Tống Thư sửng sốt.Cô há miệng muốn nói gì đó, thì đằng sau một trận tiếng còi đã vang lên――Đèn tín hiệu không biết từ lúc nào đã chuyển sang xanh, hai người đồng thời hoàn hồn.Tần Lâu ngồi trở lại chỗ mình, lại lần nữa lái xe đi về phía trước, hắn khôi phục lại bộ dáng cười không chút đứng đắn của mình."Chỉ là nếu muốn làm cha, thì bước tất yếu đầu tiên phải làm xong mới được."“… Lái xe của anh đi.”“Hử? Không phải anh đang lái xe sao?”“Tần, Lâu.”―― sự thật chứng minh, ngày đó trên đường Tần Lâu có thể sống mà trở lại công ty, hoàn toàn là do mạng lớn, cũng một phần là do tính tình tiểu vỏ trai nhà hắn quá tốt mà thôi.Sau khi Tần Lâu kết thúc lần đi công tác này, cũng không có ý định dựa theo lời hứa trong điện thoại lúc trước nói cho Tống Thư biết rằng vì sao mình phải đi công tác, có được tin tức gì.Tống Thư đã thử vài lần cũng không có kết quả, chỉ có thể đè lòng hiếu kỳ xuống, cô cũng chọn tin tưởng Tần Lâu còn có chuyện gì đó cần xác định, tận lực kiên nhẫn chờ Tần Lâu đem tất cả mọi chuyện kể với mình.Sự cố trong bệnh viện chắc chắn sẽ khiến cho cuộc sống bí mật cảnh giác, mặc dù phản ứng ngẫu nhiên của việc mang thai giả đã giúp cho Tống Thư không trực tiếp bại lộ thân phận, nhưng người biết rõ tiền căn hậu quả An Hành Vân vẫn hạ cảnh cáo, Tống Thư chỉ có thể lựa chọn theo lời bà ấy mà tạm thời đình chỉ việc tiếp xúc điều tra sâu hơn.Tống Thư tạm thời buộc mình phải tập trung vào công việc trong Vio, hy vọng trong thời gian ngắn tiến độ bên Dư Vân Đào và Dư Khởi Sanh, họ có thể có một bước ngoặt mới trong việc triển khai và kiểm soát Đặng Tiêu Khải và Công ty Công nghệ của ông ta.Ngày hôm sau Tần Lâu về công ty, chính thức sắp xếp "Tần trợ lý" của mình vào gặp mặt nhóm lãnh đạo Vio.Trong sự kiện này, giữa Tống Thue và Tần Lâu xảy ra một mâu thuẫn không nhỏ――Ý định ban đầu của Tống Thư là dùng hết tất cả khả năng tiếp xúc hết toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong hội đồng quản trị, nhưng Tần Lâu kiên quyết cự tuyệt."Trong hội đồng quản trị nhất định có người liên quan đến vụ án năm đó, thậm chí có thể là không chỉ có một người―― để em ở lại Vio tiếp xúc với bọn họ đã là điểm mấu chốt của anh rồi.""Tần Lâu, đây là trong công ty, bọn họ sẽ không làm gì được.""Chỉ là ở trong công ty thôi cũng đủ rồi!" Thanh âm Tần Lâu âm trầm: "Mỗi lần nghĩ đến những người gặp thoáng qua em, người đó mỉm cười chào hỏi với em, nhưng lại có tùy thời tùy khắc có ý muốn đưa em vào chỗ chết, anh cảm thấy bản thân muốn phát điên ―― cho nên đây đã là điểm mấu chốt của anh rồi, tuyệt đối không có khả năng tiến thêm một bước nào nữa, chuyện này không thể thương lượng."“…”Đối diện với ánh mắt gần như ảm đạm của Tần Lâu, Tống Thư chỉ có thể thỏa hiệp.Hai người vì thế đạt thành nhất trí, khi Lâm Ô còn đang đi công tác, Tống Thư chỉ được gặp mặt hai vị phó tổng trong hội đồng quản trị của công ty.