*Sáng hôm sau.
Đang ngủ bỗng nhiên RẦM một tiếng, cả người Hạ Minh Lam rơi từ trên sofa xuống đất, toàn thân trở về với đất mẹ, lồm cồm ngồi dậy Hạ Minh Lam chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt có mấy ngôi sao còn đang xoay vòng tròn. Tỉnh táo một chút Hạ Minh Lam mới phát hiện ra nơi này thật xa lạ, cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy qua hôm qua.
Đầu tiên là giận Hàn Tâm Kỳ nên lôi kéo Dương Di đi bar uống rượu. Hình như sau đó có lên sân khấu quẩy hay sao ấy. Rồi có gây gỗ với ông chú bụng phệ nào nữa đó. Hạ Minh Lam đau đầu, thiệt không nhớ nổi làm sao lếch xác tới được đây. Hạ Minh Lam đứng dậy liêu xiêu đi tìm nhà tắm, trước hết muốn đánh bay cái mùi khó chịu này trước đã.
Cũng tại căn nhà đó nhưng là bên trong nệm ấm chăn êm. An Hòa đang ôm Dương Di ngủ một cách ngon lành. Vẫn là Dương Di tỉnh trước, đầu có âm ỉ đau nhưng mà cảm giác mềm mại trước mặt cùng với sự trống vắng dưới thân làm Dương Di bừng tỉnh giật phắt dậy.
Ôi mẹ ơi khung cảnh quen thuộc quá, vẫn là người mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ ngủ cạnh An Hòa biếи ŧɦái khốn khiếp.
Thấy động tĩnh An Hòa lười biếng nheo mắt, giống như chuyện rất bình thường, An Hòa nhìn Dương Di nở nụ cười dâm tặc.
"Chào buổi sáng a~!"
Dương Di nổi nóng đưa tay lấy cái gối bên cạnh ném thẳng vào bản mặt khó ưa của An Hòa.
"Cô lại giở trò biếи ŧɦái gì hả?" Dương Di trừng mắt phẫn nộ nhìn An Hòa, không quên kéo chăn che người.
"Oan quá. Hôm qua là em với con nhóc thư ký làm loạn cả quán bar. Khó khăn lắm tôi mới đưa được cả hai về đây đó" An Hòa làm vẻ đáng thương.
"Nhưng mà có cần thiết phải... cởi hết như vậy không?" Dương Di hơi ngượng, bản thân bị người phụ nữ kia nhìn tới hai lần.
"Người ta sợ em nóng a~" An Hòa làm bộ dáng vô tội làm Dương Di chướng mắt vô cùng.
"Nóng cái mông nhà cô~ đồ dâm tặc biếи ŧɦái!!!!!"
"Mông nhà tôi thì không được nhưng mông của tôi nếu em thích thì tôi sẵn sàng dâng lên cho em a~" Giọng cười nham hiểm An Hòa nằm nghiêng tay còn vỗ vỗ lên mông của mình trêu ghẹo Dương Di.
"Đồ thần kinh!" Dương Di bất lực, đối phó với mặt dày thì mặt phải dày hơn, tiếc là Dương Di chưa đủ trình độ.
"Minh Lam đâu?" Chợt nhớ tới Hạ Minh Lam Dương Di quay sang hỏi.
"Tôi ném ngoài sofa rồi" An Hòa bình thãn.
"Sao cô không ngủ ngoài đó để cậu ấy ngủ ở đây? nhỡ cậu ấy bệnh thì sao?" Dương Di lo lắng đứng dậy mặc lại quần áo.
"Tôi phải ngủ cạnh vợ mình chứ! Vợ người khác tôi đành phải để tự sinh tự diệt thôi~" An Hòa là đang nhìn chằm chằm Dương Di thay đồ, bộ dáng lưu manh.
"Ai là vợ cô. Bớt ảo tưởng đi" Dương Di vội đi tìm Hạ Minh Lam, ở đây thêm chút nữa chắc tức điên luôn quá.
An Hòa vẫn nằm đó nhìn theo bóng lưng Dương Di rời đi, nhếch miệng cười: "Hôm nay không phải nhưng sau này em nhất định là vợ tôi!"
Dương Di đưa Hạ Minh Lam về nhà, trước khi đi cũng không thèm nhìn An Hòa một cái. Cảm giác mỗi lần ở cạnh An Hòa là bản thân lại biến thành con cừu non mặc tên sói lưu manh kia đùa giỡn.
Sau lần bực tức đi uống rượu đó thì Hạ Minh Lam cũng không có nhốn nháo gì nữa. Rốt cuộc đã một tuần không thấy mặt Hàn Tâm Kỳ, Hạ Minh Lam chỉ là cảm thấy chán nãn, không biết nên tiếp tục đoạn tình cảm mông lung này hay không?
"Chị Minh Lam cả tuần nay hồn bay đi đâu ấy?" Vương Khiết chọt chọt Hạ Minh Lam.
Hạ Minh Lam xìu xuống thở dài. "Haizzz chán quá đi~~"
"Hình như từ lúc phó tổng đi thì đã như vậy rồi nha", Vương Khiết là fan cuồng bách hợp, khỏi nói cũng biết đầu óc Vương Khiết nghĩ gì.
"Em hâm quá!" Không thèm đếm xỉa tới Vương Khiết Hạ Minh Lam mở máy tính dạo trang web của công ty.
"Ủa Loli kỳ nghỉ của nhân viên cao cấp là sao?" Hạ Minh Lam nhận được mail của công ty, là một kỳ nghỉ ở biển a~ còn có đồi hoa anh đào trên núi nữa.
"Cái đó em cũng nhận được. Công ty tổ chức du lịch cho cán bộ trước khi nghỉ đông ấy mà. Các trưởng phòng, giám đốc và thư ký trợ lý cấp cao sẽ được đi đó".
"Vậy là chúng ta sẽ được đi sao?"
"Đúng rồi. Em còn đang phân vân, nếu chị đi thì tốt, em không sợ cô đơn a~".
Hạ Minh Lam suy nghĩ, đây là cơ hội tốt để quên đi phiền não, quên luôn cái con người đáng ghét kia.
"Ngại gì mà hông đi" Hạ Minh Lam nhìn Vương Khiết nháy mắt.
Thế là Hạ Minh Lam tính trẻ con không đổi háo hức chờ đợi đến ngày đi chơi, quên mất tức giận Hàn Tâm Kỳ luôn.
8h sáng cuối tuần Hạ Minh Lam kéo vali tâm trạng hớn hở tới công ty, vốn tưởng không khí sẽ náo nhiệt lắm nhưng mà sao Hạ Minh Lam thấy sai trái quá. Công ty vắng vẻ không người không xe, Hạ Minh Lam đi tới hỏi chú bảo vệ.
"Chú ơi không phải hôm nay mọi người tập trung ở đây đi du lịch sao ạ?"
"Phải rồi nhưng xe xuất phát lúc 7h rồi mà cháu!"
Hạ Minh Lam há hốc mồm, không phải chứ. Tối qua An Hòa nhắn tin nói cô dời lại 8h mà. Không lẽ An Hòa thối lừa gạt cô. Hạ Minh Lam móc điện thoại gọi An Hòa hỏi cho ra lẽ.
"Alo tiểu thư ký!" Giọng nói bình thãn truyền qua điện thoại làm Hạ Minh Lam sôi máu.
"Sao cô nói tôi 8h mới xuất phát?"
"Thì đúng là em 8h mới xuất phát mà, chúng tôi thì 7h a~" An Hòa cười xấu xa, để Hạ Minh Lam đi cùng thì làm sao Dương Di ngoan ngoãn ngồi cạnh mình được chứ, An Hòa có biện pháp khác nha.
"Cô nói gì vậy? Làm gì còn xe nào?" Hạ Minh Lam khó hiểu hỏi An Hòa.
"Em ở đó một chút có người tới đón mà, thôi nhé sóng yếu quá... a.. a.." An Hòa làm bộ không nghe rõ rồi tắt máy, quay sang nhìn Dương Di mặt khó chịu ngồi cạnh lòng thấy hưng phấn.
"Xin lỗi Minh Lam~~"Đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì chiếc Audi trắng không biết từ đâu chạy tới, xe dừng bên cạnh Hạ Minh Lam, kính xe hạ xuống, người trong xe nhìn Hạ Minh Lam rồi nói "Lên xe đi!".
Gặp lại khuôn mặt quen thuộc mà cô nhung nhớ cả tuần qua Hạ Minh Lam có chút kinh ngạc, không phải Hàn Tâm Kỳ công tác thêm mấy ngày nữa sao, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Nhìn Hàn Tâm Kỳ không chớp mắt, Hạ Minh Lam đứng đó bất động.
"Có cần tôi bế cô lên xe không?" Hàn Tâm Kỳ mất kiêng nhẫn hỏi.
"À xin lỗi!" Hạ Minh Lam bỏ vali vào ghế sau rồi ngồi lên ghế phụ, thâm tâm cảm thấy có chút vui mừng.
Hàn Tâm Kỳ định lái xe riêng chở Hạ Minh Lam tới chỗ công ty đã đặt trước, từ lúc xuất phát không ai nói thêm lời nào, cuối cùng là Hạ Minh Lam phá vỡ không khí yên tĩnh trước.
"Không phải nói đi công tác thêm vài ngày nữa sao?"
"Cô không muốn nhìn thấy tôi à?" Hàn Tâm Kỳ vẫn lái xe chỉ là thuận miệng trả lời.
"Không có!"
Không khí trong xe lại bắt đầu trầm xuống. Hạ Minh Lam tò mò quay sang hỏi Hàn Tâm Kỳ.
"Ưʍ... thật ra... cô hôn ai cũng không có cảm giác gì hay sao?" Hạ Minh Lam vẫn là muốn biết một chút cảm giác của Hàn Tâm Kỳ.
"Cô nói không để ý đến nụ hôn đó mà" Hàn Tâm Kỳ vẫn còn nhớ rõ tin nhắn của Hạ Minh Lam.
"Nhưng tôi tò mò, cô hôn ai cũng dễ dàng vậy hay sao?", ý của Hạ Minh Lam là làm sao có thể dễ dàng hôn một người nếu không có tình cảm được chứ.
"Phải" Hàn Tâm Kỳ lạnh nhạt trả lời.
"Tôi không tin!" Hạ Minh Lam không hài lòng với câu trả lời đó, cô vẫn mong Hàn Tâm Kỳ bày ra một chút cảm xúc nào đó.
Két!!!!!! Hàn Tâm Kỳ dừng xe đột ngột. Hạ Minh Lam theo quán tính bị giật ngược vào ghế, quay sang nhìn Hàn Tâm Kỳ. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Hàn Tâm Kỳ nghiêng người hôn lên môi Hạ Minh Lam.
Hạ Minh Lam mặt đột nhiên đỏ lên, Hàn Tâm Kỳ hôn xuống, môi nhấm nháp môi Hạ Minh Lam, Hạ Minh Lam chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Hàn Tâm Kỳ đã rời đi, trước khi tách ra còn liếm nhẹ môi Hạ Minh Lam như trẻ con vương vấn vị ngọt của kẹo vậy. Lấy tay đặt lên môi mình Hạ Minh Lam mở to mắt nhìn Hàn Tâm Kỳ.
"Chỉ là hôn thôi mà!" Hàn Tâm Kỳ ra vẻ như chuyện đó là rất bình thường sau đó khởi động xe đi tiếp.
Hạ Minh Lam quay đầu ra cửa sổ, không hiểu nên vui hay buồn vì hành động này của Hàn Tâm Kỳ, rốt cuộc cô ta đang nghĩ gì. Suốt quãng đường Hạ Minh Lam hoàn toàn trầm mặt, bộ dáng suy tư thở dài, thật sự khó hiểu.