- Be be…be be…be be…
Từng tiếng người nhái giọng con dê vang vọng quanh quẩn trong dãy núi vốn dĩ yên tĩnh.
Lý Thất Dạ trèo lên trên núi, gió ban đêm thổi vừa mạnh vừa lạnh, nhưng lúc này nó lo lắng đến toát mồ hôi ướt đẫm cả người. Một đứa bé ở độ tuổi mười ba như Lý Thất Dạ, dùng tay chân một mình trèo lên dãy núi, quang cảnh đó giữa màn đêm toát ra một nét rất quái dị, khiến người ta sởn hết cả gai ốc nếu như được chứng kiến.
Mặc dù màn đêm tĩnh lặng rất đáng sợ, nhưng trong lòng của Lý Thất Dạ lại nóng như lửa đốt.
Lý Thất Dạ sinh ra trong một gia đình tá điền, ba mẹ đều là người nghèo khổ, từ lúc bảy tuổi nó đã bắt đầu đi chăn dê thuê.
Lý Thất Dạ mang họ Lý theo gia đình, bởi vì lúc sinh ra đời nó khóc bảy ngày bảy đêm nên bị đặt tên là Lý Thất Dạ.
Hôm nay, Lý Thất Dạ vẫn chăn dê như bình thường, nào ngờ, lúc chạng vạng tối đuổi đàn dê trở về, phát hiện thấy thiếu một con dê đầu đàn. Nó rất lo lắng, vội vàng trở lại núi tìm kiếm. Thế nhưng, Lý Thất Dạ tuy đã lật tung toàn bộ dãy núi mà vẫn không có tìm được con dê này.
Nghĩ đến lão địa chủ Trương Đại Hộ hung ác, giờ lại đánh mất đi một con dê của lão ta, Lý Thất Dạ cảm thấy lòng mình bối rối hoảng loạn vô cùng.
Sau khi đã tìm khắp cả dãy núi mà vẫn không thấy bóng dáng con dê kia đâu, bất chợt, Lý Thất Dạ nghĩ tới một chỗ, chỉ có một địa phương duy nhất mà nó chưa có đi tới tìm. Tiên Ma Động!
Ngẩng đầu nhìn về Tiên Ma Động nằm ở phía trước, hang núi đó ở giữa màn đêm tựa như một đầu hung thú từ thời Hồng Hoang, mở to cái miệng tưởng muốn ăn tươi nuốt sống người ta bất cứ lúc nào, bên tai lại nghe thấy tiếng sói hú như quỷ kêu vọng lại, Lý Thất Dạ không khỏi rùng mình một cái.
Tiên Ma Động vốn được coi là một nơi đầy hung ác tại địa phương này, truyền thuyết kể lại rằng ở đó một con ác ma, bất kỳ người nào đi vào đều sẽ bị nó ăn hết. Từ xưa tới nay, sau khi đi vào, chưa từng có ai có thể còn sống đi ra.
Lúc này, âm thanh tiếng roi da quất “chát, chát“ của lão Trương Đại Hộ lại quanh quẩn bên tai của Lý Thất Dạ. Nếu mất đi một con dê, lão Trương Đại Hộ nhất định sẽ quất nó da thịt nát bươm.
Chỉ nghĩ tới đây, Lý Thất Dạ cắn chặt răng, đi về hướng Tiên Ma Động ở phía trước mặt. Trong chớp mắt, thân ảnh của nó đã biến mất trong màn đêm.
- Aaaaaaa….
Trong đêm tối thê lương đó, từ bên trong Tiên Ma Động vọng ra một tiếng hét thảm.
Âm thanh đầy kinh hãi của Lý Thất Dạ lại vang lên:
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?...A…
Bất chợt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại.
Cũng không biết bao lâu, từ sâu thẳm trong Tiên Ma Động lại vọng ra một âm thanh đầy âm trầm:
- Tốt, tốt, tốt, Âm Nha sống mãi không chết của bản tọa rốt cục đã được luyện thành, chỉ còn thiếu hồn phách, hôm nay vừa vặn mượn hồn phách của ngươi dùng một lát!
- Phạch…phạch…phạch…!
Một lúc sau, từng tiếng vỗ cánh dồn dập vang lên, một con quạ đen quái dị bay ra từ trong Tiên Ma Động.
- Bay đi, bay đi, bản tọa muốn mượn hồn phách của ngươi nhớ kỹ Táng Địa( theo truyện này thì đó là nơi mai táng/chôn/cất giấu người, thú hoặc đồ vật thần bí gì đó), bay qua tất cả những vùng đất còn lại, chỉ cần Cửu Giới không bị hủy, bản tọa nhất định sẽ tìm được ngươi!
Từ sâu thẳm bên trong Tiên Ma Động, giọng nói âm trầm kia lại quanh quẩn vọng ra.
Từ đó về sau, ở giữa trời đất này, có một con quạ đen rong ruổi bay lượn, vào Táng Địa, đến Tiên thành, vượt qua Hung vực. . .Thân bất do kỷ *, nó bay xuyên Cửu Giới, vượt qua vạn kiểu khó khăn, sống trăm ngàn vạn năm mà vẫn không chết.
Thời gian trôi qua, thời đại theo đó mà biến chuyển, cứ một nhân vật vô địch quật khởi thì một vị đầu sỏ khác ngã xuống.
Dần dần, không biết bắt đầu từ lúc nào, con quạ đen thần bí kia lại bắt đầu xuất hiện. Một con quạ đen muốn thoát khỏi giam cầm tà ác, bắt đầu tìm cách nắm giữ con đường vận mệnh của chính mình.
Từ Dược Thần đến Phi Tiên Đế, Huyết Tỳ Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế, lại đến Thôn Nhật Tiên Đế rồi đến Băng Vũ Tiên Đế. . . cuối cùng đến Hắc Long Vương.
Sau lưng mỗi một vị đầu sỏ của một thời đại này đều có bóng dáng của một con quạ. Bóng dáng của một con quạ đen muốn nắm giữ số phận của chính mình.
Tuy mỗi một đời đầu sỏ vô địch quật khởi sẽ có một đời thần minh khác mất đi, nhưng con quạ đen kia vẫn mờ ảo xuất hiện ở bên trong dòng sông thời gian.
Một con quạ đen không cam lòng với vận mệnh bị chi phối, nó muốn đối kháng nhân vật đáng sợ nhất trong cõi trời đất này.
Từ ngàn vạn năm trước đến nay, từng thời đại một lần lượt thay đổi...
*Thân bất do kỷ: ý nói người ta nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được.“Xoạt” một tiếng, Lý Thất Dạ đang trôi nổi giữa dòng sông bỗng được người vớt lên.
- A!
Trong lúc bị kéo lên, Lý Thất Dạ đột nhiên tỉnh lại, và phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhảy dựng lên. Do chưa kịp thích ứng lại với cơ thể của mình, hắn lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt xuống.
- A, thân thể của ta!
Lý Thất Dạ cúi đầu nhìn, thấy cơ thể của mình không thay đổi gì, hắn vừa mừng vừa sợ. Mặc dù đã trải qua muôn ngàn khó khăn, vượt qua bao nhiêu sóng gió, nhưng Âm Nha Lý Thất Dạ - hắn vẫn không ngăn nổi sự kích động khi cuối cùng cũng đoạt lại thân thể của mình.
Lý Thất Dạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ông lão đang đứng trước mặt.
- Hì, hì, hì, chính là lão già ta vớt ngươi từ dưới sông lên.
Ông lão này cười cười lên tiếng. Khi ông ta mở miệng nói chuyện để lộ ra hàm răng chỉ còn ba chiếc vàng khè, khiến người ta cảm thấy nụ cười của ông ta đầy vẻ hèn mọn.
Lý Thất Dạ liếc nhìn về phía thượng nguồn, từ xa hắn cũng có thể thấy được hình dáng mờ ảo của Tiên Ma Động. Nhìn thấy nó, ánh mắt của Lý Thất Dạ chợt trở nên lạnh lẽo khôn cùng, khí tức từ người hắn toát ra khác biệt hẳn so với những đứa trẻ cùng độ tuổi - mười ba.
Lý Thất Dạ hít thêm một hơi thật sâu, quay lại nhìn ông lão, một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng hỏi:
- Nên xưng hô với ngươi như thế nào?
- Tẩy Nhan Cổ Phái, Tam Quỷ Gia.
Ông lão lại ngoác mồm lộ ba chiếc răng vàng, cười hì hì trả lời, nước miếng phun ra.
- Tẩy Nhan Cổ Phái…
Lý Thất Dạ thì thầm, cái tên này nhất thời gợi lên những ký ức từng bị phong ấn trong đầu hắn, lúc hồn phách của hắn còn đang bị nhốt trong thân thể của con quạ đen kia.
- Hiện nay, ai là người đang chấp chưởng thiên mệnh?
Lý Thất Dạ bình tĩnh lại, hỏi tiếp.
- Thiên mệnh ư? Hiện thời vẫn chưa có ai có thể gánh được thiên mệnh.
Tam Quỷ Gia vẫn cười hì hì trả lời.
- Đạp Không Tiên Đế đâu?
Nghe ông ta trả lời như vậy, sắc mặt của Lý Thất Dạ nhất thời đanh lại. Hắn đã ngủ say mất bao lâu? Hơn mười vạn năm hay sao?
- Đạp Không Tiên đế đã mất tích từ ba vạn năm trước.
Tam Quỷ Gia vẫn cười một cách hèn mọn, trả lời Lý Thất Dạ.
- Vậy Hắc Long Vương của Trấn Thiên Hải thành thì sao?
Lý Thất Dạ lại hỏi tiếp.
- Không ai biết rõ cả, Hắc Long Vương cũng mất tích từ ba vạn năm trước.
Tam Quỷ Gia lắc đầu đáp.
Nghe xong, sắc mặt của Lý Thất Dạ biến đổi dữ dội, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiên Ma Động đang ẩn hiện ở nơi xa. Lúc này Lý Thất Dạ đã hiểu vì sao hắn đoạt lại được thân thể của mình.
- Chúng ta đi thôi.
Vẻ mặt Lý Thất Dạ trầm xuống, hắn quay người rời đi, cũng mặc kệ Tam Quỷ Gia có bước theo hắn hay không. Hắn đã sống qua bao nhiêu năm tháng dằng dặc, trải qua muôn vàn cực khổ đắng cay, lúc này hắn biết mình nên làm như thế nào rồi.
***
Trấn Thiên Hải thành chính là truyền thừa cường đại nhất của một vị vô địch đương thời. Năm đó, khi Hắc Long Vương còn sống, nhìn khắp chín tầng trời mười tầng đất không ai có thể đánh lại. Ba đời đều được tôn kính như thế!
Tuy Hắc Long Vương đã mất tích từ ba vạn năm nay, nhưng Trấn Thiên Hải thành vẫn như một quái vật khổng lồ, ngạo nghễ đứng giữa trời đất.
Lúc này, một thiếu niên tầm mười ba tuổi và một ông lão có nụ cười hèn mọn lộ ra hàm răng với ba chiếc vàng chóe đang đứng ở phía ngoài Trấn Thiên Hải thành.
Lý Thất Dạ yên lặng đứng đốt tiền giấy ở phía ngoài cửa thành, thì thầm:
- Tiểu Hắc Tử, ngươi cứ an tâm đi. Kiếp này ngươi đã giúp ta đoạt lại được thân thể, một ngày nào đó ta sẽ đạp giết hung vực, báo thù cho ngươi.
Xong xuôi, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn Trấn Thiên Hải thành khổng lồ phía trước, cảnh cũ mà người xưa đã không còn, hết thảy cũng trở nên lạ lẫm. Nhớ lại những năm tháng đó, hắn và Tiểu Hắc Tử đã cố gắng biết bao để xây dựng nên tòa hải thành hùng vĩ này.
Đáng tiếc, qua ba vạn năm, mấy ai còn nhớ tới con quạ đen từng ẩn nấp phía sau màn.
- Hì, chúng ta về Tẩy Nhan Cổ Phái thôi.
Vào lúc này, Tam Quỷ Gia liếc nhìn Lý Thất Dạ, lên tiếng, ba chiếc răng vàng lấp lánh.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh gật đầu đáp. Cho dù vị Tam Quỷ Gia này có bản lĩnh xuất quỷ nhập thần thế nào, lai lịch ra sao cũng không thể khiến Lý Thất Dạ giật mình. Hắn đã trải qua hàng vạn khó khăn, hồn phách bị nhốt trong cơ thể con quạ đen Âm Nha trăm ngàn vạn năm, lần lượt đi qua từng thời đại một, sánh vai cùng Tiên Đế, kết bạn với Dược Thần. Thử hỏi còn cái gì có thể khiến hắn kinh ngạc được nữa?
Hai người Lý Thất Dạ vừa rời đi không lâu, một người con gái vô cùng tao nhã, xinh đẹp bước ra từ Trấn Thiên Hải thành. Nàng giống như Bích Ba tiên tử, Hàn Hải nữ thần. Lúc nàng vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt vô tình liếc thấy một góc tờ tiền giấy còn sót lại trong đống vàng mã bị đốt. Trên đó còn có thể thấy một ký hiệu ẩn hiện.
Vừa nhìn thấy ký hiệu đó, sắc mặt của vị Thần nữ đột biến, trầm giọng hỏi:
- Vừa rồi đã có ai hóa tiền vàng mã ở đây?
Một vị lão bộc bên người nàng vội đi hỏi thăm tin tức rồi nhanh chóng quay lại báo cáo:
- Nghe thủ vệ nói, mới đây không lâu có một lão già và một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi hóa vàng ở đây.
- Mau đuổi theo cho ta, tìm bằng được bọn hắn.
Vị Thần nữ này lập tức trầm giọng ra lệnh.
- Điện hạ vốn phải đi Thần sơn đó.
Lão bộc do dự nói.
- Tìm!
Vị Thần nữ này vừa quát khẽ một tiếng, thân hình đã phi xuyên không gian, truy tìm hai người kia.
Rốt cuộc, vị Thần nữ này vẫn không tìm được người hóa vàng mã, đành phải quay trở lại Trấn Thiên Hải thành. Cô ta đứng trầm mặc tự vấn trong đầu. Ký hiệu kia từ lâu lắm đã không xuất hiện lại tại Trấn Thiên Hải thành, vì sao đột nhiên nó lại xuất hiện ở đây sau mấy vạn năm? Là địch hay là bạn?
- Bẩm điện hạ, không tìm được người hóa vàng mã kia.
Vị lão bộc trung thành tận tâm đứng bẩm báo.
- Phân phó xuống, tất cả mọi người đều lưu ý, không được sao nhãng, có tin tức gì về hai người kia, lập tức báo cáo cho ta biết.
Vị Thần nữ kia trầm giọng ra lệnh.
Nghe chủ nhân nói như thế, lão bộc kinh ngạc không thôi. Dưới uy danh đương thời của Trấn Thiên Hải thành, tiếng tăm điện hạ Trấn Hải Thần Nữ của bọn họ cũng rất lừng lẫy, rất ít khi thấy nàng ta có thần thái ngưng trọng như vậy.
- Vậy Thần sơn bên kia…
Lão bộc trầm ngâm nói.
- Hủy bỏ!
Vị Thần nữ này nghiêm giọng.
- Ta cần phải đọc thoáng qua một chút sách cổ mà tổ tông để lại, chuyện này thực có chút cổ quái.
Nói xong nàng lập tức đi thẳng tới nơi sâu nhất trong cấm địa của Trấn Thiên Hải thành.
***
Tẩy Nhan Cổ Phái nằm trong cương quốc của Bảo Thánh thượng quốc, vốn là một Tiên Môn Đế Thống, có truyền thừa từ rất xa xưa. Vào những năm đầu của thời đại Chư Đế, một đời Minh Nhân Tiên Đế kiêu ngạo đứng giữa chín tầng trời mười tầng đất sáng lập ra môn phái này và đặt tên nó là Tẩy Nhan Cổ Phái.
Đáng tiếc, trải qua trăm ngàn vạn năm, thời đại thay đổi, Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn là tiên môn đế thống tung hoành Tứ hải Bát hoang của ngày xưa nữa. Năm tháng trôi qua, Tẩy Nhan Cổ Phái dần dần xuống dốc, tuy đã cố gắng hết sức để trùng hưng lại uy danh thưở nào nhưng vẫn không có cách để vãn hồi xu hướng suy tàn này.
- Trưởng lão, không tốt, có một phàm nhân tới môn phái chúng ta nói hắn muốn làm đại đệ tử thủ tịch .
Đại trưởng lão của Tẩy Nhan cổ phái vừa bước ra khỏi cửa đã thấy môn hạ đệ tử vội vàng đi tới bẩm báo.
- Đá hắn xuống núi!
Đại trưởng lão không thèm liếc một cái, nói luôn.
- Chuyện nhỏ như thế này cũng cần phải bẩm báo nữa sao?
Một phàm nhân muốn làm đại đệ tử thủ tịch của Tẩy Nhan Cổ Phái ư? Nói đùa à? Làm đại đệ tử thủ tịch cũng có nghĩa là làm truyền nhân của chưởng môn, hơn nữa đại đệ tử thủ tịch thông thường cũng có khả năng trở thành chưởng môn đời kế tiếp. Tuy nhiên, nếu chưởng môn không có mặt ở trong môn phái thì Đại trưởng lão vẫn có thể tự mình giải quyết những vấn đề này.
- Nhưng mà, nhưng mà hắn, hắn là người Tam Quỷ Gia giới thiệu đến.
Vị đệ tử này giọng lắp bắp, vội vàng nói.
- Tam Quỷ Gia?
Đại trưởng lão nhíu mày không vui nói:
- Hắn không phải do uống rượu của người ta mời mà mở miệng hứa hẹn cho người ta chỗ tốt đó chứ?
Tam Quỷ Gia vốn là người của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng Tẩy Nhan Cổ Phái lại không muốn thừa nhận thành viên này.
Mặc dù cái tên Tam Quỷ Gia nghe thì rất uy phong, nhưng cái tên này lại khiến các trưởng lão Tẩy Nhan Cổ Phái không có chút mặt mũi nào.
Tam Quỷ Gia có ba cái cực kỳ tốt, đó là tiêu tiền tốt, khoác lác tốt, chơi gái cũng tốt, lại còn thường tự xưng lão gia, cho nên thường bị người ta trêu tức gọi bằng Tam Quỷ Gia.
Tam Quỷ Gia nghe nói chẳng tu luyện được công pháp nào ra hồn, nhưng lại có lai lịch rất lớn ở Tẩy Nhan Cổ Phái. Nghe đồn, ông ta là con riêng của chưởng môn đời trước, vì thế khi vị chưởng môn này sắp chết liền dặn dò chưởng môn đương nhiệm chiếu cố Tam Quỷ Gia giùm.
Cũng có tin đồn rằng Tam Quỷ Gia đúng là con riêng nhưng là con riêng của chưởng môn cách đây hai đời, mà chưởng môn đời trước lại từng nhận đại ân của vị này, cho nên chưởng môn đó mới muối mặt nhận lấy vết nhơ này, cắn răng chiếu cố Tam Quỷ Gia. Trước khi vị chưởng môn của đời trước viên tịch thì ông ta cũng lại dặn dò chưởng môn đương nhiệm của Tẩy Nhan Cổ Phái phải đùm bọc cho Tam Quỷ Gia.
Nói cho cùng, mặc kệ chuyện Tam Quỷ Gia là con riêng của ai đi nữa, các thành viên cao tầng của Tẩy Nhan Cổ Phái đều không muốn tìm hiểu làm gì và cũng chẳng bận tâm tới lời bàn tán của thiên hạ.
Toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái, từ trưởng lão cao tầng tới đệ tử thấp nhất đều không đón chào vị Tam Quỷ Gia không có bao nhiêu đạo hạnh này.
- Tam Quỷ Gia giới thiệu thì thế nào, vẫn đá hắn xuống núi!
Đại trưởng lão bực mình quát, mới sáng sớm đã bị tên này phá hỏng tâm tình tốt.
- Nhưng mà, nhưng mà, hắn đang cầm Tẩy Nhan cổ lệnh của Tam Quỷ Gia.
Vị đệ tử này lại lắp bắp nói tiếp.
- Tẩy Nhan cổ lệnh!
Vừa nghe xong mấy từ này, sắc mặt của Đại trưởng lão biến đổi khôn cùng, ông ta trầm ngâm một hồi lâu rồi phân phó:
- Triệu kiến tất cả các trưởng lão, ngoài ra để kẻ phàm nhân kia tạm thời đợi ở đại điện.
Tẩy Nhan Cổ Phái có tổng cộng sáu vị trưởng lão, năm vị kia vừa nghe đến bốn từ “Tẩy Nhan cổ lệnh” cũng đồng thời biến đổi sắc mặt, nhanh chóng đến dự họp.
Thủy tổ của Tẩy Nhan Cổ Phái là Minh Nhân Tiên Đế từng để lại ba miếng Tẩy Nhan cổ lệnh, hai miếng cổ lệnh đã được thu hồi lại môn phái từ rất lâu rồi, nhưng không hiểu sao miếng thứ ba lại rơi vào trong tay của Tam Quỷ Gia.
Ngoại trừ vì chưởng môn đời trước dặn dò đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái phải chiếu cố cho Tam Quỷ Gia ra, nguyên nhân thứ hai khiến các trưởng lão tuy ức chế nhưng vẫn không làm gì được Tam Quỷ Gia chính là việc hắn sở hữu miếng cổ lệnh cuối cùng kia.
Người cầm lệnh này đại biểu cho Minh Nhân Tiên Đế giá lâm. Người cầm lệnh này có thể đưa ra một điều kiện trao đổi với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Ngồi ở bên trong đại điện cũ kỹ này của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhìn pho tượng mờ ảo giữa vầng khói kia, Lý Thất Dạ không kìm được lại tưởng nhớ tới rất nhiều chuyện xưa cũ.
Pho tượng của Minh Nhân Tiên Đế đứng sừng sững trên chỗ cao nhất trong đại điện, tuy đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng pho tượng này vẫn toát ra một luồng thần uy cổ xưa tựa như xuyên thẳng chín tầng trời, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy sùng bái.
Lý Thất Dạ nhìn ngắm pho tượng này hồi lâu, hắn cũng không biết diễn tả lòng mình như thế nào nữa. Thời gian trôi vùn vụt, Minh Nhân Tiên Đế đã qua đời mà Lý Thất Dạ hắn vẫn còn sống. Hôm nay rốt cục hắn cũng toại nguyện, đoạt lại được thân thể của mình, nhưng nhìn lại chỉ thấy cố nhân, từng người, từng người một đã chìm trong mây khói thời gian.