Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 12-2: Ba, sao người lại không vui? 2

Khách sạn du lịch tăng thêm công viên trò chơi, cũng là một trong những điểm sáng.

Hạng mục này nếu như có thể hoàn thành, như vậy nhất định có thể trở thành một trong những điểm đến hot nhất của thành phố S.

Núi Lộc Minh...

Hoắc Tùy Thành nhắm mắt lại.

Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng kỳ thật lại chưa từng giải quyết.

Lừa gạt chỉ có thể nhất thời, luôn có ngày lời nói dối bị vạch trần.

Cho đến lúc đó, ở giữa hắn cùng Lão gia tử, chắc chắn không thể tâm bình khí hòa.

Xoạt xoạt ——

Gian phòng tĩnh mịch đột nhiên truyền đến âm thanh rất nhỏ.

Xoạt xoạt xoạt xoạt ——

Cửa phòng từ bên ngoài mở ra một cái khe hở.

Hoắc Tiểu Tiểu thừa dịp người khác không chú ý, lại giẫm lên ghế đẩu nhón chân lên, mở cửa phòng Hoắc Tùy Thành ra.

Hoắc Tùy Thành nhìn về phía cổng, một cái đầu nhỏ mao hồ hồ từ ngoài cửa mò vào, sau khi quan sát bốn phía, bò xuống ghế, sau đó xách ghế vào phòng, đặt ở bên giường hắn, đoán chừng là muốn giẫm lên ghế bò lên giường.

Nhưng cái tấm thể cao kia của Hoắc Tiểu Tiểu, bắp chânđạp ở trên ghế với lê giường nửa ngày cũng không lên được, Hoắc Tùy Thành ở một bên nhìn hồi lâu lắc đầu bật cười, rốt cục nhịn không được tiến lên một tay vớt lấy Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu bị nhấc lên trên không chấn kinh không nhỏ, ở trong ngực Hoắc Tùy Thành giãy giụ lòng bàn chân.

"Đừng nhúc nhích."

Hoắc Tùy Thành một câu ngăn lại động tác của cô, cũng bật cái đèn ở giữa phòng.

Thấy ôm mình là Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Gian phòng không có bật đèn, cô ngầm thừa nhận là Hoắc Tùy Thành đã lên giường ngủ thiếp đi, làm sao biết hắn sẽ núp trong bóng tối cho mình một phen trở tay không kịp.

Hoắc Tùy Thành đem cô thả trên giường, ở trên cao nhìn xuống cô, "Không phải không cho con đến phòng ta sao? Tại sao lại tới?"

Hoắc Tiểu Tiểu cân nhắc mình bây giờ nên giả ngu hay là nên bịa ra một lí do chính đáng.

Hoắc Tùy Thành một chút liền nhìn thấu được cô, "Ta biết con thông minh, nghe hiểu được, đừng giả bộ ngốc."

"..." Đã bị nhìn thấu, Hoắc Tiểu Tiểu thoải mái thừa nhận, "Muốn cùng ba ba ngủ."

"Vì sao muốn cùng ta ngủ?"

Hoắc Tiểu Tiểu cuốn ống quần lên, chỉ vào đầu gối, "Đau."

"Yếu ớt."

"Đau!"

Trên đầu gối một khối vết tích xanh tímvô cùng dễ thấy, Hoắc Tùy Thành mi tâm cau lại, ngồi xuống ở trước giường, để trong lòng bàn tay nhẹ nhẹ xoa đầu gối tím xanh của cô.

"Bó một cái rất nhanh."

Hoắc Tiểu Tiểu ở khoảng cách gần quan sát Hoắc Tùy Thành.

Cặp mắt kia ở dưới cặp lông mi đen đặc tựa như vĩnh viễn cũng không thể tan khỏi sự âm trầm cùng vẻ u sầu, mi tâm cơ hồ luôn luôn nhíu chặt, chưa từng giãn ra.

"Ba ba, người vì sao không vui?"

"Ta không có không vui."

Tay của Hoắc Tiểu Tiểu vuốt ve ở trên mi tâm Hoắc Tùy Thành nhăn lại, học theo nhíu mày, "Vậy người tại sao lại như thế này?"

Động tác xoa đầu gối trong lòng bàn tay bị trì trệ.

Hoắc Tùy Thành ngước mắt nhìn khuôn mặt bánh bao của cô vo thành một nắm, "Người lớn đều sẽ như vậy."

Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, hiển nhiên không tin.

"Di di không có như thế."

"Bởi vì con để dì Triệu vui vẻ, cho nên bà ấy không như thế."

"Vậy con, cũng có thể để người, vui vẻ!"

Hoắc Tùy Thành mi tâm giãn ra, cúi đầu ngắn ngủi cười cười, "Ta không có không vui."

"Gạt người."

"Ta lừa con làm gì?"

"Ngừơi lừa gạt gia gia."

"Người lớn đều nói dối."

"Không tốt."

Hoắc Tùy Thành cười, "Cái này là sinh hoạt theo bản năng."

Hoắc Tiểu Tiểu cau mày, tựa hồ không rõ là có ý gì.

Hoắc Tùy Thành cũng không nhớ cô thật sự rõ ràng, "Về sau còn mươn cùng ta đi ra ngoài chơi không?"

Nếp gấp trên mi tâm của Hoắc Tiểu Tiểu ngày càng sâu.

Hoắc Tùy Thành thấy thế trực tiếp cười ra tiếng, "Hẹp hòi."

Trong lòng bàn tay bóp nóng lên cũng sẽ không xoa nhẹ, hắn vén chăn lên ra hiệu Hoắc Tiểu Tiểu pđi vào ngủ, "Đêm nay không cho phép đái dầm, có nghe thấy không."

Hoắc Tiểu Tiểu đang bò vào trong chăn bò nghe thấy như thế sắc mặt nhất thời đỏ bừng.

Hết chuyện để nói, mới vừa rồi còn cảm giác cái ba ba này không sai, câu nói đầu tiên đã trở về nguyên hình, thật sự là chán ghét!

Hoắc Tùy Thành nhìn cô nhăn nhăn nhó nhó chui vào bên trong chăn không ngoi đầu lên, biết cô là con tiểu quỷ thẹn thùng, xốc đầu chăn mền lên, nói: "Được rồi, không cười con, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại đi ngủ, hôm nào dẫn con đến công viên trò chơi chơi."

Cái gì công viên trò chơi cô mới không quan tâm.

Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Tùy Thành, "Ba ba, gia gia ông ấy..."

Hoắc Tùy Thành tại bên cạnh cô nằm xuống, "Ngủ đi."

"... Nha."

Ngoài cửa sổ bóng đêm càng đậm hơn, ánh trăng giấu vào trong mây đen.

Bên người đứa trẻ hô hấp nhẹ nhàng.

Trong bóng tối Hoắc Tùy Thành mở mắt ra, quay đầu mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ say không có chút nào phòng bị.

Trẻ con ban đêm đi ngủ thích ra mồ hôi, trán tóc trên đầu ẩm ướt, một sợi một sợi dính vào mặt, thỉnh thoảng vô ý thức đưa tay lau một chút, ngủ được rất không thoải mái.

Hắn đưa tay nhẹ khẽ vuốt cái trán Tiểu Tiểu, vướt tóc con ra sau, chà xát một lòng bàn tay mồ hôi.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hài tử thông minh lanh lợi, đều là gia trưởng tâm can bảo bối vui vẻ cũng không kịp, như thế nào lại hoài nghi đâu.

Quy củ cũ, bình luận ngẫu nhiên rơi xuống năm mươi cái hồng bao, cảm ơn mọi người ủng hộ

Tôi không nghĩ là chỉ đăng một bài cảm ơn thôi mà lượt theo dõi tăng vùn vụt luôn ấy:))) Không lẽ chắc toi lại đăng thêm một bài nữa?:)))

Mọi người đều kêu tôi bão chương, chắc là cũng được thôi nhưng mà chờ máy tôi bình thường lại đã=)))) Mọi người thích bao nhiêu chương?

Thêm một điều nữa, thật ra bé mới 13 tuổi thôi, có nhiều cmt cứ kêu bé là chị bé ngại không biết trả lời sao hết á:)) Mọi người gọi bé là Ngọc cũng được nè