Sau trận chiến thảm khốc, Nhan Đình may mắn sống sót, nhưng không còn nhớ gì nữa. Cô trở nên xa lạ, đôi mắt vô hồn, đôi lúc thật trong sáng. Chẳng khác nào một đứa trẻ, mà "đứa trẻ" này lại rất ngoan ngoãn, không quậy phá, ít nói và hoàn toàn phụ thuộc. Cũng đúng! Vốn trước kia đã chịu quá nhiều đau khổ, nó đã mài giũa trái tim cô trở nên lạnh lẽo. Có lẽ cô không nhớ gì sẽ tốt hơn, không còn mãi đớn đau dằn vặt với quá khứ không mấy tốt đẹp ấy. Khi ánh sáng yếu ớt bắt đầu len lỏi vào căn phòng rộng lớn, Nhan Đình vẫn đang say ngủ, khuôn mặt tuyệt đẹp với đôi môi đỏ hồng, chiếc váy trắng mỏng nhẹ phủ lên da thịt, được tô điểm bằng những lọn tóc đen nhánh. Cách cửa phòng nhẹ nhàng hé mở, một chàng trai cao lớn bước vào. Gương mặt tựa như từ khuôn đúc ra, các đường nét góc cạnh đến chuẩn mực, dù không chút biểu cảm, ăn mặc kín đáo nhưng vẫn có gì đó rất cuốn hút. Anh ngồi cạnh Nhan Đình, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm dáng vẻ khi ngủ của cô. Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt có một sự đau thương, khiến người ta ám ảnh! Bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài, rồi đặt một nụ hôn lên trán cô. Anh khẽ gọi bằng giọng trầm ấm: "Đình Đình, trời sáng rồi. Mau dậy nào!" Nghe tiếng gọi quen thuộc, mi mắt kia nheo lại rồi chầm chậm mở ra. Đôi mắt đen to tròn nhìn anh, chốc lát lại đưa tay lên dụi. Khuôn miệng hé mở: "Phạm..." Anh xoa đầu cô: "Tối qua ngủ có ngon không?" Cô gái nhỏ khẽ gật đầu. - Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Rửa mặt rồi anh đưa em xuống. Một lát sau, anh bế cô xuống lầu. Tuy có vẻ bất tiện, nhưng anh đã quen rồi. Sau trận chiến cô bị hôn mê rất lâu, khi tỉnh dậy thì chân đã mất cảm giác, cần phải có thời gian để thích ứng. Lần đó, anh thật sự vui đến chết đi sống lại, cô gái của anh không chết, tuy không nhớ gì cả nhưng vẫn còn nhớ đến tên anh! Có lẽ không ai hiểu khi cô gọi một tiếng "Phạm", anh chỉ muốn đem tất thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này tặng cho cô... Sau bữa sáng, anh đặt Nhan Đình ngồi trên xe lăn, theo ý muốn của cô mà đẩy ra hoa viên. Cô gái nhỏ tỏ ý muốn nghe kể chuyện. Anh cố nhớ những khoảng thời gian tốt đẹp nhất cô và anh từng trải qua, và kể lại...rất ít! Thật sự rất ít! Khoảng thời gian vui vẻ giữa hai người rất ít! Anh đã từng đày đọa cô, giam cầm cô trong ngục tối, anh tổn thương cô cả thể xác lẫn tinh thần, anh giết chết những người cô yêu thương nhất. Để rồi khi anh nhận ra trong tim mình đã không còn chỗ cho một ai khác ngoài cái tên "Nhan Đình"...anh hối hận cũng không kịp! Cô gái anh yêu thương vì anh mà suýt nữa mất mạng, suýt nữa tan biến, đã không còn ý thức. Ông trời đang trừng phạt anh phải không? Để anh chứng kiến cô như vậy? Để anh phải dằn vặt đau khổ suốt đời? Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Cả đời này cũng không thể trả hết tội lỗi...huống chi là nói lời yêu cô!