Đau Thương Hóa Yêu Thương

Chương 47: C47 Phùng hy và khương tú

“Có những chuyện đã qua rồi không thể quay lại được nữa, cũng có những chuyện đã làm rồi thì không thể nào quay lại như lúc ban đầu được nữa. Vậy nên phải cố gắng bước về trước dù chuyện gì có xảy ra thì bạn cũng phải sống tiếp với nó, vì nó là cuộc đời của bạn.”

Phùng Hy đẩy giám đốc Khương xuống dưới ghế, sau đó giang hai chân ngồi lên người của ông ta. Chiếc váy ngắn vừa ngồi xuống đã kéo tới tận đùi non, nhìn vô cùng gợi cảm. Mặc dù Phùng Hy đã ngoài bốn mươi, nhưng bà ta lại có một dáng vóc và sắc đẹp không khác gì mấy cô gái đôi mươi bây giờ.

Bàn tay của Phùng Hy càng ngày càng quá đáng hơn, bà ta đặt bàn tay của mình vuốt ve trên gương mặt của giám đốc Khương.

“Tôi có ông rồi nên tôi không lo lắng cái gì nữa hết. Ba vợ tương lai của tập đoàn Phương Gia, giám đốc của một bệnh viện lớn nhất Nhạc Thành thì tôi còn lo cái gì chứ.”

Giám đốc Khương nắm bàn tay đang làm loạn của Phùng Hy lại đặt lên môi của mình hôn xuống.

“Tôi cũng không thể có mặt vừa đúng cô bị người ta phát hiện để cứu được. Từ giờ đừng tới bệnh viện nữa, tôi không muốn có người nhìn thấy cô, chúng ta hẹn nhau ở nơi khác đi.”

Phùng Hy che miệng lại cười e thẹn nói: “Ông khác xa với cái lúc tôi gặp quá, một người chỉ luôn nhớ nhung đến người vợ đã chết lại có thể hẹn tôi tới một nơi khác để gặp mặt. Khương Tú, ông thay đổi rồi, nhưng mà tôi biết lý do ông thay đổi là gì đó.”

Giám đốc Khương kéo bàn tay đang đặt ở trên môi của Phùng Hy xuống.

“Phụ nữ ấy, nên biết ít thôi, chỉ cần biết nấu cơm, biết làm những việc nhỏ ở nhà là được rồi. Còn những chuyện lớn không cần phải lo, đã có đàn ông như chúng tôi làm rồi.”

Phùng Hy từ trên cao nhìn xuống gương mặt của giám đốc Khương, bà ta cúi người xuống để đầu của mình đặt xuống ngực của ông ta. Bàn tay di chuyển trên người của ông, được một lúc không thấy ông có biểu hiện gì thì dừng. Bà ta mặc dù quen Khương Tú không lâu, nhưng cũng có thể biết được con người của ông ấy hoàn toàn không như những gì bên ngoài mình bày ra, ông ta là một người không đơn giản. Ông ta là một người có thể đẩy người của mình về trước đầu súng để bản thân có thể sống tiếp, đây mới chính là tính cách của ông ta.

Phùng Hy từ trên người của ông ta đứng dậy. “Tôi trước giờ không thích nấu cơm hoặc là làm việc nhà, tôi thích làm những việc lớn hơn nữa kìa, mà càng là việc lớn tôi càng thích. Khương Tú này, tôi là một con người của công việc, chúng ta lúc này đang chung một con thuyền, nếu tôi ngã xuống, ông cũng sẽ phải ngã xuống cùng với tôi, bởi vì ông không thể bỏ tôi được.”

Bà ta dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “chuyện lần này cảm ơn ông đã giúp đỡ, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Tần Thư Hàn, nếu con nhỏ bác sĩ kia nhất quyết muốn nhúng tay vào tôi đương nhiên sẽ không để nó sống tốt đâu. Bởi vì tôi không thích bị người khác ảnh hưởng, vậy nên hãy quản tốt cô ta một chút.”

Giám đốc Khương nhìn cô ta cười một nụ cười như có như không.

“Phùng Hy, nếu Thâm Tình nhất quyết không nói tôi mong cô có thể nhẹ tay một chút với con bé. Nó là con gái nuôi của tôi, tôi không muốn nó vì tôi mà đau khổ và bị thương thêm một lần nào nữa.”

Phùng Hy quay người lại nhìn giám đốc Khương, giọng nói khác với giọng nói vừa rồi rất nhiều.

“Con gái nuôi sao, ông cứ quan tâm nó như vậy tôi còn tưởng ông có ý định khác với nó nữa đấy. Ví dụ như người phụ nữ ông muốn giữ bên cạnh chẳng hạn. Người làm chuyện lớn thì phải biết từ bỏ những thứ không đáng, vì vậy ông phải biết nếu muốn thành công thì phải hy sinh rất nhiều thứ.”

Giám đốc Khương ngước mắt lên nhìn bà ta, trong đôi mắt chất chứa nhiều suy nghĩ. Đưa tay tay của mình về trước bắt lấy bàn tay của bà ta, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

“Điều này đương nhiên tôi biết! Nhưng tôi không muốn con bé bị thương, vậy nên bà hãy giúp tôi.”

Phùng Hy đứng trước mặt giám đốc Khương, sau đó kéo bàn tay của mình về.

“Tối nay hẹn ở chỗ cũ, tôi chờ ông ở đó.” Nói xong bà ta liền quay người bỏ đi.

Giám đốc Khương nhìn theo bóng lưng của bà ta, mãi tới khi nó biến mất sau cánh cửa thì mới dừng mắt lại. Đôi lông mày bỗng nhiên cau lên, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn lau tay, lau đi lau lại bàn tay vừa chạm vào người của Phùng Hy, sau đó vứt vào thùng rác.

Bao nhiêu năm qua, kể từ khi mẹ của Khương Gia Tuấn mất ông ta vẫn luôn sống như vậy, luôn sống một mình như thế. Có phải đến lúc ông nên nghĩ cho mình rồi hay không? Ông cũng nên có cuộc sống và thứ mà ông muốn rồi hay không?

Sự nghiệp và công việc của con trai ông sắp thành công rồi, thời gian tới sẽ càng thành công hơn nữa, vì vậy ông không cho phép ai hoặc người nào cản đường đi của ông. Giám đốc Khương nhìn chằm chằm chiếc ly nước của Thâm Tình đang ở trên bàn, nhìn không rời mắt. Một lúc sau chuyển thành một nụ cười ấm áp.

Về tới nhà Thâm Tình nằm dài trên ghế sofa với nhiều suy nghĩ ở trong đầu.

Có những chuyện đã qua rồi không thể quay lại được nữa, cũng có những chuyện đã làm rồi thì không thể nào quay lại như lúc ban đầu được nữa. Vậy nên phải cố gắng bước về trước dù chuyện gì có xảy ra thì bạn cũng phải sống tiếp với nó, vì nó là cuộc đời của bạn.

Cô cũng không biết mình ngủ từ khi nào, lúc thức dậy đã thấy Hàn Tam chuẩn bị sẵn cơm bày trên bàn, còn cậu ta thì không thấy bóng dáng đâu. Thâm Tình vào phòng tắm, tắm qua loa sau đó ra ngoài, khi ra ngoài đã thấy Hàn Tam đang ngồi xem tivi ở trên sofa.

Nhìn thấy cậu ta cô không khỏi cau mày lại, cậu ta cứ thoát ẩn thoát hiện thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mà.

“Cậu vừa đi đâu về vậy?”

Hàn Tam dơ cao chiếc túi ở trên bàn lên nói: “em vừa mua kem đó chị, tự nhiên hôm nay lại muốn ăn đồ lạnh. Nhìn xem nhiều lắm!”

Thâm Tình lại gần nhìn túi đồ trên bàn, vừa hay cô cũng muốn ăn kem, thời tiết này mà ăn kem thì hết ý luôn.

“Cậu lấy tiền ở đâu vậy? Tháng lương vừa rồi của cậu còn chưa có mà?”

Hàn Tam nhìn cô cười nói: “em có tiền ở trong người mà, yên tâm cái này là em dùng tiền em làm được để mua chứ không phải là ăn cắp của người ta đâu. Này, chỉ dùng ánh mắt đây là có ý gì hả, đang nghĩ em ăn cắp tiền hay sao? Chị, chị…”

Thâm Tình cười, cầm một ly kem ở trong túi lên nhìn, vừa đúng loại kem mà cô thích ăn luôn này, cậu ta cũng hiểu ý của cô quá đấy.

“Được rồi, ăn cơm đi nào. Chị cất vào tủ lạnh tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn. Cậu quá nhạy cảm rồi đấy, vừa rồi chị cũng không nói là cậu ăn cắp tiền!”

“Tại chị dùng ánh mắt đó nhìn em đấy, nếu em không giải thích có phải chị sẽ không tin và nghi ngờ mãi không?” Hàn Tam cầm túi kem trong tay cô và cất vào tủ, sau đó cùng Thâm Tình ăn cơm.

Buổi tối trời lại mưa, không khí khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thâm Tình nằm trên giường ôm chặt chiếc chăn vào lòng, cô đêm nay cảm thấy ngủ rất ngon, thật sự rất ngon. Trong giấc mơ cô thấy có người ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào trán cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô để cô ngủ ngon hơn.

Thâm Tình tham lam ôm chặt người đó vào lòng, cô rất thích cảm giác này, mùi hương quen thuộc kia khiến cô cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.