Chu Trúc Vân và Đới Cẩn soi mói chiếc kén bằng dây leo vừa được hai cái đuôi lớn thả xuống, nằm trong đó là một thanh niên nam tử bị trói chỉ còn cái đầu thò ra ngoài. Chẳng phải chính là Cung Nhị sao?
Đới Cẩn ngơ ngác nhìn Nana có ý hỏi: Hắn sao lại mạc danh kì diệu xuất hiện? Đuôi đó là gì?
Nana không đáp lại hắn mà là cười hì hì tiến tới chỗ Cung Nhị, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rót vào tai Cung Nhị đúng là tra tấn: "Sao hả? Ở trong đó chơi rất vui đi."
Cung Nhị nào có vui vẻ gì? Rõ ràng cô gái trước mặt này hứa sẽ để hắn yên ổn sống thêm vài ngày. Cơ mà hắn đâu có biết yên ổn trong từ điển của Nana là ngừng đánh thân thể, chứ cô vẫn phải đổi Cung Nhị qua kiểu tra tấn khác lành mạnh hơn, dù sao lời Cung Nhị chưa chắc đáng tin, lỡ như hắn giả bộ đưa mọi người tới địa điểm mai phục nào đó thì hỏng bét.
Nana nhốt Cung Nhị thanh tỉnh trong không gian sủng vật chẳng sợ hắn khai ra thần thú, Lam Mỵ sớm thu liễm khí tức nếu không hắn đã là người chết và thực ra hắn cũng sắp làm người chết. Lam Mỵ tuy vẻ ngoài tuyệt mỹ do băng thuộc tính ảnh hưởng có chút lạnh lùng, nhưng bản chất bên trong so Nana gian xảo không hề thua kém, nói đúng chính là, chủ nào tớ nấy. Lam Mỵ được dặn dò quản lý tiểu Tuyết, tiểu Hồng không cho đụng tới Cung Nhị, bất quá Lam Mỵ vô cùng thông minh, nó chỉ cần cùng hai con hồn thú ngồi trước mặt nhìn chằm chằm Cung Nhị và... nhỏ dãi.
Còn điều gì kinh khủng hơn là ngồi nhìn trước cách mình sẽ chết, chờ đợi bị hồn thú ăn thịt, hơn nữa ánh mắt ba con hồn thú này cực kì bình tĩnh trái ngược với cái miệng hư của chúng, Cung Nhị cảm giác như chúng đang suy nghĩ xem nên chia người hắn ra kiểu gì, ăn theo kiểu nào cho sang chảnh, tự mình tưởng tượng khiến Cung Nhị tái mét mặt đâu dám nhìn thẳng, cơ mà nhắm mắt nghiêng đầu thì càng khủng bố tinh thần hơn. Tai không nghe mắt không thấy tim không đau, nhưng Cung Nhị mắt có thể nhắm còn tai không thể không nghe a, bên tai hắn liên tục tiếp nhận những cú ngáp dài ngao ngao của nhóm Lam Mỵ, hồn thú ngáp dài chính là cảm giác thèm ăn. Cung Nhị theo bản năng giật mình mở mắt, lại chỉ thấy trước mặt là ba bộ răng nanh đầy nước dãi, hắn thất kinh ngoan ngoãn nhìn thẳng, thà rằng cứ phải nhìn để xác nhận bọn hồn thú không đụng đến mình còn hơn nghe tiếng rùng rợn ám ảnh bên tai.
Cung Nhị giờ ngồi trước mặt Nana ngoan như một con cún, trong mắt hắn nữ tử này thật đáng sợ, là chủ nhân của ba con hồn thú kia, đích thị là quái vật.
Nana thấy biểu cảm này của Cung Nhị rất hài lòng, nói: "Xem ra cách này có ích, nếu không khai thật, ta sẽ để ngươi chơi thêm vài tháng, hoặc... vài năm. Thôi khỏi đi, ta hỏi ngươi, căn cứ các ngươi ở đâu trong Cung Nhĩ Pháp thành hả? Nhân số, thực lực? Kể hết ra một lần đừng để ta phật ý. Rõ chưa?"
Cung Nhị gật đầu lia lịa: "Chắc chắn, ta thề ta nói là thật. Căn cứ ở phía nam thành bên trong tiệm rèn Tư Mã, chỗ bọn ta bình thường có hai mươi người làm việc bên trên, còn lại dưới mật thất có bảy mươi người, năm người nhóm ta đã bị ngươi giết bốn, năm người khác ở đâu ta không biết. Thực lực, chủ tiệm bên trên là thủ lĩnh của bọn ta Tư Nặc đại nhân, nghe nói là hồn đấu la, bên dưới là Mã Nặc đại nhân cũng thế, còn..."
Rầm!
"Ngươi lần trước đâu có nói còn tên mã nào đâu hả? Còn có người ngươi kể đến cả trăm tên, sao lại nhiều như vậy? Ngươi đang chọc điên ta đấy hả? Nói!" Nana hùng hổ đập bàn chẳng những khiến Cung Nhị hết hồn mà bốn người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Vân, Chu Trúc Thanh và Đới Cẩn cũng giật thót.
Chu Trúc Vân nhíu mày hỏi Cung Nhị: "Ngươi nói tiệm rèn, bên trên, bên dưới, bên dưới là để làm gì? Tin chắc Sát Nguyệt Các không nuôi kẻ vô dụng."
Cung Nhị liếc Nana thấy cô đang trừng trắng mắt, lập tức hắn nuốt miếng nước bọt nói tiếp: "Lần trước ta nói ta là thuộc hạ Tư Nặc đại nhân đúng mà, Mã Nặc đại nhân là thủ lĩnh đội khác, ta tuyệt không dấu cô. Còn có, bên dưới là để rèn binh khí cho các chủ, ta chỉ biết thế thôi, cụ thể không rõ. Ngoài hai thủ lĩnh, bọn ta đều là hồn tông trở xuống, ta, ta nói xong rồi."
Rèn binh khí? Bốn người nhìn nhau, họ thật khó hiểu, sát thủ Sát Nguyệt Các đều là hồn sư khí vũ hồn thì cần gì binh khí? Huy động nhiều hồn sư rèn binh khí, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Trước sự khẩn thiết van xin của Cung Nhị, Nana tha cho hắn không phải đến chỗ Lam Mỵ mà chỉ cần trực tiếp hôn mê. Nhóm Nana tiếp tục bàn bạc kế sách thu thập tình báo ở căn cứ tiệm rèn, Cung Nhị rõ là có nhiệm vụ mật thám nên tình hình bên trong hắn rất mờ mịt, mọi người đây phải tự mình hành động.
Chu Trúc Vân dừng một lát, nói: "Tiệm rèn Tư Mã không nổi tiếng nhưng cũng không quá ế ẩm, rất bình thường. Ta sẽ cho người đi điều tra thêm."
"Không được, ai lại vô duyên vô cớ đi điều tra tiệm rèn bình thường." Đới Mộc Bạch lập tức can ngăn Chu Trúc Vân, hắn vuốt cằm nói: "Đề phòng đánh rắn động cỏ, vẫn là để bọn ta tự mình đi."
Nana nghĩ nghĩ liền hào hứng đề nghị: "Để ta, mọi người là hồn sư thì cần gì rèn chứ? Ngoại trừ Tam ca ta còn chưa thấy hồn sư nào hứng thú đồ rèn đây. Hơn nữa ngoại hình và thân phận mọi người quá đặc biệt, hồn đấu la có thể sẽ phát hiện, để ta giả làm thường dân trà trộn vào, thế nào hả?"
Đới Mộc Bạch lắc đầu: "Quá nguy hiểm, không để ngươi đi một mình được. Vẫn là nên nghĩ cách khác."
"Không sao, ta có Lam Mỵ mà, yên tâm đi." Nana lại lôi Lam Mỵ ra, Đới Cẩn và Chu Trúc Vân không biết chứ Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh rất khó xử.
Đới Cẩn tò mò hỏi: "Hay thấy ngươi nhắc Lam Mỵ, là ai vậy hả? Mạnh lắm hả? Sao ta chưa gặp bao giờ?"
Nana vênh váo: "Dĩ nhiên, Lam Mỵ là bảo bối của ta, rất mạnh, vậy nên lần này mọi người yên tâm để ta đi đi, không còn cách nào nữa đâu."
Khỏi nói thật sự tình hình trước mắt là như thế, tiệm rèn bình thường có hai hồn đấu la tọa trấn, họ làm cách nào cũng chẳng thể chu toàn. Nana khí tức vô phương hiển hiện, thân hình so người thường hoàn toàn tương đồng, rất giống cô gái nhỏ vô hại, thần thú hộ thân và phòng hộ mạnh đáng sợ, đặc biệt cái tính bướng bỉnh không ai bằng, mọi người hết cách ngăn cản đành để Nana tự mình quyết định, họ sẽ ở phía sau tùy thời hỗ trợ.
Hôm sau, Nana trong đầu vẫn chưa có kế hoạch tra hỏi, chỉ mạnh miệng xung phong vậy thôi, bất quá, cô rất giỏi tùy cơ ứng biến, như lúc này.
"Tiểu ca ca, ngươi là thợ rèn đã lâu sao? Oa! Ta thật ngưỡng mộ, ta có thể thường xuyên đến xem ngươi làm việc được chứ? Cha ta rất giàu đó, theo ta chiếc kim thẻ này là của ngươi, được không?"
Nana đi tới tiệm rèn Tư Mã, nhờ rèn lại thanh đoản đao dùng để gọt hoa quả, thanh đao này do tổ tiên để lại cô nhất định phải giữ gìn. Vào tiệm Nana thích thú nhìn ngó, sò mó lung tung cuối cùng cô đã phát hiện ra một thanh niên nam tử có chút soái, và bắt đầu nảy ra ý tưởng theo đuổi tình yêu, ý tưởng điều tra rất chi là... đê tiện. May mắn, đây là bọn sát thủ Sát Nguyệt Các, ác bá, Nana chẳng hề có cảm giác tội lỗi.
Nana đã lải nhải ở đây được một buổi sáng, thợ rèn trong tiệm thấy vậy không tỏ vẻ khó chịu mà còn rất hợp tác, bởi vì, khách hàng là thượng đế, huống chi thượng đế nhỏ này lại rất, giàu. Toàn bộ thời gian làm việc của thanh niên đã được Nana mua lại chỉ để hắn ngồi nói chuyện với cô.
Đám thợ rèn thấy thanh niên nửa ngày vẫn câm nín thì tốt bụng nhắc nhở Nana: "Tiểu thư, Cung Ngôn hắn chưa bao giờ nói chuyện với người lạ, ngươi từ bỏ đi, hahaha."
"Trước lạ sau quen, ta lúc đầu đâu có quen hắn, bây giờ chẳng phải biết tương đối rõ sao? Ngươi tên Cung Ngôn, 22 tuổi, làm ở đây được ba năm, là hồn sư, trầm tính ít nói có đúng không?"
Cung Ngôn nhìn Nana có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ cô gái này vậy mà để ý nhớ hết những lời bàn tán của đám thợ rèn về hắn. Cung Ngôn gật đầu: "Phải."
Có hi vọng, Nana vỗ tay một cái: "Hay quá, ngươi trả lời chứng tỏ đã đồng ý làm quen ta. Vậy, ừm, ta mời ngươi đi ăn, thấy sao hả?"
"Chuyện này..."
"Ai cho phép ngươi nói chuyện với ả ta?"
Cung Ngôn đang lưỡng lự. Tiếp ngay sau đó một lão giả khuôn mặt hằm hằm đột nhiên xuất hiện, hắn lê bộ áo dài màu đen bước từ phía trong tiệm rèn tới trước mặt Nana, gằn giọng: "Ngươi người nào? Cả gan cản trở thợ rèn của ta làm việc."
Nana biết người này là một trong hai hồn đấu la, đang sắm vai một cô gái bình thường nhà giàu, Nana chống tay hống hách: "Ta là khách hàng, ngươi là chủ tiệm hả? Không có một chút tôn trọng, cẩn thận ta nói cha ta dẹp tan cái tiệm quèn này của ngươi."
Lão giả nhăn mặt trên thân ba động chút không khí, Nana nghiêng mặt ở một bên hắn không thấy được khẽ nhếch môi cười, sau đó la lên một tiếng giật lùi phía sau ngã trên mặt đất.
Cung Ngôn hoảng hốt hô: "Tiệm chủ, đó chỉ là người bình thường."
Lão giả phật ý phất tay, Cung Ngôn lập tức bị bắn ra đập vào một vách tường thổ huyết, lão giả giọng nói ồm ồm đáng sợ: "Nếu là hồn sư, kết cục sẽ như ngươi. Cung Ngôn, nên nhớ điều ngươi đã hứa, đừng để ta biết ngươi làm trái lệnh ta. Chuột nhắt muốn sống, nên biết điều."
Lão giả liếc Nana đang co ro dưới đất thì coi thường quay mặt đi vào phía sâu trong, không để ý bên thân hắn từ lúc nào, đã lóe lên một vệt ánh sáng trắng.