Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 23: Dung Hợp

Chung Thái Lam ngẩn người một lúc lâu, mãi sau mới khó khăn lên tiếng: “Anh đừng nói đùa, không thể như thế được.

Theo cách nói của anh, vậy tức là anh và Cao Ngân Nguyệt đều thật sự tồn tại ư? Nhưng tôi là một người bình thường, tôi chỉ có thể viết tiểu thuyết hư cấu thôi, sao có thể điều khiển được sự thật chứ?”

“Chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra.” Chu Mạnh Ngôn hỏi cô: “Cô biết đến Ngân Nguyệt từ bao giờ?”

Chung Thái Lam vắt óc suy nghĩ, “Tôi không để ý đến tin tức giải trí mấy, đại khái hình như là… gần đây thì phải… tôi cũng không rõ lắm.”

Chu Mạnh Ngôn khẽ gật đầu, đột nhiên nhắc đến một chuyện không liên quan lắm, “Lúc tôi ở trên tàu điện ngầm, lần đầu tiên tôi chú ý đến điểm dừng đại học Yến Đài này.

Thật sự rất kì lạ, tôi luôn có cảm giác mình nhớ rất rõ các điểm dừng trên tuyến đường đấy, tôi cũng có cảm giác là mình nhớ điểm dừng này, nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ để ý đến nó, mãi đến lúc nãy, dường như chỉ trong khoảnh khắc đó tôi mới nhìn kĩ ga tàu điện ngầm này.”

Chung Thái Lam nhíu mày, “Tôi không hiểu ý anh.”

“Vừa nãy cô cũng nói, trong thế giới của tôi có rất nhiều chi tiết không phải do cô viết mà tự nhiên xuất hiện, nhưng so với giả thuyết cô vừa nói là thế giới này đang tự hoàn thiện thì việc nói thế giới đó đang dần ăn khớp với thế giới của cô nghe hợp lý hơn đúng không?” Chu Mạnh Ngôn hỏi lại.

“Ý của anh là… Thế giới của chúng ta đang dung hợp lại ư?” Chung Thái Lam suy đoán theo ý nghĩ của anh.

“Nếu không thì tại sao chúng ta lại gặp mặt nhau được?” Chu Mạnh Ngôn nói, “Tôi đi thẳng một mạch đến đây, đến một cách rất bình thường chứ không phải là trong trạng thái linh hồn.”

Dường như Chung Thái Lam bị anh thuyết phục: “Nhưng mà, nhưng mà….

Vẫn là câu nói kia, tôi không có khả năng điều khiển thế giới, vậy mà ban nãy tôi vẫn có thể nhắc nhở anh rời khỏi đó, đúng không?”

“Trong những chuyện cô vừa làm, có ba chuyện rất đặc biệt.” Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh phân tích cho Chung Thái Lam, “Đầu tiên, cô định hồi sinh Ngân Nguyệt nhưng thất bại, tuy nhiên lúc đó điện thoại vẫn đổ chuông, cho nên cô chỉ không thể hồi sinh cô ấy chứ không phải là hoàn toàn mất khả năng khống chế.”

Chung Thái Lam nói tiếp: “Thứ hai, mặc dù tôi không thể hoàn toàn khống chế nội dung cốt truyện nhưng tôi vẫn có thể can thiệp vào, thứ ba, bây giờ bản thảo biến mất rồi, chuyện này có nghĩa là gì?”

“Cô từng bước mất khả năng khống chế mọi chuyện, thế giới của chúng ta đang dần dung hợp lại, thực ra hai chuyện này đều đang phản ánh một việc bằng hai cách khác nhau.” Chu Mạnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói, “Cô chỉ có thể thay đổi tiểu thuyết mà cô viết ra chứ không thể thay đổi sự thật, cho nên quá trình dung hợp của hai thế giới là thật, sau khi Cao Ngân Nguyệt chết, cô không thể hồi sinh cô ấy, mà lúc tôi xuất hiện trước mặt cô…”

Chung Thái Lam hiểu ra, “Hai thế giới đã hoàn toàn dung hợp với nhau, bản thảo biến mất, tôi không có quyền can thiệp nữa sao?”

“Đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.” Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh lên tiếng, "Có phải là sự thật hay không thì chúng ta còn phải kiểm tra đã.”

Giọng nói của Chung Thái Lam nhẹ hơn, “Được rồi, kiểm tra thế nào đây?”

Chu Mạnh Ngôn chỉ vào laptop, “Viết đi.”

“Viết gì bây giờ?”

Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt nghĩ một lát: “Viết là có một con chim bay trên trời.”

Chung Thái Lam nghe theo lời anh, mở một file word ra gõ chữ: “Đêm khuya yên tĩnh, một con chim sẻ bay trên bầu trời đêm.”

“Sau đó thì sao?”

Chu Mạnh Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bay đến chiếc cây ngoài cửa sổ phòng chúng ta.”

Chung Thái Lam viết: “Nó đậu lên cây ngô đồng ở ngoài khu trọ Về Tổ ở thành phố Hoài, tò mò nhìn vào căn phòng vẫn đang sáng đèn ở tầng bốn.”

Đánh xong dấu chấm câu, cô căng thẳng hỏi lại: “Sao rồi?”

Chu Mạnh Ngôn vén rèm cửa lên và nhìn ra bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Không có gì cả, thử viết gì khác đi.”

Chung Thái Lam lại viết thêm một câu nữa: “Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe đi qua, ánh đèn pha từ ô tô khiến nó giật mình rồi vung cánh bay đi mất.”

Viết xong, cô bật dậy lao về phía cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài.

Nhưng đúng như Chu Mạnh Ngôn nói, không có chim sẻ, cũng không có xe, chỉ có tiếng ếch kêu văng vẳng từ xa.

“Hầy…” Chung Thái Lam quay sang nhìn người bên cạnh, “Rốt cuộc bây giờ phải làm gì đây?”

Vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn hơi phức tạp, “Cô thử lại lần nữa, viết là Ngân Nguyệt sống lại xem nào.”

“Lúc trước không được rồi mà?” Vẻ mặt Chung Thái Lam đầy khó hiểu, “Anh vẫn muốn thử à?”

“Ừ, thử lại xem.” Chu Mạnh Ngôn rất kiên trì.

Chung Thái Lam cảm thấy hơi hối hận vì đã tự mua dây buộc mình, Chu Mạnh Ngôn đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, mà cô cũng chẳng có cách nào khuyên anh từ bỏ nên đành phải nghe lời rồi ngồi xuống trước laptop và viết một câu chuyện nhỏ về việc Cao Ngân Nguyệt sống lại, thậm chí còn dùng một giả thuyết rất máu chó: Bị bệnh bạch cầu nên giả chết để tránh làm anh đau lòng, nhưng nào ngờ bây giờ lại có thể chữa khỏi, trong lòng Cao Ngân Nguyệt cảm thấy không yên, lúc nào cũng day dứt không biết có nên nói sự thật cho anh biết không.

“Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Mạnh Ngôn mở cửa, phát hiện ra người bên ngoài chính là Cao Ngân Nguyệt đã chết…

(Lược bỏ đi n chữ)

“Chuyện là như vậy, hi vọng anh có thể hiểu và tha thứ cho em.” Cao Ngân Nguyệt nói.

“Tất nhiên là anh tha thứ cho em rồi.”

Hai người ôm chầm lấy nhau.

END.

"

Đoạn văn chỉ khoảng năm, sáu trăm chữ, Chung Thái Lam viết rất nhanh, toàn bộ quá trình này Chu Mạnh Ngôn chỉ im lặng ngồi nhìn cô, không nói bất kì lời nào.

Anh cực kì, cực kì hi vọng chuyện này có thể trở thành sự thật, giá như đây chính là hiện thực, Chung Thái Lam thật sự có thể giúp anh gặp lại Cao Ngân Nguyệt đã chết.

Nhưng vẫn không hề có chuyện gì xảy ra.

Không có ai đến gõ cửa, những chữ trên trang word cũng không tự động xóa bỏ, giống như nhiều câu chuyện bình thường mà mọi người vẫn hay viết mà thôi.

Tia hi vọng cuối cùng của Chu Mạnh Ngôn hoàn toàn tan biến.

Chung Thái Lam thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không dám để Chu Mạnh Ngôn biết việc này, chỉ tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Có vẻ như không có tác dụng gì.”

“Ừ.” Anh nhắm mắt lại, cố kìm nén cảm giác muốn bật khóc, “Tôi cũng nghĩ thế.”

Chung Thái Lam cũng không biết phải an ủi anh thế nào: “Anh…”

“Tôi không sao.” Chu Mạnh Ngôn chủ động lên tiếng trước, giọng nói khá bình tĩnh, “Đây là chuyện nằm trong dự đoán của tôi, người đã chết rồi thì sao có thể sống lại được chứ? Tôi không nên ôm ảo tưởng chỉ vì tình huống hiện tại…”

Có vẻ như anh không muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, chỉ một lát sau đã nói sang vấn đề chính, “Tình hình bây giờ cũng rõ ràng rồi, năng lực của cô đã biến mất.”

Các câu chữ trước kia đã hoàn toàn biến mất, dường như điều đó đại diện cho việc cốt truyện và những gì Chung Thái Lam viết ra đều hoàn toàn hòa thành một thể thống nhất với thế giới thực, bây giờ cô không thể sửa và can thiệp được nữa.

Bản thân Chu Mạnh Ngôn cũng không rõ là mình đang cảm thấy thế nào, anh vừa hi vọng Chung Thái Lam mất năng lực, vậy có nghĩa là anh tự do, tương lai của mình không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô và không bị cô sắp xếp nữa.

Nhưng đồng thời anh cũng sợ, vì như thế sẽ đồng nghĩa với việc Cao Ngân Nguyệt không thể sống lại được.

Đây không phải là một chuyện tốt cũng chẳng phải chuyện xấu, giống như quy tắc của vận mệnh, luôn phải trả giá cho những gì mình đạt được.

“Thật ra như thế này cũng tốt, hiệu ứng cánh bướm thật sự rất đáng sợ, nếu tùy tiện thay đổi một chuyện gì đó thì sẽ dễ dẫn đến hậu quả mà chúng ta không thể gánh nổi.” Chung Thái Lam nói.

Chu Mạnh Ngôn biết cô nói có lý, nhưng cơ hội như vậy đặt ngay trước mắt, rốt cuộc anh vẫn muốn thử một lần, bây giờ biết không thể được thì anh cũng tuyệt vọng rồi.

“Tôi biết mà, không sao đâu.” Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, “Còn cô thì sao? Cô không thất vọng à? Dù sao thì từ nay về sau cô không còn là một vị thánh toàn trí toàn năng nữa rồi.”

Chung Thái Lam nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh, cô vừa bực mình vừa uất ức, “Tôi không thất vọng, không một chút nào, tôi không hề có bất kì hứng thú gì với quyền được can thiệp vào chuyện này, vì bản thân tôi không gánh nổi hậu quả.

Vừa nãy anh bảo tôi hồi sinh Cao Ngân Nguyệt, chắc anh không nghĩ đến việc này đâu nhỉ?”

Chu Mạnh Ngôn giật mình.

“Nói thật với anh, mấy câu chuyện hư cấu này, tôi có viết ra một nghìn nhân vật đã chết thì tôi cũng chẳng thấy áy náy gì vì mọi chuyện đều là giả dối, chết thì chết, nào ai biết được nó sẽ thành sự thật chứ? Anh có nghĩ đến khía cạnh này không?” Chung Thái Lam lạnh lùng hỏi, “Được rồi, coi như tôi không may, viết một quyển tiểu thuyết thôi, cuối cùng lại làm liên lụy đến một mạng người, tôi nhận, còn anh…”

Chung Thái Lam muốn hỏi, còn anh thì sao? Lúc anh bảo tôi hồi sinh Cao Ngân Nguyệt, anh có nghĩ đến việc nếu nó thành sự thật thì liệu tôi có thể gánh nổi hậu quả không?

Nhưng câu nói gây tổn thương ấy đã đến miệng mà vẫn bị cô cố kìm lại.

Đây là Chu Mạnh Ngôn, không được nói, không được nói.

Chung Thái Lam thầm nhắc đi nhắc lại với chính mình, cuối cùng cũng nuốt câu nói kia vào bụng.

“Tôi… xin lỗi.” Chu Mạnh Ngôn thầm cảm thấy áy náy, anh đến bên cạnh Chung Thái Lam, khẽ nói, “Tôi… Tôi không nghĩ đến chuyện này, tôi thật sự chỉ muốn Ngân Nguyệt sống lại chứ không hề nghĩ kĩ đến hậu quả, tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên bảo cô làm vậy.”

Nghe lời xin lỗi của anh, nỗi tức giận của Chung Thái Lam giống như một quả bóng bay bị xì hơi, “Tôi cũng rất sẵn lòng, dù sao thì tôi cũng là người gián tiếp giết chết Cao Ngân Nguyệt, nếu có thể hồi sinh cô ấy… thì tôi cũng cảm thấy khá hơn một chút.”

Chung Thái Lam lớn đến từng này, thậm chí còn chưa bao giờ quay cóp trong giờ thi, bây giờ bỗng nhiên lại gánh một mạng người, cô cảm thấy vừa không hiểu đầu đuôi mọi chuyện thế nào vừa hơi cắn rứt lương tâm, nếu có thể hồi sinh Cao Ngân Nguyệt thì đương nhiên là cô cam tâm tình nguyện.

Còn về chuyện mạo hiểm, từ lúc Chu Mạnh Ngôn nói ra, cô cũng đã cân nhắc đến rồi nên vừa nãy mới dùng giả thuyết máu chó nhất nhưng đồng thời cũng an toàn nhất, đó là giả chết chứ không phải âm mưu to lớn gì, mục đích là để tránh không làm liên lụy đến người khác.

Điều khiến cô đau lòng nhất chính là từ trước đến nay cô đều coi Chu Mạnh Ngôn như bạn thân, nhưng Chu Mạnh Ngôn lại hận cô, không hề suy nghĩ cho cô lấy một lần.

Chu Mạnh Ngôn im lặng suy nghĩ một lúc lâu, “Ván đã đóng thuyền rồi Chung Thái Lam, chuyện này dừng ở đây đi, chúng ta cũng nên chấp nhận thực tế.”

Chung Thái Lam ôm mặt lẩm bẩm: “Thật ư?”

“Phải, là thật, hoặc nói đúng hơn là vận mệnh, sự sắp xếp của cô đối với tôi là vận mệnh, tôi biết, tôi không hận cô, cuộc sống luôn thay đổi, ai cũng giống ai, tôi không thể hận cô được, không ai ngờ được rằng sẽ có hậu quả này.” Chu Mạnh Ngôn nói xong thì khẽ cười một tiếng, “Viết tiểu thuyết mà cũng có thể thành sự thật, kể ra cô chẳng khác gì tôi, cũng là một kẻ xui xẻo bị vận mệnh trêu đùa.”

Chung Thái Lam là ví dụ điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng, vừa nãy còn có thể nhảy cẫng lên tức giận với anh, anh vừa nói chuyện tử tế một cái, sự phẫn nộ của cô lập tức biến mất, thậm chí còn suýt bật khóc.

“Chung Thái Lam, chúng ta đều nên cam chịu số phận thôi, hận thì có ích gì chứ, thà rằng bây giờ ngồi nghĩ xem về sau nên làm thế nào còn hơn.”

Chung Thái Lam nghe xong thì bật cười, đúng là chỉ có Chu Mạnh Ngôn mới nói được những lời này.

“Thế về sau anh định làm gì?”

Chu Mạnh Ngôn dừng lại một lát, sau đó thở dài, nét mặt cực kỳ mệt mỏi, mí mặt sụp xuống, “Không biết, đầu óc tôi đang rất hỗn loạn."

Chung Thái Lam nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ sáng rồi, cô không nhịn được ngáp một cái, “Vậy để mai nói tiếp nhé?”

Chu Mạnh Ngôn gật đầu, “Cô có thể cho tôi mượn sàn nhà để ngủ tạm không?”

Chung Thái Lam nhìn xung quanh, trừ chỗ mặt đất cạnh giường cô thì đúng là không còn chỗ nào khác nữa, “Anh ngủ ở đây đi, để tôi thu dọn lại chỗ này cho.”

“Tôi tự làm cũng được.” Chu Mạnh Ngôn dọn qua loa đồ đạc trên chiếc bàn vuông nhỏ, sau đó đẩy bàn ra chỗ khác, trải thảm, coi như có chỗ để ngả lưng rồi.

Chung Thái Lam chia gối ôm và chăn mỏng của mình cho anh, “Vậy được không?”

“Cảm ơn.” Chu Mạnh Ngôn cũng không khách sáo với cô, đắp chăn lên, chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.

Chung Thái Lam nhẹ tay nhẹ chân tắt đèn ngủ, mặc dù đang cực kì mệt mỏi nhưng đại não của cô lại vô cùng hưng phấn, nằm mãi không thể ngủ nổi, cô xoay qua lật lại, cuối cùng không kìm lòng được lại mở mắt ra nhìn Chu Mạnh Ngôn.

Anh ngủ rất say, hơi thở nhẹ nhàng, nhìn một lúc lâu, Chung Thái Lam bắt đầu nghi ngờ không biết liệu anh có còn sống thật không.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể tin nổi, đang yên đang lành, tại sao nhân vật dưới ngòi bút của mình lại biến thành người thật nhỉ? Sáng tạo nhân loại… Nhưng đây là chuyện chỉ các vị thần mới làm được mà.

Chung Thái Lam càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, cô không kìm lòng được nhẹ nhàng vươn tay ra véo cánh tay anh.

Mềm mại, ấm áp, là da thịt của một người sống.

Nhưng bây giờ cũng có rất nhiều người máy với kĩ thuật mô phỏng con người cực kỳ chân thật.

Chung Thái Lam suy đi tính lại, sau đó lại ngồi xổm xuống, cẩn thận áp ngón tay mình vào chỗ cổ anh, động mạch chủ đang đập rất đều đặn, tức là có một quả tim đang đập từng nhịp.

“Đừng sờ nữa, tôi còn sống.” Chu Mạnh Ngôn không thèm mở mắt ra, lạnh nhạt nói.

Chung Thái Lam: “…”

Chu Mạnh Ngôn xoay người: “Hòa nhau nhé.”