-Hạ Linh, mày đừng
tưởng mình một tay che trời anh An không thích cái loại xấu như quỷ như
mày đâu đừng có mà tưởng bở. Chẳng qua anh ấy chỉ ham vui thôi...loại
con gái lẳng lơ như mày thật không xứng với anh ấy... đũa mốc mà đòi
chòi mâm son, quạ thì không thể thành công được đâu. Tỉnh lại điMột con bé trong lũ nhền nhện lớn tiếng dạy tôi-Nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi,tao không muốn nghe sủa nữaTôi trừng mắtSinh viên ùa vào giảng đường ngày một đông hơn lũ nhền nhện lườm nguýt một hồi xong cũng bỏ điTôi gục đầu xuống bàn chợp mắt một lúc thỏa mãn sự mệt nhọc đang hoành hànhMột lúc chuông reo tôi mới dậy Vừa mở mắt liền giật mình vì nhìn thấy khuôn mặt đáng đánh... đáng hận của
tên mang lại hàng tỷ cái rắc rối cho tôi... Nguyễn Bảo An-hotboy của
khoa ngôn ngữ học năm 3 nổi tiếng nhất cái trường quốc tế này...-Linh dậy rồi à? Sao hôm qua An gọi Linh không bắt máy. Linh có biết An rất lo không?An nói liến thoắng. Tôi chỉ ước mình có thể nhét được cái rẻ l vào miệng cậu ta-Cậu lắm mồm quá. Im lặng một chút điTôi cau có. An cười toe-Rồi rồi. Linh đừng tức giận được khôngHắn chớp chớp mắt-Nguyễn Bảo An. Cậu.... đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa có được không?Tôi thống khổ nói. Cuộc sống của tôi không có cậu ta cũng đủ phức tạp lắm rồi.-Linh, tớ làm sai gì khiến cậu giận à? Tớ nhớ là tớ rất nghe lời cậu mà. Cậu
nói tớ không được đưa đón cậu tớ cũng làm rồi. không được bám theo lúc
cậu đi làm tớ cũng làm.....An thiểu não người nóiTôi vội xen ngang-Cậu không làm gì sai nhưng mà tớ rất mệt mỏi với đám Fan của cậu. Tớ chỉ
muốn ăn học một cách bình thường thôi đừng biến tớ thành tâm điểm của sự ganh ghét nữa có được khôngAn lắc đầu-Pháp luật không cấm tớ yêu cậu càng không cấm tớ theo đuổi cậu. Hạ Linh việc từ bỏ cậu tớ từ chối còn cái đám hổ cái đó tớ sẽ giải quyết nên cậu
đừng lo. Hạ Linh.... cho tớ một cơ hội đi tớ sẽ khiến cậu trở thành
người con gái hạnh phúc nhất thế giới nàyAn nắm tay tôi khẩn cầuTôi rút tay lại lắc đầu-Cậu và tôi. Ngàn lần không được. Chúng ta quá khác biệtTôi chưa thấy ai mặt dày như cậu ta. An chẳng vì lời nói của tôi làm buồn lòng cậu ta vẫn nhe nhởn-Không có điểm chung chúng ta sẽ tạo ra điểm chung. Từ từ tìm hiểu mới thú vị chứTôi thở dài...Chả muốn nói nữaTôi và An gặp nhau lần đầu tiên ở nhà vệ sinh nữ....!Vì trốn Fan mà chạy vào nhà vệ sinh nam trốn nhưng không biết cậu ta xui
xẻo thế nào mà nhào vào nhà vệ sinh nữ. Hôm đó... tôi bị phạt rọn vệ
sinh vì tội đánh nhau....trong cái rủi có cái xui khiến tôi gặp An....
tưởng biến thái tôi sẵn có cây chổi lau sàn trong tay quật cậu ta tới
tấp.... sau đó còn nôi cổ An xuống phòng hiệu trưởngSau đó ngày nào An cũng bám theo tôi nói phải khiến tôi chấp nhận yêu cậu ta... nói tôi chính là định mệnh của cậu ta...Thật không hiểu nổi cái con người này**”””**-Vũ. Cậu tới muộnNhìn thấy dáng người của thằng bạn thân Kha đã lên tiếng trách móc-Ngồi xuống rồi nói. Này này... cổ cậu sao thế kia, chảy máu kìaHuy nói thiếu chút hét lên-Giống như bị cào vậy... nhà cậu nuôi mèo sao?Kha nhíu màyVũ đặt tay lên cổ thấy hơi nhói một chút. Tiểu yêu tinh dám cào hắn. Nhất định phải cắt đi mất móng vuốt của em-Không phải mèo. Là một bông hoa anh túc Đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong bí hiểmCả Huy và Kha đều cảm thấy lạnh sống lưng sau khi nhìn thấy nụ cười ấy...Là ai... là kẻ nào xui xẻo đụng phải hải Hàn Vũ? Thật thương thay cho kẻ đó... kẻ rơi vào danh sách đen của đại ma đầu nàyVũ trìm vào khoảng lặng hình ảnh của cô gái nhỏ đó cứ quấn lấy hắn.... không phải tình thế ép buộc....Không phải đối tác muốn giao hàng trên xe bus cho an toàn thì hắn đã không gặp nó.... bông hoa anh túc làm hắn say đắm... Nhất định... nhất định em phải thuộc về tôi tiểu yêu nghiệtVũ quyết tâm. Hắn chính là đã nhìn chúng người con gái này