Trở lại chỗ tiểu Tuyết xác nhận không có gì khác thường xảy ra, Nana mở vòng phòng hộ cùng Đới Mộc Bạch xuống hồ Thủy Liên thăm dò. Lần này đột nhập vào sâu bên trong hang ổ kẻ địch không nghi ngờ là vô cùng nguy hiểm, lời Cơ Giác chưa chắc là đáng tin nhưng họ đã hết sự lựa chọn, mong muốn mượn lực của Đới Cẩm cũng phải có chút thông tin chính xác và quan trọng.
Thông qua gương kính từ Lam Mỵ, hai người lặng lẽ theo bên sườn đi vào không gian bí mật, nơi đây xây dựng giống y biệt phủ thu nhỏ, lầu gác xếp theo hình bát giác chỉ khác hồ Thủy Liên được thay bằng một gian phòng đóng kín. Bây giờ là ban ngày, ánh sáng phản chiếu qua Thủy Liên truyền xuống làm cả biệt phủ dưới nước sáng bừng, thủ vệ không có chứng tỏ bọn người này hoàn toàn tự tin ẩn náu kín kẽ.
Hai người trước đó dùng lệnh bài đột nhập đã thu phòng hộ, bây giờ lại mở ra tránh cho bị phát hiện khí tức, Nana còn may có hồn lực hộ thân mới không bị nước hồ làm ướt nhẹp. Nhìn Đới Mộc Bạch vất vả "sấy khô" quần áo, Nana phì cười: "Lão đại, giờ ta mới phát hiện năng lực của ta rất thích hợp để làm mật thám đây. Ngươi xem, ta dùng hồn lực hộ thân cũng không sợ bị phát hiện."
Đới Mộc Bạch hừ lạnh: "Chớ đùa, bây giờ nên chú ý bắt đầu từ đâu điều tra."
"Ừm, ta nghĩ bắt đầu từ gian phòng chính giữa kia, nó nằm riêng biệt hơn nữa lão đại có để ý dường như tất cả ở đây đều dựa theo trận thế mà thành, biệt phủ hình bát giác, không gian này cũng vậy, bát vị nhất thể dung hợp kĩ, tám tên hồn vương vũ hồn Bảo Thạch Không Gian. Quá trùng hợp đi."
Đới Mộc Bạch vuốt cằm gật gù: "Có lí, được rồi, chúng ta qua đó."
Hai người lén lút chạy xen qua các căn lầu dần tiếp cận đến một phía của gian phòng, không giống mấy bên khác tường cửa kính kéo rèm che, phía này cửa sổ bằng giấy có thể chọc thủng. Nana cho một đầu dây Linh Lan Hoa kéo ra góc giấy nhỏ nhìn vào, kinh ngạc phát hiện: "Lão đại, là tám tên hồn vương đó đang thi triển hồn kĩ, ngoài ra còn có tám tên nhìn qua giống hệ phụ trợ bảo thạch. Có lẽ là giúp chúng duy trì hồn kĩ."
Nghe Nana nói, Đới Mộc Bạch cũng kinh ngạc: "Xem ra những điều Cơ Giác nói là thật, trước không thể đụng đến chúng, hồn kĩ cắt đứt sẽ khiến nơi này bị nước tràn vào kinh động tên hồn đấu la, để yên có cơ hội ta muốn một mẻ bắt gọn. Xem xem còn gì nữa không?"
Nana cẩn thận soi xét bên trong sau cùng không phát hiện được gì, hai người lẻn vào các lầu gác hi vọng nghe lén được chút thông tin. Quả nhiên, tai vách mạch rừng, hai người giờ đang dỏng tai nghe ngóng hai tên nam tử nói chuyện.
"Hắn thật cứng đầu, đến ta còn bị làm cho tức chết."
"Ta đây có khá hơn ngươi là bao? Thủ lĩnh thật là làm khó người."
"Nghe nói hắn là thiếu chủ phân tộc Tà Mâu phía nam, tính tình cực kì nóng nảy nhưng ta thấy đâu có như vậy? Hắn chịu đựng rất giỏi đó chứ?"
"Phải, ta lấy danh nghĩa đại hoàng tử đe dọa tra tấn hắn cũng không mở miệng nói xấu một tiếng. Chẳng phải nói lão già nhà hắn rất ghét hoàng thất sao?"
"Hừ, nhắc đến hắn là bực mình."
"Ngươi sắp phải thay ca sao?"
"Đúng vậy, hừ."
Nana cùng Đới Mộc Bạch trong lòng có phán đoán, nhẹ nhàng rút đến một vách tường giữa hai lầu gác bàn bạc.
Nana: "Người bọn chúng nhắc đến chắc chắn là Đới Cẩn, hắn đang bị bọn chúng tra tấn."
Đới Mộc Bạch phẫn nộ: "Dùng danh nghĩa của ca ca, là muốn vu oan chuyện xấu cho ca ca và hoàng thất, lũ hèn hạ."
Nana: "Ta nghĩ Đới Cẩn đã nhìn thấu nước cờ này của chúng cho nên hắn mới chịu đựng khiến bọn chúng tức điên, tên hồn đấu la qua mấy ngày không hành động cho thấy Đới Cẩn cố ý giữ kín sự xuất hiện của chúng ta và mục đích hắn tới đây, Đới Cẩn quả là người đáng kính."
Đới Mộc Bạch nắm chặt nắm đấm để mình bình tĩnh lại, hắn quyết tâm: "Đới Cẩn nhất định phải cứu. Tên kia chuẩn bị thay ca, theo hắn đến chỗ Đới Cẩn trước muốn xác nhận tình hình một chút."
"Vâng, lão đại." Nana gật đầu, trong lòng đã có tính toán, Đới Cẩn cô sẽ cứu ngay trong lần này, hoạn nạn là điều dễ dàng nhất để chứng minh tấm lòng của một con người, Đới Cẩn và phân tộc phía nam chính là đồng minh đáng tin tưởng.
Lúc sau, từ gian lầu trước đó đi ra một tên thanh niên nam tử áo choàng đen, khuôn mặt gầy hốc má lõm sâu, hắn bộ dáng tức giận đi tới địa lao bên dưới căn lầu cũ kĩ cách xa gian phòng trung tâm biệt phủ. Nana và Đới Mộc Bạch vẫn luôn âm thầm quan sát, địa lao nhỏ ẩm ướt chỉ rộng tầm 60m vuông hình chữ nhật không có che khuất với một gian nhỏ hơn ở mặt bên, may mắn phía trên dựng nhiều xà gỗ lớn Nana và Đới Mộc Bạch có thể nấp trên ấy, trong này chỉ để duy nhất một người canh chừng, không thấy Đới Cẩn.
Nana đưa ánh mắt nghi ngờ sang cho Đới Mộc Bạch, Đới Mộc Bạch lắc đầu sau đó chỉ chỉ phía dưới, ý bảo tiếp tục theo dõi.
Tên thanh niên mới thay ca đang thảnh thơi uống trà, qua một lúc hắn mới đặt chén trà xuống bước đến một bức tường có hình mặt trăng, hắn đưa tay ấn vào mặt trăng đó lập tức gian nhỏ địa lao rung động, do địa lao âm u Nana và Đới Mộc Bạch không chú ý thì ra mặt sàn của gian nhỏ đó là một hồ nước đen sì, nói là nước nhưng nó đặc quánh không chút gợn sóng, làm hồ nước dần rút Nana hốt hoảng đưa tay ôm miệng ánh mắt trừng lớn nhìn Đới Mộc Bạch.
Là Đới Cẩn!
Đới Cẩn tứ chi bị xích to kéo dãn ra bốn phía cho ngâm chìm dưới hồ nước đen, nếu là người bình thường chịu đựng sớm đã về với tổ tiên, may thay Đới Cẩn là hồn sư vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ cường độ thân thể ít người so bì.
Tên thanh niên đứng đối diện Đới Cẩn ở phía trên, hắn khinh thường nhổ một bãi nước bọt lớn giọng nói: "Điện hạ căn dặn lúc nào ngươi chưa mở miệng gọi ta là cha thì chưa tha cho ngươi, khôn hồn gọi ta một tiếng cha xem nào? Hảo hài tử. Hahaha."
Đới Mộc Bạch phẫn nộ nghiến răng ken két, Nana bình tĩnh hơn vỗ vỗ vai hắn nói nhỏ: "Đợi lát sẽ cho hắn nếm mùi, lão đại yên tâm."
Đới Mộc Bạch nhắm mắt hít sâu một hơi, gật đầu.
Tên thanh niên chưa bỏ qua, nhìn Đới Cẩn một dạng thờ ơ, hắn tức giận xuất vũ hồn Roi Mây quất dồn dập vào Đới Cẩn, vừa quất vừa hét: "Nghịch tử, ta sẽ dạy dỗ ngươi, ngươi chết thì sao? Ta có đại hoàng tử chống lưng còn sợ lão già Đới Cẩm sao? Khôn hồn thì quỳ trước mặt đại hoàng tử mà xin tha đi!"
Nana nhíu mày nhìn tên thanh niên, bộ dáng thật hung hăng đáng ghét, cảm nhận xung quanh không có người nữa, Nana thu phòng hộ ra hiệu với Đới Mộc Bạch thời cơ đã tới. Đới Mộc Bạch kéo lên nụ cười nửa miệng nhảy xuống.
Nana tiếp sau đó đã đứng bên cạnh tên thanh niên mở ra phòng hộ bao gồm cả gian nhỏ hồ nước phía trong, tên này thấy có người đột nhiên xuất hiện giật mình định hét lớn, chỉ chúc mừng hắn vinh dự nhận ngay cú tát kinh khủng của Nana, lăn quay xuống đất. Đới Mộc Bạch tiết chế đã lâu, giờ đây gặp được bao cát ra tay không hề nhẹ, tên thanh niên đầu óc quay cuồng không biết làm gì ngoài chịu đòn, miệng bị đánh muốn la cũng không có khả năng.
Nana bước xuống chỗ giam giữ Đới Cẩn, tay chạm phải một chút nước còn sót lại thì giật mình rụt đến bên người gãi gãi: "Đới Cẩn, là nước độc Ô Sa, ngươi làm sao có thể?"
Đới Cẩn mắt thấy Đới Mộc Bạch và Nana thì cúi đầu cười, Nana toàn thân rùng mình không hề chậm trễ lấy ra hai viên Phục Hồi đan cho Đới Cẩn nuốt vào.
Đới Cẩn tinh thần cùng cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh kinh ngạc nhìn Nana, giờ mới mở miệng: "Thần kì a, ngươi rất giỏi đó."
Nana khóe miệng giật giật: "Đại ca, ngươi không biết tình hình của mình sao? Hay bị ngâm độc đến ngây ngốc, ta đưa ngươi ra."
Đới Cẩn lập tức ngăn lại: "Ngươi điên à? Ta đi bọn chúng phát hiện thì sao?"
"Yên tâm, ta biết mình làm gì." Nana cởi xích sắt đưa Đới Cẩn trở lại trên mặt đất tới chỗ Đới Mộc Bạch.
Tên thanh niên bị đánh đã thừa sống thiếu chết, Đới Mộc Bạch hỏi: "Căn cứ này của các ngươi có bao nhiêu người, tập trung ở đây hết sao? Không muốn chết, mau nói!"
Tên thanh niên lí nhí đáp: "50, 50 người, bọn ta đều ở đây, có nhiệm vụ mới ra ngoài."
"Mấy ngày tới có ra ngoài không? Các ngươi có bao nhiêu căn cứ? Còn có, Sát Nguyệt các chủ là ai?" Đới Mộc Bạch tiếp tục hỏi.
"Không có, nghe đồn nhị hoàng tử đã về, thủ lĩnh ra lệnh ba tháng này án binh bất động. Căn cứ, các chủ, ta không biết, bọn ta đâu dám bàn luận. Xin tha cho ta, ta thật sự không biết."
Đới Mộc Bạch đang che một mắt nên tên thanh niên không nhận ra mới nói hắn nhị hoàng tử trở về, chuyện này giống như lời Cơ Giác, xem ra có thể tin tưởng. Đới Mộc Bạch hướng Nana và Đới Cẩn nói: "Tên này đã hết giá trị lợi dụng. Đới Cẩn, cảm ơn ngươi."
Chỉ đơn giản cảm ơn nhưng ai cũng biết rõ hai từ này chứa bao nhiêu thành ý, chuyện Đới Cẩn làm trước mặt đám người này đối với hoàng thất thật sự là rất trọng tình trọng nghĩa.
Đới Cẩn thản nhiên: "Chuyện nhỏ thôi, ta không ngốc, mới lúc sáng ngồi bàn bạc sao tối tự nhiên bắt ta, tra tấn câu nào cũng lôi đại hoàng tử ra, ta mà không đoán được dụng ý của chúng, nói ra ngoài, người đánh chết ta chính là cha ta đó."
Nhìn Đới Cẩn như thế hai người không nhịn được bật cười, Nana hẵng giọng ho một cái: "E hèm, ta khen ngươi thật giỏi, độc Ô Sa làm toàn thân ngứa ngáy, tứ chi ngươi bị xích không thể gãi, ta khâm phục."
Đới Mộc Bạch nghe độc Ô Sa cũng rùng mình, nhìn Đới Cẩn càng là ánh mắt chân thành.
Đới Cẩn chỉ biết xoa xoa tóc ngại ngùng: "Ta biết các ngươi sẽ đến cứu ta mà, da dày thịt béo để làm gì? Haha!"
Tiếng của Đới Cẩn có hơi to, Nana và Đới Mộc Bạch vội vàng vụt đến bụm miệng hắn, bây giờ họ còn chưa muốn bứt dây động rừng đây. Đới Cẩn sau một thoáng ngơ ngác đối hai người chớp chớp mắt hiểu ý, buông Đới Cẩn ra ba người nhìn nhau tức khắc ôm bụng cười thầm. Giờ phút này Nana và Đới Mộc Bạch không để ý rằng trong địa lao âm u đó, họ bất giác có thêm một bằng hữu sinh tử chi giao.