạch Linh sẽ không để cho mình qua dễ dàng được.

Dã Triều an ủi nó nói: “Tiểu Dật là một đứa bé rất có tiềm năng, bác tin là cháu có thể vượt qua được.Hơn nữa, trước kia cũng có một người vào lúc mười ba tuổi đã vượt qua nhiệm vụ của ba bộ rồi nha ”.

“Ai vậy ạ?”.

Thấy Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn mình, Dã Triều nói: “Là cha của Tiểu Dật, đương kim chủ nhân của Ti gia Ti Tu Dạ”.

………..

“Leo núi cũng là một dạng huấn luyện sao? ”.Ti Lưu Cẩn thở hồng hộc vừa leo vừa nói.

Bóng dáng Ti Hoàn ở phía trước di chuyển một cách nhanh chóng.

“Vừa rèn luyện thể lực, vừa thử thách khả năng ứng biến”.Tiêu Dật ở bên cạnh Ti Lưu Cẩn nói.

“Khả năng ứng biến?”.Ti Lưu Cẩn nghi ngờ, một tay chống lên thân cây ở giữa đường trong núi.

“Cần thận”.Tiêu Dật nhanh tay kéo Ti Lưu Cẩn sang một bên.

Thì ra chỗ mà Ti Lưu Cẩn vừa đứng bỗng nhiên xuất hiện một cái hang sâu thăm thẳm, vài giây sau chỗ ấy lại hồi phục lại là một đám cỏ dại bên đường núi.

“Nguy hiểm thật”.Ti Lưu Cẩn thở phảo nhẹ nhõm, “Đặt mất cái cạm bẫy này trong đây để làm gì vậy chứ”.

Tiếp tục đi lên, Tiêu Dật nói: “Núi Diêm Minh là nơi có thể tùy ý đến được sao? Nếu như không đặt cạm bẫy nhiều một chút, thì làm sao có thể tống cổ được những kẻ xâm nhập kia”.

“Ôi,cứ theo tốc độ chậm rì như thế này thì đêm nay phải ngủ trên núi rồi”.Ti Lưu Cẩn thoáng nhìn mặt trời đang từ từ xuống núi, “Anh Hoàn đi nhanh thật”.

Ánh mắt chuyển về phía người đang đi phía trước, Tiêu Dật cũng không khỏi khen ngợi, quả thực rất giống một con báo săn giữa chốn rừng núi, Ti Hoàn là một đứa trẻ thuộc về thiên nhiên.

“Hai đứa còn ngơ ngơ ngác ngác cái gì thế”.Ti Hoàn bỗng nhiên xoay người lại. đôi mắt tím đậm đầy dã tính: “Nếu không nhanh lên một chút, đừng nói đến chuyện leo đến đỉnh núi hạ trại mà chúng ta phải ngủ ở lại trong đám cây cối cỏ dại ở đây đấy”.

Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn đáp lời rồi bước nhanh hơn.

……………

Trời tối rất nhanh, bầu trời thoáng chốc đã bị màn đêm bao phủ, ánh trăng thỉnh thoảng cũng bị làn mây che khuất.

Ba người leo đến đỉnh núi, không ít thì nhiều cũng bị tiêu hao sức lực, ăn qua loa đồ ăn mang theo trong túi đồ, Ti Lưu Cẩn tuổi còn nhỏ do quá mệt mà chậm rãi dựa vào vai Tiêu Dật ngủ.Giúp nó kéo khóa túi ngủ cẩn thận, Tiêu Dật trở lại bên đống lửa.

Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt Tiêu Dật, hiện lên khuôn mặt xinh xắn tinh xảo là vẻ mặt lãnh đạm không hợp với lứa tuổi này, đôi mắt màu tím cụp xuống khiến cho lông mi giống như cây quạt nhỏ đang phe phẩy, tỏa ra một vẻ ma mị.

“Tôi vẫn không hiểu được cậu”.Ti Hoàn vẫn im lặng ngồi ở bên kia đột nhiên nói.

Đôi mắt màu tím thạch anh thuần khiết mở ra nhưng Tiêu Dật vẫn không nói gì.

“Tôi là một đứa trẻ mồ côi”.Ti Hoàn không thèm để ý tiếp tục nói: “Cha mẹ của tôi mất trong một vụ tai nạn ô tô khi tôi còn rất nhỏ.Tôi được dì Bạch nuôi lớn cho đến giờ.Cậu thấy vẻ ngoài của dì Bạch lạnh lùng  nhưng thực ra dì ấy là một người rất dịu dàng”.

Tiêu Dật không cho là đúng nén bũi môi, chuyện này, sau này chũng ta phải suy xét lại.

“Lần đó tôi đến bệnh viện để tìm cậu là bởi vì tôi không phục.Tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi là người duy nhất trong Ti gia có đôi mắt màu tím. Vì vậy miễn là tôi cố gắng thì nhất định có thể nổi bật, nhưng kết quả thì,”.Ti Hoàn cười cười: “Cậu xuất hiện, con trai của chủ nhân Ti gia, cậu chủ nhỏ của Ti gia.Tôi thì là cái gì a, chỉ là đứa trẻ của một nhánh họ, không có gia thế, không có chỗ dựa. Trong nhất thời trong người tôi bùng lên ngọn lửa thù hận liền đi theo dì Bạch xuống núi, muốn xem xem Ti Lưu Dật cậu có hình dáng như thế nào”.

Thật ra Ti Lưu Dật chẳng có gì giỏi giang đâu, lại để cho chủ nhân của Ti gia vì mình mà xuống tay giết người nữa, trong lòng Tiêu Dật thầm nói.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu cũng chỉ là một cậu chủ nhỏ được nuông chiều mà thôi, bị trói cũng chỉ biết khóc lóc, động vào một chút là bị bệnh, làm cho một đống người phải vây quanh.Nhưng mà, trong lòng tôi lúc ấy lại có một chút hâm mộ”.

Cảm giác thấy biểu cảm trên khuôn mặt Ti Hoàn quá cô đơn,Tiêu Dật không khỏi nhẹ gọi lên một tiếng: “Anh Hoàn”.Người để lộ ra biểu cảm như vậy nhất định là đang nghĩ lại những chuyện không vui rồi.

“Sau này, khi cậu đến núi Diêm Minh, cậu đem ‘Y’ bộ phá cho nát bét, làm cho ‘Khí’ bộ hỗn loạn đến long trời nở đất, còn dám thách đấu với Tương Lôi khiến cho dì Bạch như bị cửa đập vào mặt”.Ti Hoàn nghĩ đến những chuyện đó, trên mặt hiện lên vẻ muốn cười: “Lúc đó, tôi mới biết cậu không phải dễ vỡ mong manh như về ngoài của mình.Cậu biết cách dấu mình như thế nào để không để lộ ra ngoài, vui vẻ mà tận hưởng cuộc sống của mình, nhưng mà vào những thời khắc quyết định lại sẵn sàng vươn mình ra chống chọi, không chịu khuất phục.Không giống như tôi, chỉ biết lao đầu về phía trước, đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi tôi cũng quên, ngoài chuyện làm chủ nhân của Ti gia ra tôi còn có ước muốn gì”.

“Anh Hoàn, anh nói giống như một ông lão a”.Tiêu Dật nhăn nhăn cái mũi, “Bây giờ anh vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn còn là một đứa trẻ, hiểu không? Chính là cái tuổi thích làm loạn bao nhiêu thì làm loạn bấy nhiêu.Dù cho có không cần thận mà gây ra họa thì có làm sao, dù gì chúng ta vẫn là những đứa trẻ a, có thể có mục đích gì cơ chứ”.

“Mà bây giờ anh đã gặp được em rồi thì sau này đừng có như ông cụ non nữa”.Tiêu Dật vươn tay đến chỗ Ti Hoàn “Trước kia anh chỉ có dì Bạch, còn bây giờ anh không những chỉ có dì Bạch, mà còn có em, Cẩn, chị Du, anh Giáp, mọi người cùng nhau chơi đùa không phải tốt sao”.

Ti Hoàn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Dật, không thể nhịn được cười liền cười lên: “Đúng vậy, chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ, còn chưa đến cái tuổi phải chịu trách nhiệm mọi chuyện ni”.

Nói xong liền đưa tay nắm lấy tay Tiêu Dật.

……….

“Nói thì nói là như vậy, thực ra cậu làm chủ nhân của Ti gia cũng không phải là tệ”.

“Anh Hoàn, chuyện này, chúng ta đánh cược một ván đi”.

“Cứ yên tâm đi, có tôi giúp đỡ cậu, vị trí chủ nhân của cậu sẽ vững vàng”.

“Không phải chuyện đó, em cảm thấy anh mới là….”.

“Oaww, mệt quá à, đi ngủ thôi”.

“Anh Hoàn!”.