Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 15

[15] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (15)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Xe đột nhiên thắng lại, thân thể của Tả Ngôn ngã về phía trước theo quán tính, hai tay khẩn trương ôm chặt chiếc hộp sắp trượt xuống.

Cổ tay bị góc hộp đập trúng, một cảm giác đau đớn trực tiếp truyền vào não, đau đến chảy nước mắt, tên lão đại này sao lại nổi điên rồi !

Hệ thống: “Ngẩng đầu.”

Tả Ngôn ổn định thân thể, vừa ngẩng đầu đã bị khung cảnh phía trước làm sợ ngây người.

Chỉ thấy một chiếc xe tải trọng lượng lớn cực kì uy mãnh mà chắn trước mặt bọn họ.

Tả Ngôn chú ý, ở bên trái con quái vật lớn kia, có một chiếc xe thể thao màu đỏ bị phần đầu của nó hôn môi.

Cái sắc thái màu đỏ này hẳn rất được chiếc xe tải lớn ưu ái, dù thân xe thể thao đã biến dạng, nhưng nó vẫn như cũ không dời đi môi dày.

Ánh chiều tà lúc chạng vạng rọi xuống người hai chiếc xe, vì câu chuyện tình yêu cực bi thương của hai chiếc xe mà ánh lên một màu sắc cực ưu thương.

Trong chốc lát, phía sau bọn họ lại vây quanh thêm mấy chiếc xe, đem bọn họ bao vây lại bên trong.

Có vài người bước xuống từ trong chiếc xe bánh mì màu trắng, trêи tay mỗi người đều cầm theo vũ khí.

Trong đó có một tên cầm gậy bóng chày đập xuống mui xe, thanh âm kiêu ngạo nói với người bên trong: “Xuống xe !”

Nội tâm của Tả Ngôn có chút hoảng hốt, nghĩ thầm, quả nhiên đám người xấu học cách cướp bóc đều không còn nhiều lời như trước.

Qua nhiên sau trăm ngàn năm, bọ họ đã khắc sâu mà tổng kết được một điều, đã làm người xấu thì không thể nói nhiều, nếu nói nhiều thì sẽ sống không lâu.

Nhìn người bước xuống từ mấy chiếc xe bao vây ngày càng nhiều, Tả Ngôn đem hi vọng của mình cấy thác lên người Cố Tranh.

Anh được bao phủ ánh hào quang của nhân vật chính, trong cảnh trong mơ của mình hẳn sẽ không để cho mình chịu thiệt.

Cố Tranh nhìn đám người kiêu ngạo bên ngoài, khoé miệng gợi lên một nụ cười lạnh, chậm rãi cởi ra cái nút trêи cổ tay áo, nghiêng đầu nhìn Tả Ngôn đang ở bên cạnh, “Sau khi tôi đi ra thì khoá trái cửa xe, bảo vệ tốt cái bình sứ xanh trong ngực cậu, đợi trong xe.”

Thanh âm lãnh tĩnh từ tính đến không thể tưởng tượng nổi, Tả Ngôn lúc này đột nhiên giữ chặt góc áo của hắn.

Cố Tranh quay đầu lại, nhìn thấy khoé mắt cậu mang theo một tia hoảng loạn, lo lắng nhìn hắn như muốn nói gì đó.

Nắm lấy cằm của cậu, hắn híp mắt nói, “Đừng đi lung tung.”

Sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Tả Ngôn đặt tay lên cửa kính xe ép mặt nhìn ra bên ngoài, thật ra cậu muốn nói là, anh đi ra ngoài đánh nhau phải cầm theo vũ khí chứ !

Bên ngoài.

Nhìn thấy Cố Tranh bước ra, một đám côn đồ trong mắt không có ý tốt.

Lúc này, chiếc xe thể thao màu bạc phía trước được mở cửa ra, ngồi ở bên trong là một tên nam nhân tóc đỏ, trong ngực ôm một nữ nhân như bị gãy xương.

Nam nhân tóc đỏ đánh giá Cố Tranh từ trêи xuống dưới, khoé miệng mang theo một ý cuời đầy khinh thường, “Nhìn cũng chẳng ra làm sao, họ Cố, nghe nói mày vừa rinh về một bình sứ xanh, thế nào, mau lấy ra để thiếu gia đây xem một lát ?”

Lãnh ý trêи khoé môi Cố Tranh ngày càng sâu, “Mới tới ?”

“Tên nhóc, mày đang nói chuyện với ai đó !”

Một tên côn đồ quát lớn, sau đó cầm gậy bóng chày muốn quơ đến bả vai của Cố Tranh.

Cố Tranh nghiêng đầu, động tác nhanh đến mức những người khác không kịp phản ứng, gậy bóng chày bị hắn cầm lấy.

Bộp bộp hai tiếng, thanh ɦσα ɦuyệt đập mạnh vào thân thể vang lên lên.

Tên côn đồ ngã trêи mặt đất, máu từ người của hắn chảy xuống.

Cố Tranh nhìn vật trong tay nhiễm lên vết máu, tuỳ tiện ném xuống đất.

Tiếng vật rơi xuống mặt đất, đánh vỡ sự im lặng trong không khí.

Hô hấp của Tả Ngôn dồn dập lên, nhịp tim đập nhanh hơn, cảm thán trong lòng nam nhân thật mang một giấc mơ đầy nhiệt huyết.

Bá đạo và ngông cuồng là khát khao và mục đích trong lòng của phần lớn nam nhân ! Đó là hai thứ tình cảm mãnh liệt làm bùng cháy tuổi xuân.

Giờ phút này điều Tả Ngôn muốn làm nhất là mở ra cửa xe, hô to về Cố Tranh một tiếng “Sơn kê ca !” Để diễn tả tâm tình kϊƈɦ động của cậu.

Nhưng cậu suy nghĩ một chút, nếu cậu thật sự làm như vậy, người kế tiếp bị Cố Tranh xử lí có lẽ chính là cậu, vậy nên cậu chỉ có thể giấu tâm tình không thể phát tiết này ở trong lòng.

Nam nhân tóc đỏ đẩy ra nữ nhân trêи người, khoé miệng vẫn mang theo ý cười, như không hề để ý người đang nằm trêи mặt đất.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ? Ha ha ha…”

Sắc mặt sau khi cười xong lại lạnh xuống, “Ông đây cóc cần quan tâm, cái bình này, mẹ nó hôm nay ông đây nhất định muốn cướp lấy ! Giết hắn !”

Một đám người sau khi nghe được mệnh lệnh liền cầm vũ khí vọt lên.

Cuộc hỗn chiến bắt đầu.