Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

Chương 13: Thành thật chút đi

Editor: trabuocugung

---

Chương 13: Thành thật chút đi

Dù động tác của Úc Khê có linh hoạt đi chăng nữa thì khi đặt cạnh một kẻ có kinh nghiệm đánh đấm như gã lưu manh này thì nàng chỉ ở thế hạ phong. Lần đánh nhau này cũng chẳng giống lúc đánh với Tần Tiểu Hàm, bởi mấy cái trò túm tóc cào móng của cô ả chỉ như ruồi bọ, dù ong ong bên tai khiến người ta cảm thấy phiền nhưng chẳng có sức sát thương, gã lưu manh này lại không giống vậy, mỗi cú đấm cú đá của gã đều là đánh thật.

Úc Khê nhanh chóng bị đá xuống đất như Tào Hiên, nàng ôm bụng, cả người cong lại.

Gã lưu manh cười khà khà như mấy nhân vật phản diện trong phim điện ảnh: "Mày đã bao giờ nghe tên của bố mày chưa? Dám chửi bố mày dơ à, con nhỏ này, để bố mày xem mày có dám kiêu ngạo nữa không?"

Tào Hiên chẳng còn chút sức lực nào cả, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Úc Khê bị đánh. Cậu ta hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn quanh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt dài trên khuôn mặt mậm mạp: "Mấy người nhìn cái gì thế? Hắn ta đánh một nữ sinh mà mấy người không cản lại sao?"

Đương nhiên, sẽ chẳng có ai ngăn cản, bởi nơi đây là Chúc trấn, là trường Phổ thông số 2.

Bên tai cậu chỉ có tiếng bàn luận, tiếng cười nhạo và cả tiếng huýt sáo.

"Con nhỏ Úc Khê nó điên rồi hả? Chắc là giống mẹ nó rồi."

"Bệnh điên cũng di truyền hả? Nếu không thì một đứa con gái như nó sao dám đánh nhau với anh Trình chứ..."

Sau đó Tào Hiên nghe được tiếng cười trầm thấp và lẩm bẩm gì đó từ Úc Khê – giờ đang ôm bụng cuộn tròn trên đất.

Gã lưu manh không nghe rõ: "Gì cơ?"

Tào Hiên cũng ngã ra đất, càng nhích lại gần Úc Khê thì cậu ta càng nghe rõ, mồ hôi lạnh túa ra, cậu ta chợt cảm thấy chị Khê điên thật rồi, vào lúc này mà còn dám khiêu khích gã ư.

Úc Khê nằm trên đất, nàng cười, vì muốn gã lưu manh nghe rõ nên nàng lặp lại lần nữa: "Dám chứ."

Đây là câu trả lời của nàng cho vấn đề vừa rồi – Nàng vẫn dám kiêu ngạo.

Tao càng phải kiêu ngạo trước mặt mày.

Gã lưu manh nổi điên, gã đạp vào bụng Úc Khê: "Con điên này..."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tào Hiên, đều không ngờ rằng Úc Khê còn có sức để phản kháng lại, nàng nhổm dậy khỏi mặt đất, mái tóc đuôi ngựa đã tuột ra dính đầy đất, giống hệt một hiệp khách trong bộ phim võ hiệp cổ trang, dù thanh kiếm của mình đã gãy cũng sẽ không cúi đầu một cách thấp hèn.

Nàng đang cười, nụ cười ấy khiến gã lưu manh cao hơn nàng hai cái đầu run lên.

******

Trận ẩu đả này kết thúc với sự khuyên can của mấy đàn em của gã lưu manh.

Không có học sinh ngăn cản, cũng không có giáo viên ngăn cản. Chưa kể đến việc có giáo viên nhìn thấy hay không, ở một nơi như Chúc trấn thì đa số giáo viên cũng chẳng dám chọc mấy tên học sinh lưu manh đó.

Cuối cùng, mấy đàn em của gã lưu manh giữ chặt tay của tên đại ca: "Lão đại à, đừng đánh nữa, con nhỏ này mà chết thì có chuyện bây giờ."

Úc Khê ngã ra đất, cả mặt toàn là máu, chật vật hơn nhiều so với Tào Hiên, trên trán và khóe miệng cũng toàn là vết thương, vậy mà nàng vẫn cười.

Gã lưu manh ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Úc Khê: "Hoa khôi học đường đúng không? Thành tích tốt đúng không? Để tao xem cái mặt của mày như thế này thì mày làm cái gì được!"

Hắn phun một bãi nước bọt xuống đất rồi mang mấy tên đàn em rời đi.

Tào Hiên chật vật bò dậy khỏi mặt đất, tới đỡ Úc Khê: "Chị Khê, chị không sao chứ?"

Úc Khê hất tay Tào Hiên ra, tự mình vùng vẫy đứng lên.

Dù loạng choạng, nhưng vẫn tự đứng lên.

Nàng duỗi tay lau bên thái dương, máu chảy xuống, nhuộm đỏ một nửa lông mày nàng, máu đọng trên đôi mi khiến mắt nàng chẳng thoải mái chút nào.

Tào Hiên chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nhưng Úc Khê chẳng nhe răng trợn mắt gì cả, trên mặt vẫn là nét lạnh lùng thường ngày, nàng đẩy nhẹ Tào Hiên: "Cậu về nhà đi."

Tào Hiên hỏi: "Vậy còn chị?"

Úc Khê nhặt chiếc balo dưới đất, đeo một bên vai: "Tôi có việc."

Nàng đi hai bước, tiếng gọi thất thanh của Tào Hiên vang lên: "Chị Khê..."

Úc Khê quay đầu. Lúc này, đám lưu manh và Úc Khê đã đánh nhau xong, đám học sinh thấy không có gì xem nữa cũng đã rời đi, chỉ còn mỗi Tào Hiên đứng dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt mũm mĩm rúm ró vì khϊếp sợ.

Đến cả môi cũng run rẩy.

Úc Khê đoán được Tào Hiên đang nghĩ gì, không phải mỗi mấy gã lưu manh kia mắng cậu dơ, mà có lẽ chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình thật dơ bẩn.

"Cậu không dơ." Úc Khê lạnh lùng nói: "Đừng sợ, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho bố mẹ cậu."

Tào Hiên nhìn Úc Khê đeo balo một bên vai, dần dần đi xa.

Nói gì thì nói, cậu cảm thấy chị Khê của cậu rất ngầu.

******

Chạng vạng, tiệm bida.

"Chị Y à, hình như hôm nay chị không được may mắn lắm." Một gã lưu manh cười nói.

"Ôi, sao giờ vẫn chưa tới nhỉ?" Giang Y nhổm dậy khỏi bàn bida, một tay cầm gậy, một tay kẹp thuốc lá, cô hất những lọn tóc xoăn vướng trên môi ra, hút điếu thuốc một cách lười biếng.

Hôm nay cô mang một chiếc váy màu đỏ tươi, đỏ như máu, sợi dây mềm mại treo trên vai, lộ ra bờ vai trắng sáng. Vì da cô trắng nên mặc như vậy cũng chẳng tục chút nào mà chỉ cảm thấy tươi sáng và quyến rũ.

Từ khi Giang Y đến tiệm bida, công việc làm ăn của quán trở nên tốt hơn rất nhiều, nhiều người đến đây không chỉ để chơi bóng mà còn tới để ngắm Giang Y.

Gã lưu manh cười đùa: "Hôm nay chị Y mặc bộ này trông giống đại minh tinh quá."

Giang Y lại hút thuốc, cô nở một nụ cười uể oải: "Mấy đại minh tinh không mặc váy như thế này đâu..."

Cô chững lại, gã lưu manh cười nói: "Chị Y gặp minh tinh rồi hả?"

"Gặp thế nào được chứ." Giang Y cười, cô liếc gã lưu manh: "Tôi thấy cậu cũng giống minh tinh đó."

Gã lưu manh rất vui mừng, hứng khởi hỏi: "Thật hả? Giống ai vậy?"

Giang Y hút điếu thuốc một cách lơ đễnh, đã đến lượt của cô, cô cầm gậy lên, cúi người xuống bàn bida, mái tóc dài mềm mại và cả chiếc váy rũ xuống ngực chạm vào mặt bàn. Gã lưu manh dùng ánh mắt đáng khinh nhìn chằm chặp vào ngực cô, rõ ràng nơi ấy là cảnh xuân nhưng khi nhìn kỹ lại chẳng nhìn thấy gì cả.

Giang Y vừa ngắm vừa nói lung tung: "Cái người tên hai chữ, năm trước hát ở chương trình Gala đón xuân..."

"Cạnh" một tiếng, không có quả cầu nào đến đích.

"Bình thường chị Y đánh hay vậy mà?" Gã lưu manh cười: "Hôm nay chị làm sao thế? Chả vào quả nào."

"Ai mà biết." Giang Y thản nhiên đáp, ánh mắt hướng về phía cửa quán bida: "Chắc là vì hôm nay dùng ít nước hoa quá? Tay không đủ thơm..."

Một người chị em trong tiệm đi đến rót trà, thấy quầy thu ngân không có ai bèn thuận miệng hỏi: "Chị Y nè, hôm nay cô em gái của chị không tới hả?"

Mặt Giang Y hơi trầm xuống: "Ừm."

******

Kho hàng bỏ hoang.

Nơi đây chất đầy xe bán tải hỏng nên xung quanh toàn là mùi tro bụi và rỉ sắt. Đã lâu rồi từ lần cuối nàng tới đây, nàng cảm thấy mùi hôi ở đây càng nồng nặc hơn.

Nàng vẫn giống như trước, tìm một khối sắt vụn ngồi lên, rồi lại tìm một cái động cơ cao hơn chút, mở quyển sách ôn thi đại học ra xem.

Thật ra trên mặt nàng rất đau, nhưng chỉ khi Úc Khê trốn đến nơi không người như thế này mới có thể cau mày một chút. Nàng tập trung làm đề, ngòi bút cọ sát với giấy tạo nên tiếng soàn soạt, đắm chìm trong những bài giải khiến Úc Khê quên đi mọi thứ, mặt cũng chẳng còn đau nữa.

Còn đến bệnh viện hay gì ư, khỏi đi, tốn tiền lắm, vả lại nàng cũng cảm thấy làm thế có hơi ra vẻ.

Trước khi đến kho hàng bỏ hoang để làm bài tập thì Úc Khê có ghé qua dòng suối bên thôn của bà ngoại để rửa hết bùn và máu trên mặt đi. Không ngờ rằng khi làm đề lại có một giọt máu chảy khỏi miệng vết thương rồi rơi xuống.

Giọt máu nho nhỏ rơi xuống giấy, sau đó mép hình tròn tạo bởi giọt máu loang ra ngoài, hệt như một đóa hoa đang nở rộ.

Úc Khê sững sờ nhìn đóa hoa máu trên trang giấy.

Nàng đã từng nhìn thấy một bông hoa giống thế lúc còn nhỏ.

Khi Úc Khê còn đang sững người nhìn đóa hoa máu kia thì trước mắt bỗng tối sầm lại.

Một cái bóng chắn trên sách vở nàng.

Úc Khê ngẩng đầu, trước mặt là khuôn mặt tuyệt mỹ của Giang Y, cô ngậm điếu thuốc trên môi, dáng vẻ hơi uể oải.

Đôi môi tô son hơi nhòe đi của cô mấp máy, tàn thuốc rơi xuống trang sách của Úc Khê, lại tình cờ rơi trúng đóa hoa máu ban nãy.

Úc Khê bình tĩnh mở lời: "Chị tới đây làm gì?"

"Thế em tới đây làm gì?"

"Làm bài tập."

"Hút thuốc."

"Ừm."

"Ừm."

Úc Khê cúi đầu không nói, Giang Y tìm một động cơ ở gần nàng rồi ngồi xuống thật, một chân cô gác trên chân còn lại, chiếc giày cao gót đong đưa trên chân, chiếc váy màu đỏ lửa hơi phập phồng, lộ ra cẳng chân màu trắng sáng.

Đôi tay cô chống trên động cơ, miệng ngậm điếu thuốc, lâu lâu lại lấy điếu thuốc ra rồi hất nhẹ, tàn thuốc bay xuống, bay theo chiếc váy đỏ lửa đang lay động, cuối cùng lại đáp dưới đôi giày cao gót màu đỏ.

Úc Khê luôn cảm thấy mình có khả năng tập trung tốt, thế mà giờ ánh mắt lại không kìm được mà lượn lờ theo chiếc váy màu đỏ lửa của Giang Y. Nàng ngẩng đầu nhìn Giang Y, thở dài.

Giang Y liền đứng dậy, tiếng giày cao gót lốp cốp dần đến trước mặt nàng, một tay cô chống trên động cơ, một tay nắm lấy cằm của Úc Khê, điếu thuốc lá vẫn ngậm trên môi, đôi mắt hoa đào nheo lại: "Nè bạn nhỏ, có đau không?"

Úc Khê đáp một cách quật cường: "Không đau."

Giang Y dùng mũi giày cao gót đá vào cẳng chân của Úc Khê, nói là đá cũng không đúng, chẳng bằng nói mũi giày cao gót của cô cọ nhẹ vào cẳng chân của Úc Khê.

Đôi mắt hoa đào của Giang Y càng nheo lại, trông giống một chú hồ ly đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Thành thật chút đi, không chị hôn em bây giờ."

Mùi thuốc lá trong miệng và hơi thở của cô hòa thành một rồi phả vào mặt Úc Khê. Và cả mái tóc dài hơi rối của cô ấy cũng chẳng thành thật chút nào, cứ mỗi khi cô cúi người thì nó lại chạm vào mặt Úc Khê, thật là ngứa.

Tuy rằng Úc Khê từng chủ động nói là muốn hôn Giang Y, nhưng lúc người phụ nữ trưởng thành phong tình ấy áp sát nàng thì nàng lại bối rối vô cùng.

Trái tim nàng nhảy lung tung trong lòng ngực, giống cái gì nhỉ? Có lẽ là món kẹo nổ mà Giang Y từng cho nàng ăn.

Úc Khê thừa nhận sự bối rối của mình, ngoan ngoãn đáp: "Đau."

Giang Y hừ một tiếng rồi buông cằm Úc Khê ra: "Đi nào, chị đem em đi bệnh viện."

Úc Khê cúi đầu, nàng nắm chặt cây bút trong tay: "Tôi không đi."

Bệnh viện là nơi nàng ghét nhất.

Lý do đầu tiên, đương nhiên là vì nghèo. Lý do thứ hai, lúc nhỏ nàng chứng kiến cảnh mẹ mình giãy giụa và tru lên một cách đầy tuyệt vọng khi bị trói bởi dây thừng trên giường bệnh viện.

Đó là cảnh tượng mà cả đời này nàng sẽ không bao giờ quên được.

Chỉ nhớ tới thôi cũng đã run cả người.

Đôi mắt Giang Y nheo lại: "Em không đi thật hả?"

Úc Khê cúi đầu: "Không đi."

Giang Y không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại lì lợm đến vậy, nhìn cô có chút bực bội: "Nếu em không đi thì chị sẽ mặc kệ em."

Úc Khê vẫn cúi đầu: "Ừm."

Giang Y giận thật rồi, cô thả Úc Khê ra rồi xoay người, dẫm lên giày cao gót rồi bước lộp cộp bỏ đi.

Đến khi tiếng giày cao gót mất hút thì Úc Khê mới ngẩng đầu lên nhìn, cửa của nhà kho trống không, chỉ có một vạt nắng hoàng hôn chiếu vào khiến nơi đây trở nên thê lương.

Khóe miệng Úc Khê hơi nhếch lên: Đồ lừa đảo.

Không phải chị nói chị sẽ không bao giờ rời đi sao.

Không phải chị nói chị sẽ không bao giờ bỏ tôi mà đi sao.

---

Tác giả có chuyện muốn nói:

Giang Y (xách cổ áo Úc Khê lên, lắc lắc hai lần): Ai muốn thì lấy đứa nhóc này giùm tui luôn đi!

Tác giả: Không, mấy cổ chỉ thích cô mà thui.