Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 469: Kết

Edit: Qiezi

Bởi vì nơi này chỉ phụ trách định vị tọa độ thế giới ma khí, nên cũng không cần mở đường thực tế. Khi sao năm cánh hình thành, một cổ dao động vô hình từ trong ngôi sao năm cánh này tản ra ngoài, trong nháy mắt đột phá hư không vô tận, tiến vào một điểm riêng biệt trong vô số vực.

Ma tộc nhận được tín hiệu, đồng thời mở cự trận mà họ đã bố trí. Theo linh lực kích phát, tại cái điểm riêng biệt nhận được tín hiệu, đột nhiên bộc phát cự lực đủ để xé rách không gian.

Vào giờ phút này, thế giới hiện thực và thế giới ma khí được vô số con đường nối liền. Theo con đường được mở ra, cổ ma khí nồng đậm đủ để Ma tộc điên cuồng tràn vào thế giới hiện thực.

Tại một vực nọ, phía trước trận pháp mở đường truyền tống, một gã Ma tộc cao lớn dâng trào cảm xúc biết ơn, tắm mình trong cổ ma khí nồng đậm.

“Trời ạ! Ma khí thật nồng!

“Không thể tưởng tượng nổi… Bình cảnh của ta đã buông lỏng rồi!”

“A… Thoải mái quá…”

Vô số Ma tộc đang cuồng hoan, gào thét, tâm trạng thấp thỏm bất an đã hoàn toàn ổn định.

Những nhân loại đó không nói dối, thế giới mới này thật sự là nơi thích hợp nhất cho Ma tộc phát triển!

Một lão giả lơ lửng trên không trung chậm rãi mở mắt ra, nhìn ma khí tràn ra ngoài, nhếch môi mỉm cười.

Người thanh niên Ma tộc đứng sau lưng lão giả thấy thế, đột nhiên đứng thẳng người, giơ cánh tay rắn chắc lên cao, thét một tiếng thật to: “Toàn tộc, xuất phát!”

Có vô số Ma tộc cùng chủng tộc với người thanh niên thét lên, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, chậm rãi đi vào đại môn bị cưỡng ép xé rách.

“Mẹ ơi… Chúng ta phải rời khỏi đây sao?” Một Ma tộc nhỏ tuổi lưu luyến nhìn nhà mình.

“Đúng vậy, nhưng Lạc Lạc đừng sợ, nhà mới sẽ khiến con cảm thấy rất thoải mái.” Mẫu thân của Lạc Lạc cưng chiều xoa đầu đứa trẻ, nhìn đại môn vẫn đang phun trào ma khí, tâm tình kích động nói.

Ma tộc nhỏ tuổi mơ mơ hồ hồ gật đầu, xoay người nhìn đại môn của thế giới mới, trong lòng đột nhiên dâng trào khí phách.

Lạc Lạc kéo đuôi của mẫu thân, khẽ nói: “Con sẽ trở nên rất lợi hại, con sẽ trở thành chiến sĩ dũng cảm nhất trong tộc.”

Mẫu thân Ma tộc mỉm cười dịu dàng, nắm tay con trai bước vào đại môn của thế giới mới.

Cảnh tượng tương tự phát sinh ở vô số vực, căn bản không có Ma tộc nào có thể chống cự được ma khí nồng đậm trong thế giới ma khí.

Bọn họ ôm cảm xúc kích động, bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Từ đó về sau, bọn họ sẽ sinh hoạt tại nơi thích hợp hơn, mà không cần tranh đoạt không gian sinh tồn với nhân loại nữa.

“Cuối cùng cũng hoàn thành.” Cảm nhận được ngôi sao năm cánh phát ra dao động cường đại, Vô Trần Đạo Quân cảm thán một câu.

Cái kế hoạch dẫn Ma tộc vào thế giới ma khí tốn mấy chục năm, toàn bộ Lưu Quang Tông từ trên xuống dưới đều vì kế hoạch này mà hao tâm tốn sức.

Trong quá trình thực hiện còn gặp nhiều trắc trở, căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được.

Có thể nói, hầu như mỗi người trong cao tầng Lưu Quang Tông đều bị ám sát hơn một lần, làm cho Vô Trần Đạo Quân phải ở trong tông môn phòng thủ mười năm!

Cuối cùng! Cuối cùng kế hoạch này cũng thành công.

Nỗ lực của bọn họ đã có báo đáp.

Từ lúc đó, Tu Chân Giới không còn bị đại chiến Nhân Ma uy hiếp, mà Lưu Quang Tông cũng nhờ vào chuyện này lưu danh sử sách trong Tu Chân Giới.

Là chưởng môn, Lưu Quang Tông được Vô Trần Đạo Quân dẫn dắt nhận được vinh dự như vậy, nói Vô Trần Đạo Quân không kích động là chuyện không thể nào.

Cho dù Vô Trần Đạo Quân đã đạt tới nguyên anh hậu kỳ vẫn kích động tới mức tay runlên…

“Sư huynh, huynh ngứa tay hả?” La Đại Cước nhìn sư huynh đầy hài hước.

Vô Trần Đạo Quân liếc xéo, đập lên đầu La Đại Cước: “Quả thật ngứa tay!”

La Đại Cước bị đánh u đầu: …. Không phải sư huynh ngứa tay, là ta miệng tiện!

“Được rồi, mọi người chuẩn bị đi, thu dọn đồ đạc trở về!” Vô Trần Đạo Quân vô cùng vui vẻ, hạ lệnh cho mọi người quay về.

Tác dụng chủ yếu của trận pháp mở đường chính là định vị thế giới ma khí. Bây giờ các vực khác đã mở được đường, hệ thống định vị đương nhiên không còn tác dụng. Cho dù ngôi sao năm cánh bị hủy cũng không có bất kỳ tổn thất nào, cho nên Vô Trần Đạo Quân không lo lắng bị người khác đánh lén.

Lần tập kích lúc trước xem như là lần điên cuồng cuối cùng, trừ phi những người đó dự định khai chiến với Lưu Quang Tông, nếu không sẽ không tiếp tục công kích bọn họ nữa.

Nhóm kỹ thuật trạch thở phào nhẹ nhõm, chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá tưởng tượng của họ. Là tu sĩ đã quen chui rúc trong tông môn nghiên cứu trận pháp, chiến đấu kích thích như thế thật giống như nhảy múa trên lưỡi đao —— dọa chết người ta!

Sau khi trải qua ngày hôm nay, không biết có bao nhiêu trái tim yếu đuối phải bảo dưỡng kỹ lưỡng mới khôi phục vận hành bình thường. Những người kỹ thuật trạch bị thụt lùi tu vi, có lẽ phải ở nhà ba bốn năm mới có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Đương nhiên, Lưu Quang Tông rất vui lòng cung cấp nơi tĩnh dưỡng cho các kỹ thuật trạch, ví dụ như —— bí cảnh nghỉ ngơi của La Đại Cước.

Tuy không gian nơi đó không quá lớn nhưng phong cảnh rất đẹp, rất thích hợp cho các nhân sĩ đi tĩnh dưỡng, nói không chừng sẽ ở quen hơi, đến lúc đó…

Khà khà khà!

Vô Trần Đạo Quân mỉm cười âm hiển, đám kỹ thuật trạch chính là nhân tài, tuy nói đa số đều mượn từ tông môn khác nhưng ai nói mượn rồi phải trả?

Nếu như đám trận pháp đại sư này không muốn quay về tông môn, Lưu Quang Tông cũng không thể ép người ta rời đi, đúng không?

Đạo lý đất lành chim đậu, mang đi đâu tranh luận cũng có lý cả. ╮(╯▽╰)╭

Sau khi quay về Lưu Quang Tông, Vô Trần Đạo Quân lập tức cùng một số cao tầng thương lượng phải làm sao để những kỹ thuật trạch này cảm nhận được ấm áp gia đình.

Trái lại là sau khi quay về động phủ, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung lập tức bế quan tu luyện tròn nửa tháng.

Từ Tử Nham: _(:3″ ∠)_

Đợi đến khi hai người ra ngoài, La Đại Cước nạt bọn họ một trận, hai người ngoan ngoãn cùng sư phụ lịch hiểm* bí cảnh…

(Lịch hiểm: trải qua nguy hiểm)

Là sư phụ có tu vi không cao bằng đệ tử, La Đại Cước không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại là phát huy mấy chữ ‘đệ tử làm việc thay’ đến trình độ cao nhất.

Cho dù là tìm kiếm tài liệu hay săn bắt yêu thú, La Đại Cước luôn vui vẻ nhìn hai đệ tử bận tới bận lui. Sai phái tu sĩ Hóa Thần làm việc cho mình đúng là quá sướng, sướng tới mức khiến ông không nỡ buông tay.

Không có Ma tộc uy hiếp, nhân loại nhanh chóng bước vào thời kỳ phát triển. Vực khác phát triển thế nào thì Từ Tử Nham không biết, anh chỉ biết là dưới sự chỉ huy của La Đại Cước, anh như con ngựa không dừng vó, đi qua các bí cảnh, ma cảnh.

Trong năm mươi năm ngắn ngủi, anh đã vào hơn sáu mươi bí cảnh, trong đó có hơn mười cái bí cảnh khiến anh gặp nguy hiểm, cho dù anh là tu sĩ Hóa Thần cũng sẽ có nguy hiểm trí mạng.

Cũng may là có ốc sên nhỏ nhắc nhở nguy hiểm, hơn nữa đứa nhỏ thần kinh luôn bên cạnh anh. Dưới mấy lần hiểm tử hoàn sinh, anh chẳng những không toi mạng mà còn thu được rất nhiều kỳ ngộ, khiến anh phải cảm thán vạn phần —— quả nhiên là mệnh nam chính. →. →

Năm mươi năm, vô số linh quả, linh thảo bị anh nuốt vào bụng, linh lực khổng lồ suýt chút nữa phồng vỡ đan điền của anh. May là anh không phải chiến đấu một mình, mỗi lần xuất hiện nguy hiểm như vậy đều có đứa nhỏ thần kinh Tử Dung chu đáo đề nghị song tu để giải quyết nguy cơ ——

——(╯‵□′)╯︵┻━┻! Mẹ kiếp, những linh quả, linh thảo này đều do Từ Tử Dung đưa cho anh mà! Anh tuyệt đối không muốn bị người khác xem là tham ăn đâu!!

Từ Tử Dung: (/w╲) ái chà, bị ca ca phát hiện rồi…

Năm mươi năm rèn luyện khiến tu vi của Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vững vàng tăng lên tới Hóa Thần hậu kỳ, làm vô số người kinh ngạc tới rớt cằm…

Người ta từ Hóa Thần sơ kỳ đến Hóa Thần trung kỳ đều mất trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng không quá đáng. Nhưng hai tên yêu nghiệt này chỉ tốn năm mươi năm là xong rồi, quả thật chính là tiết tấu mọi người cùng quỳ liếm.

Từ thần tượng hóa thành truyền kỳ, ở Lưu Quang Tông, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung dường như đã được xem là thần thoại… Đối với một tiểu vực đã ấy ngàn năm không có ai thành công phi thăng mà nói, sự tồn tại của hai người bọn họ chính là sự khích lệ của tất cả mọi người!

Lại qua trăm năm, hai huynh đệ Từ gia vốn đã nhạt nhòa trong mắt mọi người lại một lần nữa khiến mọi người chấn động.

Ngoại trừ nhóm cao tầng của Lưu Quang Tông —— bọn họ đã bị dọa quen rồi. =_,= —— những người còn lại lại một lần nữa kinh sợ rớt cằm.

Tại một hải đảo ở Đông Hải, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tiến hành nghi thức phi thăng. Bởi vì bọn họ là người duy nhất trong mấy ngàn năm nay… À không, hai người duy nhất có thể phi thăng, cho nên Lưu Quang Tông cố ý phát thiệp mời, mời cao tầng của các đại tông môn tới xem.

Độ kiếp phi thăng là mộng tưởng của mỗi tu sĩ, xem người khác độ kiếp cũng có trợ giúp rất lớn để bọn họ cảm ngộ Thiên Đạo, nói không chừng may mắn còn có thể ngộ đạo.

Dưới sự bảo vệ của rất nhiều trận pháp, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung cùng nhau độ kiếp.

Vô Trần Đạo Quân từng can ngăn bọn họ, hai người cùng độ kiếp thì lôi kiếp có thể sẽ mạnh gấp đôi, sẽ gây bất lợi cho bọn họ. Đáng tiếc, dù nói như thế nào thì Từ Tử Dung cũng không đồng ý tách khỏi ca ca —— đặc biệt là sau khi độ kiếp phi thăng, không ai dám đảm bảo tình cảnh trên thượng giới như thế nào, nhỡ đâu y và ca ca bị đưa đến hai nơi khác nhau, chẳng phải y sẽ phát điên lên sao?

Vô Trần Đạo Quân khuyên mãi không có tác dụng, đành phải mặc kệ y. Dù sao hắn cũng đã nhìn ra Từ Tử Nham chính là con cưng của Thiên Đạo, vận khí tốt đến đáng sợ, có lẽ lúc độ kiếp cũng không phải ngoại lệ, chỉ cần không xảy ra điều gì bất ngờ, hai người cùng phi thăng cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Sự thật chứng minh Vô Trần Đạo Quân nghĩ quá nhiều… Quá trình hai người độ kiếp phi thăng đơn giản hơn tưởng tượng của Vô Trần Đạo Quân nhiều…

Khi kiếp vân của hai người hội tụ, mọi người vây xem lập tức lui về sau mấy trăm dặm.

Áng mây đen ngòm, bầu không khí áp lực, cho dù là người chưa từng trải qua lôi kiếp cũng biết đây chính là cửu cửu lôi kiếp nguy hiểm nhất trong truyền thuyết.

Mọi người không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho hai huynh đệ, cửu cửu lôi kiếp đó, đây chính là lôi kiếp nguy hiểm nhất Tu Chân Giới, cũng chỉ có tu sĩ có thiên phú cao nhất mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Nhưng nếu làm không tốt, nói không chừng tu sĩ sẽ chết dưới lôi kiếp này.

Mây đen cuồn cuộn như sóng biển, mấy tia sấm sét thô to như ẩn như hiện trong làn mây.

Mọi người đứng cách xa mấy trăm dặm còn có thể cảm nhận được uy áp nặng nề, có thể thấy được huynh đệ Từ gia bị nhốt giữa lôi kiếp phải chịu bao nhiêu áp lực.

Đoàng!

Sấm sét tím như con cự long từ trong kiếp vân hung hăng bổ xuống, thân cự long lóe lên ánh tím chói mắt, vừa nhìn đã biết uy lực bất phàm.

Chỉ cần tu sĩ chạm vào Cửu Thiên Thần Lôi khủng khiếp như vậy, sẽ bị chém thành tro bụi. Vô Trần Đạo Quân và La Đại Cước lo tới mức trái tim treo trên cuống họng, sợ trận pháp phòng ngự mà họ phí hết tâm tư tạo ra sẽ không thể phát huy tác dụng.

“Hừ!” Ở trung tâm lôi kiếp đột nhiên có người hừ lạnh.

Sau đó, một tia chớp chói mắt khác từ trên người Từ Tử Nham phóng lên cao, hung dữ đánh vào lôi long kia.

Một tiếng nổ vang lên, hai tia lôi quang va chạm vào nhau, tia chớp phóng từ dưới lên xuyên qua người lôi long. Trong khoảnh khắc tia chớp và lôi long tách ra, tia chớp vẫn như trước bổ về phía kiếp vân bên trên, mà lôi long rớt xuống một khoảng rồi vỡ vụn thành vô số đốm sáng rất nhỏ.

Những đốm sáng này nhanh chóng dung nhập vào thân thể Từ Tử Nham và Từ Tử Dung, thành năng lượng trong cơ thể của họ. Cửu cửu lôi kiếp quả nhiên rất nguy hiểm, nhưng nếu có thể xử lý nó thì lợi ích thu được chắc chắn sẽ vượt dự tính của mọi người.

Tia chớp và lôi long đánh nhau sinh ra dư âm rất lớn, ngay cả mọi người trốn cách đó mấy trăm dặm cũng bị dư âm làm chao đảo.

Rất nhiều tu sĩ kinh hãi, nếu độ kiếp phi thăng khó như vậy, e rằng không ai trong bọn họ đảm bảo có thể an toàn vượt qua.

“Nhìn đi hẵng nói, với tư chất của chúng ta, cho dù độ kiếp cũng không gặp được cửu cửu lôi kiếp đâu.” Một nữ tu diễm lệ khiến tất cả mọi người thở phào.

Sự thật chính là như vậy, cửu cửu lôi kiếp thật sự nguy hiểm, nhưng không phải ai cũng có thể hưởng loại đãi ngộ này.

Hai tên yêu nghiệt này, chỉ dùng hai trăm năm là có thể độ kiếp phi thăng, có lẽ cả Tu Chân Giới cũng không được bao nhiêu người như bọn họ.

Việc này nói thì rất dài, nhưng trên thực tế chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Tia chớp từ trên người Từ Tử Nham phóng lên cao, một đường vượt chông gai, vững chắc đụng nát bảy con lôi long.

Có lẽ là bị tia chớp đột nhiên xuất hiện khiêu khích, kiếp vân bắt đầu hội tụ dày thêm, lôi long thứ tám to như bảy con lôi long trước cộng lại thoắt ẩn thoắt hiện trong kiếp vân.

Tia chớp màu tím dạo vài vòng quanh không trung, dường như đang tăng tốc, sau đó tia chớp đột ngột xông vào kiếp vân…

Sau đó… Ừ, sau đó là không có sau đó, lôi long thứ tám cũng được, lôi long cuối cùng cũng được, kể cả kiếp vân đều bị tia chớp màu tím kia đánh nát…

Từ Tử Nham: (:3″ ∠) Tiểu Thanh nhà ta trâu bò như vậy đó!

Tiểu Thanh: O( ̄ヘ ̄o*) [Nắm tay!] [Mặt kiêu ngạo!]

Các tu sĩ đứng xem: =.=

Vô Trần Đạo Quân và La Đại Cước: Ha ha… →. →

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, kiếp vân trên bầu trời đột nhiên bộc phát kim quang chói mắt. Sau đó không gian bị cưỡng chế xé rách, một lực hút khổng lồ đưa Từ Tử Nham và Từ Tử Dung bay lên, tiến vào vết nứt màu vàng, đến một thế giới hoàn toàn mới ——

—— Sau thời điểm này, huynh đệ Từ gia trở thành truyền thuyết của Huyền Vũ Vực, câu chuyện về bọn họ sẽ được người khác lưu truyền vĩnh viễn… Ừ, cho dù có thể bẻ cong một tí, nhưng không sao, kệ nó đi! ╮(╯▽╰)╭

…..

…..

…..

Lão thần thụ: Ê! Các ngươi đã nói sẽ giúp ta độ kiếp mà! Các ngươi phi thăng còn nhanh hơn ta là sao! Không biết thực vật sinh trưởng khá chậm hả, không thể chờ ta được sao! QAQ (Tay Nhĩ Khang)

***

Cùng lúc đó, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung phi thăng vào thế giới mới đang đờ đẫn nhìn trời sao vô tận trước mắt…

Ở xa xa, một quả cầu màu vàng cỡ trái banh nhanh chóng bay đến trước mặt hai người.

Từ Tử Dung theo bản năng định phóng chiêu phá hủy, nhưng Từ Tử Nham lại vươn tay cản y.

Ở thế giới tu tiên lại thấy thứ máy móc như thế này, thật sự khiến anh rất bất ngờ.

Chỉ thấy quả cầu màu vàng bay vòng vòng quanh hai người, sau đó đột nhiên nói: “Hoan nghênh đã đến đại liên minh vũ trụ, hai vị cường giả trẻ tuổi của văn minh tu chân. Đây là chứng minh thân phận của hai vị.” Nói xong, nó ‘phun ra’ hai cái thẻ mỏng: “Tinh cầu gần nhất là một tinh cầu khoa học kỹ thuật, tôi đề nghị hai vị có thể đến đó tạm trú trước. Nếu còn bất kỳ câu hỏi nào, hai vị có thể dùng thẻ chứng minh thân phận để được đại liên minh vũ trụ tư vấn. Cám ơn hai vị đã hợp tác, tạm biệt!”

Nói xong, quả cầu nhanh chóng bay đi.

Từ Tử Nham ngơ ngác nhìn quả cầu, cảm giác không được ổn cho lắm… Cảm giác như từ truyện tu chân xuyên tới truyện tương lai…

Ánh mắt Từ Tử Dung chợt lóe, khẽ ôm eo ca ca, vùi mặt vào lòng anh: “Ca ca… Ta sợ quá…”

Từ Tử Nham: …..

Đừng có nghịch nữa!!!

HOÀN CHÍNH VĂN!