Dấu Cắn

Chương 42: Tiệc rượu (1)

Editor: ThenhBengg 

Beta-er: Taco🌻

Sở Hướng Bân hoàn hồn, gần như là từ giây tiếp theo Tần Lâu đi qua bên cạnh hắn, hắn liền quay đầu nhìn về phía phòng họp ở bên trong cùng.

Nhân viên mới của bộ phận pháp lý ở trước mặt hắn vẫn luôn mỉm cười bình tĩnh, tựa như cũng vừa nghe được tiếng động ở đó, cô ngoài ý muốn ngẩng đầu. Trong nháy mắt biểu tình trên mặt cô nhìn Tần Lâu, hiện lên một cảm giác giống như cảm giác bất đắc dĩ, dung túng.

Nhưng cảm xúc đó biến mất rất nhanh, gần như là ảo giác của anh, chờ anh nhìn lại, người phụ nữ có ngũ quan xinh đẹp kia trên mặt chỉ có biểu tình vâng theo cấp trên.

"Tần tổng."

Mặc khác, cô và thành viên trong đội lấy lại tinh thần vội vàng lại chào hỏi.

Vừa đến đây, Tần Lâu liền muốn chạy đến bên cạnh Tống Thư.

Nhưng hắn dừng lại, cả người hơi do dự. Tần Lâu có ý muốn giúp Tống Thư lấy tư liệu văn kiện, cùng với máy tính trước mặt cô, sau đó liền đem người ôm đi, nhưng mà có những người đóng vai trò "người xem" ở đây, làm như vậy hiển nhiên sẽ quá mức ôn nhu, thân mật.

Cho nên Tần Lâu chần chờ hai giây, thần sắc lãnh đạm mở miệng, "Đêm nay tôi có tiệc xã giao, nếu cô không có bận gì thì theo tôi đi đi."

Tần Lâu nói xong, Tống Thư có chút chần chừ, hơi nghiêng người nhìn về phía Sở Hướng Bân bên cạnh cửa phòng họp.

Đáng lẽ Tần Lâu còn khống chế được cảm xúc lãnh đạm, lạnh nhạt trên mặt của mình, nhưng thấy thế ngay lập tức lại nhăn mi. Khó nén sự không vui trong lòng, ánh mắt cũng thâm trầm đi hai phần.

"Cô nhìn anh ta làm gì?"

"..." Thấy người nào đó bị đánh vỡ bình dấm chua, trong lòng Tống Thư bất đắc dĩ, trên mặt có chút ủy khuất mà cúi đầu, "Tổ trưởng Sở là người phụ trách trong tổ, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy xem đêm nay có giao công việc gì khác hay không..."

Nghe vậy Tần Lâu nhăn mày càng sâu, hắn thủ đoạn giả vờ nâng tay nhìn đồng hồ, "Thời gian tan tầm đã qua từ lâu rồi, bây giờ còn có công việc gì để giao?" Ánh mắt Tần Lâu đảo một vòng nhìn qua tất cả mọi người đang có ở trong phòng họp, "Vậy nên mọi người đều ở chỗ này, là bởi vì có người ép mọi người tăng ca? Như vậy là làm trái với quy định của tập đoàn, nói đi chẳng lẽ tổng giám đốc là tôi đây bóc lột sức lao động của nhân viên à?"

Tần Lâu dây dưa lằng nhằng, chỉ thiếu nói thẳng vào mặt Sở Hướng Bân. Nhân viên của bộ phát triển đầu tư ngồi trong phòng hội nghị run run rẩy rẩy quay đầu nhìn về phía long bá vương [1] ngồi ở cạnh cửa, sợ long bá vương tức giận nóng nảy đến mắng Tần tổng của bọn họ.

[1] ngày xưa người ta gọi người lấy được thiên hạ là "vương" đứng đầu các chư hầu là "bá", trong trường hợp "bá vương" này chắc là người cao nhất, đứng trên bọn họ, còn long bá vương... là rồng bá vương (???) nghe cứ sai sai nên mình để nguyên văn:3

May mà đầu óc Sở Hướng Bân không có vấn đề hay nói anh vẫn còn có chút ý thức về thân phận cấp trên, cấp dưới. Cho nên ngoại trừ việc gương mặt anh trở nên xanh mét, thì cũng không có nói thêm lời nào.

Trong phòng họp hội nghị, nhân viên đã vội vàng xách đầu mình tới nói thay: "Ngài hiểu lầm rồi Tần tổng, chúng tôi đều tình nguyện mở họp, mọi người đều sốt ruột tiến độ của hạng mục nên đều nguyện ý đến đây họp!"

"... Phải không?"

Tần Lâu quay đầu lại, rũ mắt nhìn Tống Thư.

Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh.

——lúc trước Sở Hướng Bân làm nhân viên mới khó xử như thế nào, đối với Tống Thư châm chọc mỉa mai như thế nào, bọn họ đều đã ghi tạc nhớ kĩ trong đầu, hiện tại có Tần Lâu chống lưng, cô nhân viên mới này còn không hung hăng mách lẻo Sở Hướng Bân được sao?

Lỡ như Tần tổng tức giận, nhất thời bỏ cũ thay mới người phụ trách hạng mục, câu chuyện không phải càng đi càng xa sao...

Bây giờ mọi người trong đội đều lo lắng đề phòng, bỗng dưng lại thấy nhân viên mới bộ tuân thủ pháp lý ngẩng đầu, cười đến sáng chói, "Tần tổng, chúng tôi đều tự nguyện tham dự."

"..."

Hình như là vì cười quá mức xinh đẹp, rạng rỡ, làm cho ánh mắt Tần Lâu sinh ra đố kỵ liếc nhìn Sở Hướng Bân một cái.

Sau đó hắn quay lại, giống như nghĩ không chịu buông tha chuyện này, "Nếu đều là tự nguyện, vậy cô tan tầm rồi cần gì phải xin phép anh ta nữa?"

Tống Thư dừng lại, tươi cười tươi rói nói tiếp, "Tôi muốn hỏi tổ trưởng Sở xem công việc hôm nay có hoàn thành thiếu cái nào không——nếu lỡ như có, ban ngày không làm xong công việc, thì ở lại một chút làm cho xong cũng nằm trong chức trách của nhân viên."

Tần Lâu nhướn mày, "Không tin được cô cũng sẽ giải thích dùm anh ta."

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật." Tống Thư bồi Tần Lâu diễn ngày càng không có kiên nhẫn, cô nhân lúc những người khác còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, thu thập tất cả đồ vật của mình nhanh chóng đứng dậy, "Tần tổng không phải nói có xã giao sao? Chúng ta nên quản lí thời gian thật tốt."

"..."

Nhận thấy được ám chỉ của Tống Thư, Tần Lâu trầm mặc hai giây, rốt cuộc không nhanh không chậm gật đầu.

Kẻ điên chịu xuống bậc thang, trong lòng Tống Thư cũng nhẹ nhàng thở ra. Thật ra cô có chút lo lắng nếu Tần Lâu bị mình kích thích phát bệnh tâm lý, một hai phải đem Sở Hướng Bân đá ra mới chịu được thì phải làm thế nào.

Cô xoay người, bước chân nhanh hơn, nghĩ đến muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.

Đi qua bên cạnh cửa phải đi qua Sở Hướng Bân, Tống Thư ôm văn kiện và bao máy tính nhìn đối phương gật đầu một cái, "Tổ trưởng Sở, ngày mai gặp."

Sở Hướng Bân mặt không biến sắc nhìn cô.

Tống Thư cũng không có dừng lại lâu, nhanh chóng bước ra ngoài.

Tần Lâu đi sau cô hai bước. Đến gần trước mặt Sở Hướng Bân thì dừng lại, Tần Lâu rũ mắt, trong thanh âm đầy rẫy sự lười biếng, lại giống như mang theo sương tuyết lạnh lẽo.

"Tổ trưởng Sở, ở trong tập đoàn thì đều là người một nhà, tính tình vẫn nên thu liễm [2] thì tốt hơn, cậu nói đúng không?"

[2] thu gộp lại, thu liễm, thâu, rút bớt lại...

"..."

Sở Hướng Bân đảo mắt nhìn Tần Lâu, trầm mặc hai giây, trong những ánh mắt nhìn chăm chú đề phòng của mọi người, cuối cùng Sở Hướng Bân vẫn chậm rãi gật đầu, "Tần tổng nói rất đúng, về sau tôi sẽ chú ý hơn."

Tần Lâu liền lập tức tươi cười, tay đặt trên vai Sở Hướng Bân vỗ vỗ, "Tôi nghe Lữ Vân Khai nói tốt về cậu không ít, quả thật cậu không tồi."

Cuối cùng ánh mắt giấu ngược lại là tia sáng âm u, nói xong câu này lại có chỗ khiến người khác không thể hiểu được, nhưng Tần Lâu đã khoanh tay rời đi.

Vài phút sau.

Tập đoàn Vio, tầng 23.

Ra khỏi thang máy, thoát khỏi khu vực bị theo dõi, Tống Thư dừng lại, bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, "Anh tự mình đi dạy dỗ lại Sở Hướng Bân, có phải quá không thích hợp không?"

"Anh là tổng giám đốc, tổng giám đốc đó, anh ta là cấp dưới của anh, anh dạy dỗ anh ta một chút thì có gì không thích hợp?"

Tần Lâu đi lên trước, cũng không để ý hai người còn chưa đi vào bên trong cánh cửa phòng, một tay đem người áp đến vách tường màu tím mềm phía trước.

Mặt mày hắn tối tăm, "Ở dưới phòng hội nghị em giúp anh ta nói chuyện, chuyện này cũng coi như không có đi, nhưng đến trước mặt anh rồi còn giúp anh ta giải vây?"

"Em không có giúp anh ta giải vây." Tống Thư chớp chớp mắt, bình tĩnh giải thích, "Em thấy tính tình hai người thật sự giống nhau, đều là người điên anh có lập trường gì mà chỉ trích muốn anh ta xem nhân viên trong tập đoàn như người nhà? Trên làm thế nào dưới làm theo, chính là bởi vì thói quen hư hỏng của anh, còn muốn quản tính tình cấp dưới của mình?"

Tần Lâu rất không đồng tình, "Anh làm được, nên mới yêu cầu anh ta như vậy."

"... Làm được cái gì?"

"Đối đãi với nhân viên như người nhà——đối với tất cả mọi người, tính tình anh đều như vậy, đối xử rất bình đẳng."

Tống Thư: "..."

Lời như thế này làm sao cô lại cảm thấy rất có đạo lý, làm cho cô không còn cách nào phản bác lại được...

Tống Thư không nói lại hắn, chỉ có thể chuyển đề tài khác, "Không phải anh nói có tiệc xã giao sao, muốn em giúp anh làm cái gì?"

Đáy mắt Tần Lâu thâm trầm, hắn thấp hèn hạ mi mắt, không thể đè nén âm thanh cười rộ lên, "Có xã giao... Cùng anh ngủ xã giao."

Tống Thư: "!!!"

Tống Thư xoay người, khom lưng có ý muốn từ bên cạnh hắn trốn đi, "Em nhớ còn có công việc chưa thực hiện xong rất muốn làm, nếu không có việc gì em đi trước——"

Nói còn chưa dứt lời, cả người vẫn là bị hắn kéo trở về.

"Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác." Người nào đó hơi khom người, giống như trung khuyển [3] ở bên cổ cô cọ cọ.

[3] Để chỉ mấy người yêu chiều người mình yêu hết cỡ, 1 lòng 1 dạ nghe theo, trung thành với người mình yêu, cúc cung tận tụy, chung thủy tuyệt đối. 

Tống Thư không dao động, "Không được."

"Tiểu vỏ trai."

"Không được, chuyện này không thể thương lượng."

"Thư Thư..."

"..." Tống Thư quay đầu, đáy mắt đạm mặc của cô hiếm thấy lộ ra điểm ghét bỏ, "Anh dùng thủ đoạn để lừa gạt thế nào, tự anh biết đi."

Tần Lâu vây chặt cô ở vách tường màu tím mềm mại, không chịu buông tay. "Ở lại đi, anh thật sự không làm gì đâu."

"Không được."

Tần Lâu rốt cuộc cũng từ bỏ.

Đè lại thú tính trong người mình còn phải cố gắng giả vờ thành trung khuyển nuôi ở trong nhà, Tần Lâu rất cực khổ, Tần Lâu cọ đầu ở cổ Tống Thư, giữ chặt cô, hôn lên khóe môi Tống Thư thêm vài lần rốt cuộc mới miễn cưỡng hài lòng đem người thả ra.

Bên trong thang máy là tiểu vỏ trai của hắn đang di chuyển xuống lầu.

Đợi con số trên thang máy biến thành số "1", lúc này Tần Lâu mới thu hồi ánh mắt.

Tầng 23 to như vậy, lại một lần nữa thật trống trải.

Thời điểm không có ai ở cùng thật sự tịch mịch vô cùng.

Kỳ thực hắn thật sự không muốn làm cái gì cả, cũng không nghĩ đến sẽ làm trễ nải chuyện của cô, chỉ nghĩ đến cô, ôm cô, được cô ở bên cạnh, trong không khí có hơi thở của cô mà đi ngủ...

Mà nói như vậy, hình như cũng làm trễ nải chuyện của cô rồi.

Tần Lâu rũ mắt, cười một cái.

Giống như hồi bắt đầu thời học sinh, mỗi lần đánh nhau đều muốn để cho cô biết, thời điểm cô đến trễ, hắn còn vứt bỏ mà chạy đi tìm cô.

Sau đó thấy cô đứng ở cửa văn phòng, đẩy cô vào trong cửa phòng tối, lần lượt quấy nhiễu cô, trên gương mặt nhỏ không có cảm xúc của cô tỏ vẻ cự tuyệt.

Cuối cùng không chịu được hắn, bỏ đi.

"Rầm rầm."

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sấm thật lớn.

Tần Lâu hoàn hồn ngẩng đầu, đi đến cửa sổ sát đất nhìn bầu trời tối đen bên ngoài. Lại một tiếng sấm thật lớn nổ vang ngoài cửa sổ, chấn động không trung.

Một tia chớp chiếu sáng trong bóng tối, chiếu trên gương mặt sau cửa sổ của Tần Lâu.

Không có gì thú vị.

... Thời điểm không có cô, mọi thứ đều vô vị như thế.

Tần Lâu lười nhác rũ mắt xuống, chuẩn bị xoay người đi vào khu vực tư nhân của mình, hắn giật mình khi nghe thang máy vang lên một tiếng "tích" thật nhỏ.

Tần Lâu sửng sốt, xoay người nhìn lại.

Tống Thư biểu tình nhàn nhạt một bên sửa sang lại túi văn kiện của mình bước ra khỏi thang máy, ngữ khí vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc——

"Nói trước, đêm nay em sẽ không chạm vào giường của anh đâu."

Tần Lâu ngẩn ra hồi lâu.

Sau đó hắn hoàn hồn, ánh mắt thấp hèn, đột nhiên cười rộ lên, cung kính mười phần.

"Anh không vội. Bởi vì anh biết sẽ có một ngày nào đó anh đem em "nấu" rồi ăn luôn, tiểu vỏ trai."

"..."

Tống Thư lạnh mặt, cảm thấy túi văn kiện trong tay nặng trĩu cất bước đi.

Tần Lâu theo sau.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, lại là một buổi hội nghị nữa. Đêm qua Tống Thư cõng một phần văn kiện lớn cả nửa buổi tối mà ngủ, sáng sớm dậy dưới mắt có hai quầng thâm to đùng, phải trang điểm lên một chút mới miễn cưỡng che được.

Một buổi sáng sớm, cường độ họp hội nghị quá cao, các thành viên trong tiểu tổ đầu tư hạng mục cơ hồ ai cũng đều nằm sấp xuống.

Từ thời học sinh Tống Thư đã được bồi dưỡng có ý chí ngoan cường nên cũng chống cự được, thẳng đến giữa trưa vẫn siêng năng như cũ làm việc.

Sở Hướng Bân không vì lời cảnh cáo buổi tối ngày hôm qua của Tần Lâu mà đối tốt với Tống Thư, chẳng qua có chút ngoài ý muốn là, Tống Thư và thành viên của tiểu tổ đầu tư hạng mục hiển nhiên cũng có phương diện về nghiên cứu, có mấy vấn đề khó anh cũng không có hỏi khó Tống Thư.

Đến tận bây giờ, rốt cuộc Sở Hướng Bân mới thừa nhận vị này vào trong tổ có thân phận "nhân viên đặc thù", mà không hề cố tình làm khó dễ Tống Thư.

Kết thúc buổi sáng, Sở Hướng Bân nói với tất cả thành viên trong tổ của mình, cùng nhau sóng vai đi đến nhà ăn nhân viên.

Nói rằng: "Bồi dưỡng ăn ý của đoàn đội."

Điểm này Tống Thư cũng muốn nói lại với anh rằng: Trên thực tế sau thời gian ở chung với nhau, có khả năng lớn là bồi dưỡng ra oán niệm ngăn cách nhau hơn là bồi dưỡng ra khả năng ăn ý với nhau.

Mà hiển nhiên là, hiện tại cô rất tranh thủ vấn đề sinh tồn của mình trong tiểu tổ, cho nên không có quyền gì mà lên tiếng cả.

Cho nên chỉ có thể đi theo.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, toàn tổ ngồi xuống chung bàn, Sở Hướng Bân cũng không ngoại lệ.

Tống Thư đến chậm một chút, không khéo chỉ còn lại có hai vị trí——

Bên trái Sở Hướng Bân, bên phải Sở Hướng Bân.

Tống Thư: "..."

Này đúng thật là đoàn kết hữu ái, các thành viên thật sự tôn trọng Sở trưởng của đoàn đội quá đi.

Có Sở bá vương ở đây, bàn ăn yên tĩnh đến quỷ dị.

Tống Thư tự hỏi không phải nên có người thay mặt nói một tiếng "các người mau nói chuyện" đi sao, sau đó cô nghe thấy Sở Hướng Bân ở bên cạnh mở miệng.

"Tôi nghe được vài tin tức ở các xí nghiệp khác, bọn họ nói đêm nay chủ tịch có tổ chức một buổi tiệc rượu. Các vị chức cao đều tới đó. Các việc còn lại trong bộ phận cô làm cho tốt, buổi chiều đem kế hoạch mới cho tôi xem."

Trong tổ mọi người bắt đầu sôi nổi.

Sau đó Sở Hướng Bân nâng nâng mắt.

"Cô, đêm nay đi với tôi đến tiệc rượu."

"..."

Trên bàn trầm mặc vài giây, Tống Thư chậm rãi ngẩng đầu.

"... Tôi?"

Sở Hướng Bân: "Ừ."