Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 88: Báo thù

Thương Huy luôn bảo vệ thông tin tuyển thủ rất kín kẽ, cho tới giờ xuất hiện trên sàn đấu này cũng chỉ có ba người từng tham gia thi đấu, bốn người còn lại là lần đầu xuất hiện, xem ra họ đối với Sử Lai Khắc rất xem trọng hay nói chính xác là rất muốn giở trò.

Khán đài, đại sư vuốt cằm nói với Phất Lan Đức: "Lão đại, Thương Huy như thế mà toàn bộ đều là bảo thạch vũ hồn. Bảy người thi triển tổ hợp kĩ xem ra đối bọn nhỏ muốn quyết một trận ra trò. Chúng khả năng biết gì đó chuyện của Thì Niên."

Phất Lan Đức nheo mắt nhìn sàn đấu đã bị bao phủ bởi một vòng sáng thất sắc nói: "Dù gì ta cũng tin tưởng đám trẻ sẽ làm được, tiểu Tam chính là khắc tinh của tấn công tinh thần, Nana cũng có thể trị liệu, lần này nó đề nghị tham chiến làm ta thật lo lắng cho đối thủ."

Điều họ và khán giả có thể làm bây giờ chính là chờ đợi, bởi từ lúc hô lên tiếng "Bắt đầu", đội tuyển Thương Huy đã dùng một chiêu thất vị nhất thể tổ hợp kĩ, lấy hồn kĩ của mỗi người kết hợp thành một vòng ánh sáng sương mù dày đặc bao phủ toàn sàn đấu, từ bên ngoài không thể nhìn thấy hay nghe thấy động tĩnh gì phía trong. Hoàn cảnh này quả rất thích hợp để, làm điều ác.

Bên trong sàn đấu.

Cảm thấy đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Nana vỗ tay đi về phía Thương Huy: "Không tồi, không tồi, đúng là không làm ta thất vọng!"

Bảy người Thương Huy kinh ngạc lùi ra sau một bước, đội trưởng đội Thương Huy là Lâm Nha, hắn vẻ mặt không thể tin mà nhìn Nana: "Ngươi, sao có thể, Tu La Huyễn Cảnh của bọn ta không thể phá." Đây là trận thế khiến đối thủ lập tức chìm vào trong những kí ức đau khổ của bản thân, bị tra tấn mất khả năng hành động cơ mà, do bảy người hợp lực thi triển ra, sao có thể mất tác dụng.

Nana nhún vai: "Haha, ta đâu có phá, ta còn muốn dùng nó làm vài việc đây."

Khả năng trị liệu tinh thần, Lâm Nha vẻ mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn: "Hừ, Sử Lai Khắc, ra là ngươi, đừng tưởng ta không biết các ngươi đã làm gì với Thì Niên. Thứ đó, nhất định trên người ngươi, biết điều thì giao ra đây."

Tiểu Vũ khinh bỉ tiến lại nói: "Không nhầm thì hắn là lão sư các ngươi đi, vậy mà chỉ quan tâm thứ đó, nói cho các ngươi biết...!"

"Tiểu Vũ, đừng nhiều lời với chúng. Bọn ta không biết thứ đó là gì." Đường Tam nhanh chóng ngăn lại Tiểu Vũ, chuyện hồn cốt không thể lộ nếu không sẽ rất phiền phức, bọn người này thâm độc hiểm ác không thể tin tưởng.

Nana cười: "Tam ca, không sao, vì sau giải đấu này bọn chúng sẽ không thể làm điều xấu được nữa đâu." Quay mặt Nana nói với Thương Huy: "Ta nếu đoán không nhầm, kĩ năng này của các ngươi sẽ khiến người ta trầm mê trong những kí ức đau khổ mà họ đã trải qua, bị tra tấn đến khi mất đi khả năng suy nghĩ hành động. Nói ngắn gọn là muốn phế bọn ta. Đúng không?"

Lâm Nha kinh ngạc: "Làm, làm sao ngươi biết?" Không xong, lỡ lời với chúng. Lâm Nha lập tức bụm miệng.

Đường Tam nghe thấy ngạc nhiên nhìn Nana: "Thật là chiêu thức đáng sợ như vậy? Bọn chúng sao có thể đem ra thi đấu, cố ý thi triển sát chiêu sẽ bị lập tức phán thua." Nana sao có thể biết tác dụng chiêu thức này?

Lâm Nha ánh mắt hung dữ: "Nếu đã biết thì các ngươi nhất định phải chết, bên trong huyễn cảnh của ta, những việc xảy ra với các ngươi sẽ chỉ là, ngoài ý muốn."

Nana không hoảng sợ, ngược lại lại đi bước chậm tiến đến nở nụ cười gian manh: "Phải rồi, tất cả là ngoài ý muốn."

Vụt, dây leo vô thanh vô tức lao lên trói chặt bảy tuyển thủ Thương Huy khiến chúng giật thót vội trốn thoát, nhưng đã muộn, huyễn cảnh phát động không thể ngay lúc này phá bỏ nếu chưa thể gây ảnh hưởng đến đối thủ. Sử Lai Khắc đây là muốn làm gì?

Nana nhìn bảy cái kén giữa sân hét lớn: "Tiểu vũ tỷ, Trúc Thanh tỷ, ngứa tay không?"

"Hahaha, ta đã đợi lâu!" Tiểu Vũ một phát phóng vụt đến Lâm Nha liên tục đá mặt hắn, dây leo phi thường cứng cáp dẻo dai, Lâm Nha chỉ có thể đứng thẳng chịu trận mặc sức Tiểu Vũ đá: "Dám động tới Nana! Cho ngươi chết, mặt thật đáng ghét."

Động tác của Tiểu Vũ nhanh đến nỗi Đường Tam cũng phải trợn mắt hốc mồm, lén nhìn sang Trúc Thanh, Đường Tam còn kinh hoàng hơn vì hắn phát hiện Trúc Thanh thế mà cười: "Trúc Thanh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

"Mài móng tay!" Trúc Thanh lạnh lùng đáp ba chữ sau đó vù cái đến trước mặt một tên khác liên tục cào cấu.

Nana thì khỏi nói, sở thích biến thái của cô là tát mặt. Hai tay liên tục tát hết người này đến người khác, miệng la lên: "Dám đụng đến bọn ta này, dám đòi đồ này, cho các ngươi đòi này. Dám đòi nữa không. Hả?"

Ba nữ vừa nhanh vừa tàn nhẫn đổi chỗ cho nhau hết người này qua người khác đánh tới tấp, nếu không phải miệng bọn chúng liên tục xin tha thì bốn nam nhân đứng nhìn cứ tưởng chúng là đã chết. Mã Hồng Tuấn đưa tay run run nói với Đường Tam: "Tam ca, không bảo họ ngừng tay sao?" Tiếp tục bị phán thua vì giết người mất.

Đường Tam khóe miệng giật giật: "Nhìn họ hăng hái như vậy, ngươi dám xen vào sao? Muốn là người thứ tám không hả?"

Mã Hồng Tuấn nghe xong nuốt nước bọt cái ực, nhất quyết ngồi xuống sàn chơi vẽ vòng tròn. Hoàng Viễn, Kinh Linh đã quay mặt đi từ lúc nào, hôm nay họ bị mù rồi, không nhìn thấy cái gì hết.

Cảm giác thời gian đã qua lâu, còn đợi cho chúng làm dê tế thần, ba nữ ngừng tay. Nhìn lại những gương mặt thảm hại đang nằm trên sàn, Nana phóng ra bảy con bướm màu lục chữa ngoại thương cho đội Thương Huy, nhìn qua chính là như chưa phát sinh chuyện gì, Nana nói với Đường Tam: "Tam ca, lần này nếu chúng thành công thì chúng ta thật bị phế, ta không thể giết chúng, làm sao đáp trả đành làm phiền Tam ca rồi."

Đường Tam nhíu mày một chút nói: "Ác giả ác báo, gậy ông đập lưng ông. Nhưng đối mặt chiêu thức lợi hại như thế chúng ta không thể quang minh chính đại trở ra, cần thiệt thòi một chút."

Nana cười đến nở hoa, quả đúng là Đường Tam, vậy thì: "Hoàng Viễn, Kinh Linh, tứ ca!"

Rầm!

Tiểu Vũ kinh ngạc: "Ngươi vậy mà dùng Tinh Thần Tập Kích cho bọn họ? Quá vô lương tâm."

"Haha, tấn công tinh thần rất phù hợp, giờ tới lượt chúng ta bị hôn mê. Tam ca, ra tay đi." Nana một bộ dáng hùng hồn nói ra.

Đường Tam lắc đầu, quả là hết nói nổi, dùng một lực đánh vừa đủ cho ba nữ ngất xỉu, Đường Tam thở dài thi triển Tử Cực Ma Đồng, Tinh Thần Cắn Trả: "Thương Huy, tự nhận lấy hậu quả các ngươi gây ra đi."

Chuyện xảy đến với Thương Huy Đường Tam cũng không muốn để ý vì đó là do họ tự chuốc lấy, hắn đánh mình một cái thật mạnh, gắng gượng đến lúc trọng tài tuyên bố Sử Lai Khắc chiến thắng sau đó cũng lâm vào hôn mê.